Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1566: Thiên tâm nhân tâm (1)

Sau khi Khương Vọng rời đi, Đắc Lộc Điện im lặng rất lâu.
Sau đó, giọng nói của Thiên tử vang lên: "Dỡ tấm bích họa kia xuống, treo tại Đông Hoa Các. Trẫm muốn ngắm nhìn mỗi ngày."
Chỉ một câu này...
Duy chỉ một câu này.
Hàn Lệnh cúi đầu, lĩnh mệnh rời đi.
Một tên thái giám đi trước dẫn đường, cũng giữ khoảng cách đầy đủ, bước chân giẫm trên gạch đá, không phát ra bất cứ âm thanh nào. Bọn họ làm việc luôn cẩn thận, khiêm cung sống trong tòa hoàng cung vĩ đại này.
Khương Vọng bước theo không nhanh không chậm, khí độ bất phàm.
Mỗi một bước tiến lên, phát ra ma thanh rõ ràng.
Bước trong cung điện uy nghiêm lộng lẫy này, một thân thanh sam đeo kiếm, đi lại thong dong, đúng là một thiếu niên phóng khoáng.
Bước chân vang vọng trong tòa cung điện lớn như vậy, tựa như nhịp trống gõ vang trong lòng, Khương Vọng không nhịn được ngẫm nghĩ...
Năm đó, Thiên tử... có biết chân tướng vụ án Lôi quý phi không?
Thậm chí, từ khi hắn đi từ đường Huyền Vũ tới hoàng cung.
Thiên tử có đang cảnh cáo một vài người hay không?
Vị trí Thái tử, quan hệ tới nền tảng quốc gia.
Nghĩ lại thì năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám, tiền Thái tử bị cầm tù, tân Thái tử vừa mới lập, loạn Lâu Lan Công vừa bình định.
Đứng trên góc độ của Thiên tử, Lôi quý phi thiết lập ván cục tự ám sát, chết không có gì đáng tiếc.
Hà hoàng hậu thuận nước đẩy thuyền, mượn đao giết người, tuy rằng là phản chế, nhưng tội lỗi vẫn khó bỏ qua. Sau đó vì che giấu chân tướng, ép Lâm Huống tự sát, càng là tội ác khó tha. Đại Trạch Điền Thị lại làm nanh vuốt cho Hà hoàng hậu, cố ý lấy lòng Thái tử, tham dự vào việc tranh long, không thể bỏ qua.
Đoạn đường này gió êm sóng lặng, thế nhưng sau lưng lại mãnh liệt chừng nào? Nếu năm đó đệ lộ chân tướng, kết quả sẽ như thế nào?
Đầu tiên, Hà hoàng hậu chắc chắn sẽ bị phế.
Ngôi vị Hoàng hậu trống chỗ, sẽ gây nên cạnh tranh lớn cỡ nào?
Không có bất cứ kẻ nào có thể khống chế loại tranh đấu này, kể cả chính Thiên tử. Bởi vì ngôi vị hoàng hậu chỉ có một, mà có quá nhiều người nhìn chằm chằm vị trí đó.
Không phải tùy ý tìm một người lên ngôi là được.
Càng quan trọng hơn chính là...
Hà hoàng hậu bị phế, đương nhiên Thái tử cũng phải bị phế bỏ.
Thế nhưng trong vòng mấy năm ngắn ngủi, Thái tử vừa phế lại lập, chỉ riêng việc này cũng đã là hành vi ngu xuẩn dao động tới nền tảng quốc gia. Huống hồ lại đúng đoạn thời gian loạn Lâu Lan Công vừa mới lắng lại.
Lại nói, Đại Trạch Điền thị vẫn luôn là danh môn vọng tộc Tề quốc, dù là quân hay chính đều có nền tảng vô cùng thâm hậu, bọn họ cũng là một phần thực lực của Tề quốc. Nếu như khi đó truy cứu trách nhiệm, không khác với việc tự phế thực lực trong khi quốc gia đang rung chuyển.
Tề quốc vừa mới bình định loạn Lâu Lan Công xong, có thích hợp lập tức phế hậu, phế Thái tử, trách phạt Điền thị hay không?
Vị Thái tử bị phế giam lỏng tại Thanh Thạch Cung, vừa mới bị phế ba năm ...
Gợn sóng liên tục không ngừng.
Năm đó Thiên tử có quá nhiều lý do để im lặng.
Kỳ thật suy nghĩ lại thì ...
Thái tử hiện tại tại vị Đông Cung nhiều năm như vậy, tại sao vẫn luôn cẩn thận khiêm tốn như thế?
Làm Thái tử nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa được văn võ cả triều tán thành làm quân chủ tương lai của Đại Tề.
Làm Thái tử nhiều năm như vậy, còn để cho Hoa Anh Cung, Dưỡng Tâm Cung và Trường Sinh Cung lần lượt quật khởi.
Trong chuyện này, có phải so ảnh hưởng từ sự kiện năm đó hay không?
Nghĩ lại thì ...
Cửu Tốt Đại Tề, hiện tại Đại Trạch Điền thị chưa từng cầm quyền quân đoàn nào.
Trong Chính Sự Đường, cũng không có ai là người của Đại Trạch Điền thị.
Điền thị chính là một trong những thế gia cao cấp nhất Tề quốc, khai thác hai đảo tại hải ngoại, không thua bất cứ thế gia nào khác. Thế nhưng lại quá ít người tham dự vào cơ cấu quyền lực tối cao ...
Thậm chí trước đó không lâu Cao Xương hầu Điền Hi Lễ tranh chấp với Tuyên Hoài bá Liễu Ứng Kỳ tại đại điển, lại bị Thiên tử sai người lột quần áo quất roi...
Tuyên Hoài Bá bị quất roi thì cũng thôi đi, thế nhưng địa vị của Cao Xương Hầu cao quý bực nào?
Nếu như năm đó Thiên tử đã biết chân tướng, nhiều năm như vậy vẫn gác lại vụ án, từ một góc độ nào đó cũng có thể coi là lão để lại cho Khương Vô Khí một phần thể diện.
Nếu án này không công khai, Lôi quý phi có còn là ái phi mà Thiên tử tưởng nhớ, Khương Vô Khí vẫn là đứa con mà Thiên tử thương yêu nhất sao?
Án này nếu công khai, chính là Lôi quý phi tự gây nghiệt nên không thể sống, Khương Vô Khí chính là con trai của tội phi.
Lôi quý phi cả gan làm loạn, thế nhưng dù sao Khương Vô Khí vẫn vô tội ...
Cuối cùng, mặc dù có nhiều lý do như vậy, mặc dù có thể phân tích ra nhiều thứ như vậy, Khương Vọng vẫn không thể xác định, Tề thiên tử có biết được chân tướng năm đó hay không?
Những phân tích này diễn ra trong giả định, mà đế tâm lại sâu như biển.
Thế nhưng ít nhất có thể xác định là...
Giờ phút này, Khương Vọng đi trên một sợi dây vô hình, như giẫm trên băng mỏng, dưới tình huống cả hai bên đều là vực sâu, phải đưa ra đáp án hợp lý nhất cho tất cả mọi người. Mà loại hợp lý này, phải trong giới hạn của Thiên tử.
Thiên tử không nói, nhưng đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Quả thật Khương Vọng có thể chính trực, lớn tiếng nói trong Đắc Lộc Cung, nhưng hắn dám chạm vào giới hạn đó sao? Hắn dám nhắc tới hoàng hậu một chữ nào sao?
Hắn chỉ có thể nói vụ án Phùng Cố, chỉ có thể nói vụ án Công Tôn Ngu, chỉ có thể nói vụ án Lâm Huống.
Có cái để bàn giao cho Dương Kính.
Có cái để bàn giao cho Lâm Hữu Tà.
Điều hắn cam kết đã làm được.
Về phần công bố toàn bộ chân tướng về vụ án Lôi quý phi cho mọi người biết... Hắn không làm được.
Cũng không phải việc chứng cứ bị mất đi.
Dưới điều kiện tiên quyết là chân tướng đã được nhìn rõ, lại đi tìm kiếm chứng cứ tương ứng, tuyệt đối sẽ không khó hơn việc Ô Liệt cố gắng mười bảy năm.
Khương Vọng tự tin hắn có thể tìm ra chứng cứ.
Thế nhưng ngừng tại đây.
Những việc làm ngày hôm nay, đã là cực hạn trước mắt.
Hoặc là cực hạn mà Thiên tử cho phép.
Trong những ngày phong vân quỷ quyệt này, nhiều người đã chết như vậy, và nhiều chuyện diễn ra như thế. Rất nhiều người bị cuốn vào trong, làm cho sóng nước dập dờn liên tục ...
Chỉ riêng thâm cung của Thiên tử, là không làm gì, cũng không nói gì. Thế nhưng mọi thứ, đều ở trong phạm vi kiểm soát của vị Thiên tử này.
Chưa từng vượt qua một phần.
Mười bảy năm trước buông tha một cách nhẹ nhàng, mười bảy năm sau muốn cảnh cáo ai, mức độ cảnh cáo như thế nào ... đều do Thiên tâm tự quyết.
Tất cả mọi người chỉ có thể vùng vẫy trong phạm vi mà Thiên tử đặt ra.
Dù là Bắc Nha môn, Khương Vọng, hay là những Cung chủ kia, thậm chí cả đương kim Hoàng hậu!
Tựa như cung thành hùng vĩ này, mặc dù không nói gì, nhưng không lúc nào là không tỏ rõ, Tề thiên tử chính là người duy nhất nắm giữ quyền lực chí cao trong đế quốc vĩ đại này.
Cho nên Khương Vọng nói, nếu như hắn muốn nhậm chức Bắc Nha môn, hắn phải làm một Đô úy Bắc Nha môn không biết đúng mực.
Mà đương nhiên là Thiên tử từ chối.
Không cho hắn cơ hội thiết diện vô tư, mà cho hắn tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận