Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2795: Một ván cờ thiên hạ cuối cùng (2)

"Không phải."
Doanh Doãn Niên nói:
"Chỉ là Hồng huynh là vua một nước, mà ta đã thoái vị, điều cần phải suy nghĩ lo lắng đã hoàn toàn khác nhau."
Hồng Quân Diễm chân thành nói:
"Đệ lo cho muôn đời của Tuyết quốc, huynh trưởng lo cho vạn thế của Nhân tộc. Chênh lệch giữa lão đệ và huynh trưởng chính là sự khác biệt giữa Tuyết quốc và hiện thế."
Doanh Doãn Niên cười nói:
"Nhưng Tuyết quốc cũng chưa chắc không thể coi là hiện thế. Vi huynh chúc lão đệ thành công."
Hứa Vọng bên trên biển sấm sét mặt không biểu tình, ánh mắt Vương Tây Húc vô cùng bình tĩnh.
Thái tổ của mình chúc người khác thống nhất thiên hạ, loại cảm thụ này thật sự rất mới lạ.
Hồng Quân Diễm trải quốc thư ra trên không trung, giơ tay triệu hồi một phương Thiên Tử ấn, đóng xuống một cách vô cùng kiên định:
"Khi kết ước này, chúng ta cùng xây dựng Trường Thành! Tần Lê giao hảo!"
"Lê?"
"Còn quên chưa cáo tri cho huynh trưởng biết, Tuyết quốc và năm nước tây vực hợp nhất, quốc hiệu mới chính là cái tên này. Đêm dài đã qua, mặt trời sắp mọc, chính là ý nghĩa của 'Lê'."
"Tên hay!"
Doanh Doãn Niên lên tiếng khen ngợi:
"Quốc gia lớn mạnh, dân chúng an lạc!"
Hồng Quân Diễm nghe vậy nghiêm mặt, nhanh chóng thu quốc thư, trả lại cho Doanh Doãn Niên, sau đó lễ phép nói:
"Lão đệ nhất định không quên lời dạy bảo của huynh trưởng!"
"Đây sao có thể coi là lời dạy bảo gì?"
Doanh Doãn Niên cười cười, đưa phong quốc thư đã đóng dấu Thiên Tử ấn của hai nước cho Hứa Vọng, lại nói:
"Con đường Thiên tử lục hợp cuối cùng ta đã không thể đi thông. Nhưng điều khiến ta cảm thấy an ủi là, đám người Cơ Ngọc Túc, Cát Yến Thu cũng đều đã thất bại. Thất bại của bản thân đương nhiên là khó chịu, nhưng thành công của người khác sẽ càng khiến người ta cảm thấy ghen tị hơn."
Hồng Quân Diễm nửa đùa nửa thật nói:
"Bây giờ đệ đang rất ghen tị."
"Ngươi vẫn còn trên đường... Bây giờ ta đã đi ra con đường mới, rất mong chờ thiên hạ thống nhất. Muốn xem thử lý tưởng mà ta không thể thực hiện được lúc trước, đến hiện thực sẽ có bộ dáng như thế nào."
Doanh Doãn Niên suy nghĩ một lúc, có chút nghiêm túc:
"Thay mặt cho những lão gia hoả chúng ta hoạt động ở niên đại mới của Đạo Lịch, chiến đấu với những quân vương tâm cao khí ngạo của hiện thế đi, phải cho bọn họ biết, năm đó chúng ta đã tranh đấu như thế nào."
Hồng Quân Diễm nói:
"Nếu cuối cùng là đệ thắng, đệ chắc chắn sẽ nói như vậy, còn như đệ không thể thành công, đệ sẽ không thay mặt người nào cả, không thể làm cho mọi người mất mặt được. Nếu có tên hậu sinh nào chặt được đầu đệ, đệ sẽ nói cho hắn ta biết, đệ là kẻ né tránh chiến tranh của niên đại mới Đạo Lịch, không thể đại diện cho đỉnh cao của thời đại đó."
Doanh Doãn Niên cười ha ha.
Hồng Quân Diễm cũng cất tiếng cười to.
Tiếng cười của hai vị tiên hiền khai quốc vang vọng khắp Tuyết nguyên.
Tất cả mọi người đều nhìn, cũng đều lắng nghe được.
Đây là sự phóng khoáng của thế hệ trước,
Tên tuổi trên sử sách vẫn còn sống động ở nhân gian.
Hứa Vọng nhận lấy quốc thư, lúc này lên tiếng:
"Thái tổ cho phép tâu, quân ta đã rút khỏi Lẫm Đông thành, thả toàn bộ tù binh, đang nghỉ ngơi ở quan khẩu... Theo tin tức mới nhất, ba đạo quân của Kinh quốc là Phủng Nhật, Long Vũ, Ưng Dương vệ đã ngừng di chuyển, ta nghĩ bọn họ hẳn là đã biết được sự tồn tại của người."
Phủng Nhật quân là quân đội tiên phong trong sáu đại hộ quân của Kinh quốc, cũng là thân quân của Thiên tử, do Chân nhân Úy Lão đảm nhiệm chức Phó đô đốc, thay Thiên tử chỉ huy.
Long Vũ quân là hạ hộ quân trong sáu đại hộ quân của Kinh quốc, Đại đô đốc Chung Cảnh của Long Vũ quân chính là người đã giao thủ với Đông Hoàng.
Ưng Dương vệ thuộc thất đại vệ, Đại tướng quân Trung Sơn Yến Văn của Ưng Dương vệ là người dựng bia ở tám ngàn dặm Biên Hoang.
Ba đạo quân này xuất quan di chuyển, đương nhiên không thể nào chỉ là đi dạo chơi ở ngoài thành.
Lời tấu của Hứa Vọng kéo mọi người trở về hiện thực. Đây không phải là lịch sử, ở trên sử sách khiến cho người ta than thở như sóng tràn bờ, trong hiện thực lại là những cơn sóng cuồn cuộn càn quét mọi thứ. Tuyệt đại đa số người chỉ có thể bị nhấn chìm trong đó, ngay cả một bọt nước cũng không thể nổi lên.
Doanh Doãn Niên nói với Hồng Quân Diễm:
"Thật sự không dám giấu giếm, lần này Cát Lộc quân và Kiền Qua quân đến đây không phải là vì muốn đánh Tuyết quốc, mà là vì muốn phòng ngự Kinh quốc. Để cho Long Hổ nằm sát bên cạnh giường, Thiên tử Kinh quốc rất khó có thể chấp nhận được, điều này cũng có thể hiểu - Nhưng chúng ta cần phải khiến cho hắn ta tỉnh táo lại một chút. Dù sao thì thế giới Thần Tiêu sắp mở ra, Nhân tộc nếu có thể không nội chiến thì nên bo bo giữ mình mới là điều tốt nhất."
Tần quốc đã biết tin tức Kinh quốc điều động binh mã từ rất sớm, đây cũng là biểu hiện cho sự chênh lệch quốc lực giữa hai bên.
Hồng Quân Diễm cảm khái:
"Huynh trưởng đã dụng tâm lương khổ rồi."
Phó Hoan, người luôn đứng trên đỉnh Vĩnh Thế Thánh Đông lúc này cũng lên tiếng:
"Tổ Hoàng đế bệ hạ, theo tin tức mới nhất, Lễ Hồn quân và Thần Tội quân của Sở quốc đã dừng lại bên ngoài Hà cốc. Thần nghĩ bọn họ có lẽ là để tế tự anh linh."
Sở quốc có sáu chi quân đội nổi danh thiên hạ. Lễ Hồn và Thần Tội chính là hai trong số đó, đạo quân thứ nhất là thân quân của Hoàng thất, đạo quân thứ hai gần như là tư quân của Đấu gia.
Dừng lại là để tế tự anh linh, tiến lên lại là đao búa gõ quan.
Mọi người đều đã rất thông thạo với chiêu trò này, đương nhiên sẽ không ai không hiểu.
Phó Hoan nói gã nhiều năm nay không hề nhàn rỗi, đích thật là không ngồi yên, không chỉ ổn định quốc thế của Tuyết quốc, cũng không chỉ thúc đẩy liên minh và sáp nhập năm nước tây bắc.
Doanh Doãn Niên có chút ý vị thâm trường nói:
"Xem ra mọi người đều cần phải tỉnh táo lại."
Hồng Quân Diễm chân thành nói:
"Tất cả đều vì đại cục của Nhân tộc, vì chuẩn bị cho chiến tranh Thần Tiêu. Da còn không giữ nổi, lấy gì để giữ lông? Đây là thanh tỉnh lớn nhất."
"Đúng vậy."
Ánh mắt của Doanh Doãn Niên nhìn xuyên qua thiên không, tựa như đã vượt qua vũ trụ bao la, nhìn chằm chằm vào thế giới mới kia:
"Hy vọng những đối thủ cũ của ta đến lúc đó đừng khiến ta thất vọng."
Hồng Quân Diễm nói:
"Nói ra thì, huynh trưởng đã lo chu toàn tất cả, duy nhất là khiến người Kinh quốc cảm thấy khó chịu..."
"Chung quy một bàn cờ thiên hạ, được mất cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
Doanh Doãn Niên chỉ cười nhạt:
"Dù sao thì Đường Dự cũng đã chết, nếu không với tính cách của hắn ta, nhất định sẽ xuyên đêm tìm ta lý luận."
Sau khi nói xong, y lập tức phất tay, coi như là tạm biệt với lão hữu.
Sau đó nhấc chân của mình lên, bước đến chỗ cao.
Bước chân vô cùng tùy ý, tựa như đang đi dạo trong sân nhà mình... trời đất vốn là nhà.
"Xin... chờ một chút!"
Vị Khương các viên vốn luôn thận trọng, cố gắng tránh bị cuốn vào bất kỳ bên nào kia vào lúc này lại lên tiếng.
Doanh Doãn Niên hơi có chút nghi hoặc quay đầu nhìn sang.
Đây là một tồn tại khủng bố đang bước vào siêu thoát, mặc dù y biểu hiện rất ôn hoà, nhưng không ai có thể coi nhẹ áp lực mà người này mang đến.
Khương Vọng cúi đầu nói:
"Tiền bối lòng mang thiên hạ, nghĩ cho Nhân tộc vạn thế, khiến cho vãn bối rất kính phục. Nhưng vãn bối có một chuyện không hiểu rõ."
Doanh Doãn Niên cũng từ chối cho ý kiến:
"Nói nghe thử xem."
"Ninh Đạo Nhữ dùng thân phận Đông Hoàng dẫn dắt Chiếu Vô Nhan của Long Môn Thư viện đi vào con đường mà nàng không thể nắm bắt được. Có phải là do thụ ý của ngài không?"
Khương Vọng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, thân phận Thái Hư Các viên có thể bảo đảm an toàn cho hắn trong phần lớn thời gian. Nhưng Doanh Doãn Niên là người hoàn toàn có tư cách trở thành ngoại lệ.
"Ý của vãn bối là trước khi mượn giả thành thật, mọi hành vi, tính cách của Ninh Đạo Nhữ đều phục vụ cho mục tiêu của ông ta. Đây là chân tướng mà ngài đã nói cho chúng ta biết. Vậy thì khi ông ta còn là Đông Hoàng, vãn bối thật sự không nghĩ ra ông ta cần gì phải dẫn dắt đạo đồ của Chiếu Vô Nhan. Lúc đó nàng chỉ là một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, hơn nữa còn không liên quan gì đến Cảnh, Tuyết, Tần, Kinh..."
Doanh Doãn Niên lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười:
"Ta thấy ngươi thận trọng cẩn thận, vô cùng lão luyện. Sao lại dám hỏi chuyện này?"
"Vãn bối là người có khả năng kiềm chế hiếu kỳ của mình. Khi năng lực của vãn bối không đủ, ta cũng sẵn lòng xem nhẹ chân tướng."
Khương Vọng cúi đầu nói:
"Nhưng người bằng hữu này của vãn bối hiện giờ vẫn đang còn liều mạng bên trong họa Thuỷ, nàng rất muốn tìm một con đường, cứu lấy người mà mình yêu, nhưng lại không biết đường ở phương nào. Mong tiền bối thương cảm, chỉ điểm cho vãn bối một con đường sáng."
"Hỏi thế gian tình là gì!"
Doanh Doãn Niên cảm thán một tiếng, lại gật đầu:
"Ngươi rất thông minh, ngươi nói không sai. Việc Đông Hoàng tiếp xúc với tiểu nữ oa tên là Chiếu Vô Nhan kia là thụ ý của ta. Vì sao ta lại làm như vậy? Lẽ ra không lâu nữa các ngươi cũng sẽ biết nguyên nhân. Nhưng nếu ngươi đã hỏi rồi, vậy thì ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Nói xong lời này, y lại nhìn sang Chung Huyền Dận:
"Sử bút ở đây, cũng có thể ghi lại một dòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận