Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2200: Cả hai đều là mồi câu (2)

Cao tầng Tà giáo đương nhiên giết người như ngóe, đương nhiên không chuyện ác nào không làm, đương nhiên phải dùng âm mưu quỷ kế, hiến tế cả ngàn người chẳng phải là chuyện gì lớn. Nhưng con số "Ngàn vạn người" này... thật sự là quá nhiều. Ông ta không biết Trương Lâm Xuyên định làm thế nào!
Lúc trước chuyện thành Phong Lâm, là cao tầng Bạch Cốt Đạo, ông ta không biết đã phải chuẩn bị bao lâu, vậy mà cuối cùng lại bị tên mặt người dạ thú Trang Cao Tiện hái mất quả đào, Bạch Cốt Đạo cũng tiêu vong theo.
Chuyện đại nghiệt như thế, ông ta tuyệt đối không dám dính vào.
"Giáo chủ định đối phó hắn thế nào?"
Ông ta hỏi.
So với mục tiêu tàn sát ngàn vạn người, đối phó Khương Vọng có vẻ cụ thể rõ ràng hơn.
Trương Lâm Xuyên đáp khẽ:
"Chuyện này ngươi không nên hỏi."
Lục Diễm nghe là hiểu ngay, Trương Lâm Xuyên đã có tính toán của mình. Ông ta thật sự không hiểu, với thế cục hiện giờ, Khương Vọng lấy thế lớn mạnh mẽ đè người, như mặt trời làm tan tuyết, Trương Lâm Xuyên sao có khả năng lật bàn?
Nhưng dù gì người này cũng là Trương Lâm Xuyên...
Nên ông ta đáp:
"Vậy có chỗ nào thuộc hạ có thể cống hiến sức lực chăng?"
"Để ta nghĩ..."
Trương Lâm Xuyên ngẩng đầu nhìn mái vòm trên đầu, trên đó không có gì cả. Hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
"Hình như không có."
Nhìn vị giáo tổ trẻ tuổi trước mặt, Lục Diễm gần như đã không còn nhớ nổi bóng dáng Bạch Cốt sứ giả lúc trước cung kính với mình. Ký ức quá khứ xa xăm như một làn khói, chìm nghỉm trong bức tranh màu xám trắng.
Nhưng ông ta luôn biết phải bày ra tư thế thế nào, như lúc trước thành kính đối với Bạch Cốt Tà Thần.
"Vậy thuộc hạ không quấy rầy giáo chủ đại nhân nữa... xin cáo lui trước."
Ông ta nói.
Trương Lâm Xuyên không nói gì.
Lục Diễm hành lễ, cẩn thận bay ra ngoài.
"Khoan!"
Trương Lâm Xuyên chợt gọi.
Lục Diễm dừng bước.
Thong thả quay người lại:
"Giáo chủ có gì phân phó?"
Ông ta vô cùng hối hận, sao mình lại tới địa cung! Sao lại có ý nghĩ xem thời thế ra tay! Lẽ ra phải nên giống mấy Pháp Vương khác, tìm một chỗ trốn vào, mai danh ẩn tích, đến khi tất cả bụi bậm đều kết thúc.
Đã ở chung với Trương Lâm Xuyên lâu như vậy, vậy mà nhìn hắn vẫn như một đoàn U Lôi, không thể nào nhìn rõ, còn cực kỳ nguy hiểm, ông ta hy vọng may mắn ở đâu ra?
"Đừng khẩn trương."
Trương Lâm Xuyên trấn an:
"Còn nhớ bí pháp ta đã hứa cho ngươi không? Để ngươi có thể an toàn đi vào U Minh thế giới, bí pháp đi tìm vong thê của ngươi đó."
Lục Diễm nghi ngờ mình nghe lầm, vừa mừng vừa sợ nói:
"Tất nhiên là nhớ!"
"Vào lúc này, mà ngươi vẫn còn nghĩ tới chuyện đến gặp ta, làm ta rất vui, lẽ ra phải nên khao thưởng... Chúng ta quen lâu rồi mà!"
Trương Lâm Xuyên nói với giọng thân thiết, cong ngón tay búng ra, một tia u điện nổ xòe trên không trung, hiện ra một quyển sách mỏng màu đen, bay vào lòng bàn tay Lục Diễm.
"Cái bí pháp này chắc là làm được."
Hắn cười:
"Ta đã suy nghĩ rất lâu, vừa rồi lúc ngồi ở đây, đột nhiên xuất hiện linh cảm."
Nếu bảo đây là ý Trương Lâm Xuyên mới nghĩ ra trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lục Diễm cũng không bất ngờ, vì ông ta hiểu rất rõ thiên phú của Trương Lâm Xuyên về đạo thuật.
Sở dĩ Vô Sinh giáo có thể phát triển nhanh như vậy, là nhờ Trương Lâm Xuyên sáng tạo ra đạo điển Vô Sinh Kinh , sáng tạo ra trọn vẹn bộ Vô Sinh Huyền Thuật , có thể nói là công lao rất lớn.
Nhưng ông ta tin, Trương Lâm Xuyên đã hoàn thành môn bí pháp này từ lâu rồi, chỉ là hôm nay mới ném ra thôi.
Ông ta nhận lấy quyển sách, thành tâm nói:
"Đã phiền giáo chủ hao tâm tổn trí!"
Lúc trước khi dấn thân vào Bạch Cốt Đạo, sau đó đầu nhập vào dưới trướng Trương Lâm Xuyên, không phải cũng là để tìm vong hồn không biết ở đâu của vong thê hay sao?! Ông ta chỉ biết vong hồn của thê tử không đi vào được Nguyên Trì, không biết còn đang chịu khổ ở nơi nào. Mặc dù nói người chết như đèn tắt, nhưng tóm lại ông ta vẫn còn chấp niệm muốn gặp lại một lần.
Ông ta vốn tưởng Trương Lâm Xuyên cũng giống Bạch Cốt Tà Thần, đều chỉ lấy chuyện đó để làm mồi nhử, dụ ông ta bán mạng. Ông ta đã sớm không còn ôm hy vọng gì với các Tà Thần, từ ngày ông ta phản bội Bạch Cốt Tà Thần, ông ta đã định sẽ dựa vào sức mạnh bản thân để tiến lên, mà ông ta cũng vẫn vì thế mà cố gắng. Quá trình phát triển Vô Sinh Giáo cũng là quá trình ông ta không ngừng cường hóa bản thân...
Không ngờ khi Vô Sinh Giáo sắp hoàn toàn bị hủy diệt, lại chờ được bí thuật mà Trương Lâm Xuyên hứa hẹn.
Làm ông ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trương Lâm Xuyên lạnh nhạt xua tay:
"Chúng ta không ai nợ ai nữa."
Lục Diễm khom người hành lễ:
"Nguyện đại nghiệp của giáo chủ thành công, có thể gặp nhau trong u minh."
"À phải rồi."
Trương Lâm Xuyên lại nói:
"Trước khi ngươi đi U Minh, nhớ giúp ta tìm Nguyệt Thố."
Nguyệt Thố của Vô Sinh Giáo hiện giờ chính là Thố Cốt Diện Giả của Bạch Cốt Đạo trước kia, đương nhiên cũng là người quen cũ của Lục Diễm.
"Được, Giáo chủ có gì phân phó cho nàng?"
Trương Lâm Xuyên lạnh nhạt:
"Giết nàng ta cho ta."
Mặc dù Lục Diễm là người đã sớm nhìn thấu nhân tính, tự cho mình là người lãnh huyết vô tình, mà cũng có chút sửng sốt.
Vì Nguyệt Thố là người tuyệt đối trung thành nhất với Trương Lâm Xuyên trong toàn bộ Vô Sinh Giáo!
Lúc trước vì Trương Lâm Xuyên còn chưa lộ rõ thực lực đã dám chủ động tập kích giết Long Diện, những kẻ phản bội cùng Trương Lâm Xuyên đều đưa ra yêu cầu riêng, chỉ có một mình Nguyệt Thố là thuần túy trung thành với Trương Lâm Xuyên.
Bây giờ, khi Vô Sinh Giáo đã gần như bị hủy diệt, toàn bộ cao tầng Vô Sinh Giáo chỉ còn một mình nàng là còn đau khổ chống đỡ, duy trì một chút tín ngưỡng mỏng manh cuối cùng cho Trương Lâm Xuyên.
Mà Trương Lâm Xuyên lại muốn giết nàng ta...
"Vì sao?"
Lục Diễm biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được:
"Nàng trung thành và tận tâm với giáo chủ."
"Đúng vậy, nàng trung thành tuyệt đối với ta."
Trương Lâm Xuyên thản nhiên nhìn ông ta:
"Đây chính là nguyên nhân."
Cái nhìn này, Lục Diễm không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu:
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Đi đi."
Trương Lâm Xuyên khoát tay.
Lục Diễm xoay người bay nhanh, lần này là rời đi thật sự.
Ông ta nhanh chóng bay ra khỏi địa cung, vừa đi vừa xóa sạch dấu vết. Men theo lộ tuyến đã định sẵn từ trước, xông vào một dãy núi liên miên, bay sát đất một lúc lâu, cuối cùng xuyên qua một trận pháp, hạ xuống một sơn cốc.
Nơi này chẳng có gì đẹp, phong cảnh vô cùng bình thường.
Là nơi ẩn thân ông ta trước kia tìm được.
Ông ta hạ xuống bên một khe suối thanh tịnh nước chảy róc rách, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước.
Thở ra một hơi trọc khí đã nín thật lâu.
Phù !
Trọc khí màu xám trắng, bay tản ra trên mặt nước.
Ông ta cứng ngắc moi từ trong lòng một con rối tinh xảo.
Gõ nhẹ vào phần ngực con rối, ngực con rối nứt ra, nhảy ra một trái tim tươi sống.
Ông ta bình tĩnh ấn trái tim này vào trong ngực mình, trong bàn tay xuất hiện sự trao đổi.
Lúc này là một trái tim khác, trái tim mới vừa nằm trong ngực ông ta.
Trái tim này... đã bị bóp nặn đến không còn hình dáng.
Trương Lâm Xuyên đúng là chuyên gia về đùa bỡn lòng người, khiến một kẻ lão làng giang hồ như ông ta cũng phải chợt vui chợt buồn, lúc sợ hãi lúc kinh ngạc. Ông ta hiểu rất rõ với trạng thái hiện nay, Trương Lâm Xuyên có cả vạn cách để giở trò với mình.
May mà nhiều năm nay ông ta không sống uổng, trước khi đi địa cung, đã dùng môn bí thuật này để bảo vệ bản thân.
Từ đầu đến cuối, đối với Trương Lâm Xuyên, lòng người đều chỉ là con rối. Dù có thủ đoạn gì thì cũng là dùng cho con rối...
Mắt Lục Diễm trở nên trắng dã, cẩn thận dùng Minh Nhãn trời sinh kiểm tra kĩ lưỡng, sau đó mới đặt trái tim đã được bóp nặn đến mức vô cùng yếu ớt này vào trong cơ thể con rối.
Tõm!
Con rối bị ném vào trong suối.
Tay chân nó quơ quào vùng vẫy một hồi, giống hệt một người chết đuối.
Sau đó yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận