Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 700: Quốc chiến kết thúc

Quốc chiến Trang Ung chấn động tây cảnh rốt cuộc kết thúc, chiến cuộc liên tiếp khiến người ngoài ý muốn.
Đầu tiên là Trang Quốc quốc lực yếu hơn không ngờ đạt được đại thắng.
Trang Cao Tiện trận trảm nhất đại kiêu hùng Hàn Ân, đã kết thúc lịch sử thống trị mấy trăm năm của Hàn Ân tại Ung Quốc, đại quân Trang Quốc công phá Tỏa Long quan, chấn động thiên hạ!
Lúc này, Ung quân Hàn Hú người luôn bị coi là bù nhìn, đã tiến lên và dẫn quân đối đầu với Trang Cao Tiện, buộc Trang quân phải dừng bước chân bắc phạt.
Chỉ như vậy, Ung Quốc vẫn hai mặt thụ địch. Tỏa Long quan Hàn Ân trấn thủ, đô thành phá mình thì chết. Hàn Hú lĩnh quân, dựa vào bình nguyên, càng không được người xem trọng.
Nhưng việc thứ hai khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra.
Mặc gia thánh địa vốn luôn giữ thái độ trung lập đã phái một lượng lớn đệ tử gia nhập Ung Quốc, chỉ trong một đêm, một tòa thành bằng thép đã mọc lên ở khu vực đồng bằng nội địa Ung Quốc!
Cùng Tỏa Long quan giằng co.
Hàn Hú đích thân đặt tên cho nó là Ân Ca, lấy cái này để tưởng nhớ phụ thân hắn Hàn Ân.
Dưới tình huống ba mặt tác chiến, Hàn Hú bằng vào Ân Ca thành xây trong một đêm, trong thời gian ngắn nhất đã cùng Trang Cao Tiện đạt thành hiệp nghị đình chiến, cùng lập bia lập thệ. Trang Cao Tiện hứa hẹn sẽ không bắc tiến, Hàn Hú cũng hứa hẹn từ bỏ vùng đất đã mất, vì vậy Trang Ung ngưng chiến.
Trang Cao Tiện khải hoàn về nước, Hàn Hú thì hỏa tốc hồi quân Tĩnh An phủ. Đích thân ra trận, đẩy lùi thiết kỵ Xích Mã vệ nổi tiếng thiên hạ cua Kinh quốc, trục xuất khỏi quốc cảnh 300 dặm.
Ung Quốc võ công hầu Tiết Minh Nghĩa thì chia quân đi tây chi viện cho Anh quốc công Bắc Cung Ngọc, hai người liên thủ, đánh đuổi thủy quân hai nước Trang, Lạc ra khỏi Lan An phủ trong một lần xuất kích, đầu người khắp nơi.
Cũng trong ngày này, Hàn Hú tuyên bố lấy Mặc học làm quốc học, từ bỏ chính sách "trăm họ để ta sử dụng" của Tần, Sở, lựa chọn lấy Mặc trị quốc. Lựa chọn này chưa nói tới tốt xấu, các quốc gia đều có những lựa chọn khác nhau. Cảnh quốc độc tôn đạo môn hùng thị thiên hạ, cường Tần thống trị bách gia cũng là bá chủ tây cảnh.
Ý nghĩa hơn nữa ở chỗ, đây là lần đầu tiên Mặc gia chân chính trên ý nghĩa, đã sở hữu quốc gia mà mình ủng hộ.
Trong quá khứ môn đồ Mặc gia chu du liệt quốc, hành hiệp thiên hạ, cũng không câu nệ tại một nơi một thành nào. Cũng giống như tam hình cung của pháp gia, tứ đại thư viện của nho gia, chuyên chú học thuyết, không nặng ở đất nước nào.
Nhưng từ nay về sau, Mặc gia đại lượng nhân lực vật lực nhất định sẽ nghiêng về Ung Quốc. Với tư cách đương đại hiển tông, Mặc môn có thể chỉ là một nỗ lực nho nhỏ, nhưng không bất kỳ ai có thể bỏ qua các loại biến hóa có thể xảy ra sau này.
Mà sự ủng hộ của Mặc môn chắc chắn chứng minh tiềm lực của Hàn Hú.
Kể từ đó, Ung Quốc thoát khỏi tình thế bấp bênh và nguy hiểm, tứ cảnh trở nên yên bình.
Hàn Hú cũng từ ngày đó được thế nhân chân chính công nhận là Ung đế. Chính hắn là người đã xoay chuyển tình thế, cứu lấy quốc gia đang gần tới chỗ diệt vong, và hồi sinh đất nước đang già cỗi này!
Nếu như sau đó xem xét lại toàn cục, người chiến thắng lớn nhất trong trận quốc chiến liên lụy tới bốn quốc gia và thu hút vô số sự chú ý này, không thể nghi ngờ là Trang Quốc.
Trong trận quốc chiến này, Trang Quốc đã chiếm cứ cả Kỳ Xương sơn mạch, toàn bộ phủ Lĩnh Bắc, cùng với gần nửa phủ Nghi Dương phía nam Tỏa Long quan.
Hiện tại lãnh thổ từ phía nam của Tỏa Long quan tới Kỳ Xương sơn mạch đã được thống nhất làm một, chính thức gia nhập bản đồ Trang Quốc. Là quận thứ tư của Trang Quốc, định danh là Vĩnh Xương.
Trang Cao Tiện khải hoàn hồi triều, để lại mười vạn đại quân đóng tại Vĩnh Xương quận để kiểm soát Tỏa Long quan, giằng co cùng Ân Ca thành.
Mà Kinh quốc xuất động kỵ quân Xích Mã Vệ nổi tiếng thiên hạ lại không thể hạ gục được phủ Tĩnh An do Ung tướng Tề Mậu Hiền tọa trấn, ngược lại bị Hàn Hú hồi quân đánh tới, đuổi ra Ung cảnh mấy trăm dặm, bị thương không nhẹ.
Thủy quân Lạc quốc cùng Thanh Giang thủy phủ hợp lực, đã giành được ưu thế trong thời gian ngắn, nhưng sau khi Võ Công Hầu đến , Bắc Cung Ngọc bỗng nhiên xuất quân, đánh đuổi toàn bộ thủy quân Trang, Lạc ra khỏi ngoại cảnh.
Quốc chiến lần này tuy Ung Quốc tổn thất thảm trọng, đã hy sinh đương đại chân nhân Hàn duy nhất của bổn quốc, và mất một lượng lớn lãnh thổ ở nam cảnh, coi như là mất người mất đất.
Nhưng quyền lực quân sự và chính trị đã chính thức được Hàn Hú tiếp quản, lại được Mặc môn ủng hộ, với cuộc chiến này, cải cách từ trên xuống hầu như không gặp phải nhiều phản kháng, cũng coi như nghênh đón tân sinh.
Kinh Quốc đường xa mà đến, cùng Lạc Quốc mạo hiểm giáp công, đã cử binh vô ích.
Đương nhiên, bách tính bình thường sẽ không biết cái chết của Hàn Ân là kết quả của Hàn Hú cùng Trang Cao Tiện liên thủ. Bọn họ cũng sẽ không biết, Anh quốc công Bắc Cung Ngọc là dưới dưới tình huống Mặc môn tham dự, thế cục triều đình đã định mới lựa chọn xuất quân.
Bọn họ cũng không biết, quá trình Hàn Hú tiếp chưởng quyền lực cũng không phải thuận lý thành chương như bọn họ cảm nhận được. Máu chảy đầu rơi bao nhiêu, bọn họ không biết được.
Thời cuộc biến ảo rõ ràng ảnh hưởng đến nghìn vạn người, nhưng thời khắc quyết định thời cuộc biến ảo này hình như đều không quan hệ với người thường.
Bách tính Ung Quốc có lẽ còn đang trong nỗi sợ hãi Ung Quốc bị diệt, hoặc là đang ăn mừng vì cuộc sống mới.
Chỉ có người Ung Quốc trước đây ở trong phủ Lĩnh Bắc lưu lại sau khi đại lượng di dời tới Trang địa, họ không thể không bắt đầu thói quen với thân phận mình là người Trang Quốc.
Ở đây không còn là phủ Lĩnh Bắc của Ung Quốc, nơi này là quận Vĩnh Xương của Trang Quốc.
Tiêu chuẩn của dân địa phương mà Trang Quốc dời đi là có huyết cừu với Trang quân, thường sẽ bị phân tán và di dời đi. Hầu hết những người ở lại là những người không có đất đai và không có tài sản, những người này độ đồng cảm với Ung Quốc là thấp nhất. Đồng thời số lượng lớn dân chúng mất đất cũng từ Trang địa di dời tới ở đầy quận Vĩnh Xương. Sau khi kinh doanh mấy đời là có thể chân chính biến nơi đây thành đất đai của Trang Quốc.
Lúc trước một nhóm bách tính vốn sắp bị đuổi đến Tỏa Long quan, bởi vì chiến cuộc đột nhiên biến hóa mà không cần phải đi quan thành chịu chết, bị đuổi đi qua Kỳ Xương sơn mạch, phân tán vào các nơi Trang địa, và bắt đầu lại cuộc sống của họ.
Giang Lưu Nguyệt đang phụ trách công việc như vậy.
Chiến tranh đã kết thúc, công việc như vậy không có nhiều lắm đạo huân, cũng không nhiều lắm đệ tử quốc viện tiếp nhận, đó cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng bởi vì trước đó trong chiến tranh biểu hiện của hắn cũng không như ý, thu được đạo huân rất ít, loại công việc này cũng không phải do hắn cự tuyệt.
Đuổi những bách tính bình thường xa rời quê hương cũng là việc hắn không thể chấp nhận được, nhưng như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc đuổi những người này vào chỗ chết.
Ít nhất dưới sự cai quản của Trang đình, người dân Trang Quốc nói chung đều sống tốt.
Toàn bộ việc di cư của người Ung trên danh nghĩa đều do quốc viện Tế tửu phụ trách, nhưng về các vấn đề cụ thể đều do một sư huynh tên Phó Bão Tùng phụ trách.
Dưới bàn tay của Phó sư huynh, Giang Lưu Nguyệt cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn nhiều. Bởi vì thái độ của Phó sư huynh đối với Ung dân di cư tới cũng không nghiêm khắc, lấy lời hắn trách cứ một số học sinh thô bạo là: "Ngươi ngược đãi dân chúng hả?"
Những bách tính này hiện tại đã là Trang dân, không được lấy thái độ của hai quân giao chiến mà đối đãi.
Loại di cư quy mô lớn này thường có tỷ lệ thương vong cao. Nhưng bởi vì Phó Bão Tùng rất tỉ mỉ nghiêm túc, người gặp chuyện không may cũng không nhiều.
Đem so sánh với Lâm Chính Nhân sư huynh, Lâm sư huynh có lẽ mạnh hơn, theo Lâm sư huynh có thể có nhiều chỗ tốt hơn, nhưng làm việc với Phó sư huynh là thoải mái nhất.
Phó Bão Tùng cũng không biết ý nghĩ của các sư huynh sư đệ, hắn cũng không rõ lắm bản thân làm sao được quốc viện Tế tửu coi trọng. Hắn chỉ làm người kiên định, làm việc nghiêm túc, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Cho dù trời lạnh đến rách cả môi, hắn vẫn ôm lượng lớn áo bông lấy từ chỗ quan quân nhu, đang mang theo các sư huynh đệ phân phát ở dọc đường.
Khi giương mắt nhìn lên, hình như hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc mơ hồ trong đám đông.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như là Trương Lâm Xuyên của đạo viện Phong Lâm thành, tu sĩ giỏi dùng lôi pháp đã từng lộ diện trên tam thành luận đạo.
Người đêm đó xông vào đạo viện Vọng Giang thành cũng tự xưng là Trương Lâm Xuyên.
Nhưng khuôn mặt đó trong đám người chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Phó Bão Tùng bỏ việc trong tay và tìm kiếm một lúc, nhưng hắn không bao giờ nhìn thấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận