Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1469: Chọn gì (1)

Tiểu Phiền bà bà biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhiều năm nay, bà luôn tuân theo ý chí trong lòng, vững vàng điều khiển phương hướng cho Thánh tộc.
Từ nhỏ bà đã tin vào Long Thần, tin tưởng vào Long Thần vĩ đại không chút sứt mẻ.
Nhưng trời có mây gió khó lường, hình như Long Thần cũng gặp phải vấn đề gì đó.
Thần dụ lúc nào cũng hỗn loạn, làm người ta không hiểu nổi...
Lúc thần tích lộ ra, thần dụ thường xuyên hạ xuống, nhưng câu đầu khác với câu sau, tự mâu thuẫn với nhau, như ngón tay này chọt ngón tay kia.
Bà dựa theo lời chỉ dạy, chỉ nghe những lời thần dụ có ích cho tương lai Thánh tộc, coi chúng là chính chỉ. Những lời thần dụ điên đảo hỗn loạn, lựa chọn bịt tai không nghe.
Cái nào mới là có ích cho tương lai Thánh tộc, Quan Diễn đã sớm chuẩn bị sẵn quy trình. Và nhiều năm nay, bà cũng đã từ từ có được sự hiểu thêm của mình.
Cuộc sống an bình tường hòa, quy tắc công bình công chính, hiền lành, dũng cảm, dám gánh vác, những phẩm chất tốt đẹp...
Tương lai Thánh tộc nên có, là hòa bình và hạnh phúc.
Cũng chính lúc này, bà mới càng thêm chắc chắn...
Bà tin tưởng Quan Diễn, còn hơn tin tưởng Long Thần.
So với tin vào Long Thần, bà càng tin vào tương lai tốt đẹp của tộc quần.
Quan Diễn chưa bao giờ nói xấu về Long Thần với bà, đến chết cũng chỉ bảo bà cách đối phó Yến Kiêu.
Nhưng bà có mắt để nhìn, bà có trái tim để cảm nhận.
Bà biết cái gì mới là lựa chọn tốt hơn cho Thánh tộc.
Thánh tộc nhiều năm bình yên, cho rằng cuộc sống hôm nay là chuyện đương nhiên, đau khổ vì truyền thống "Tương thú", phẫn uất với Dạ Chi Thâm Nhập.
Bà đã từng trải qua thời kì bóng tối, bà biết cuộc sống thống khổ hơn là như thế nào.
Giáo hóa Sâm Hải Thánh tộc là phương pháp do Quan Diễn lập ra, nhưng mấy trăm năm qua được đưa vào thực thi cụ thể, đều là bà một mình từng chút từng chút hoàn thành, biến tất cả những mong muốn của Quan Diễn trở thành sự thật... Là bà ngày đêm không nghỉ, từng mũi kim đường chỉ khâu vá sửa lại.
Bà ý thức được thần dụ hỗn loạn đang từ từ ăn mòn nội tâm mình, muốn kéo bà đi về phía "Hỗn loạn". Theo thời gian lâu dài, hỗn loạn ăn mòn dần, bà đã dần không còn kháng cự nổi.
Nên bà chọn ra Thanh Chi Thánh nữ, mỗi đời đổi một người, để thay bà lắng nghe thần dụ.
Mỗi một đời Thanh Chi Thánh nữ, sau khi bị thần dụ hỗn loạn ảnh hưởng, sẽ phải vào tế thất mười năm. Mười năm không có chút nào dị thường, mới được trở về Thánh tộc, trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng nếu đến kì thay phiên mà không có hành động nào khác thường, thì không cần phải làm như vậy.
Còn bà, từ đầu đến cuối luôn chiếm giữ chức vị Tế Tư, chiếm luôn quyền giải thích thần dụ, khiến thần dụ phủ xuống vĩnh viễn không bị đi lệch đường, nhờ vậy mới sống yên ổn vô sự mấy trăm năm.
Những năm sau này, thần dụ hạ xuống không còn thường xuyên, số lần thần dụ hỗn loạn cũng càng ngày càng ít, mọi thứ đã đi theo đường hướng tốt hơn, Long Thần có vẻ đã đang từ từ "trở lại bình thường"...
Nhưng bộ dạng Thanh Hoa lúc này, rõ ràng là lại nghe thấy những lời thần dụ hỗn loạn kia, và bị ảnh hưởng.
Mặc dù ngày này tới quá sớm, nhưng cũng đã đến lúc không thay đổi không được...
Bắt một cô gái tuổi thanh xuân sống một mình trong tế thất mười năm, đương nhiên là một quyết định tàn nhẫn, tiếc là không có lựa chọn khác.
Tiểu Phiền biết rất rõ, những người bị thần dụ hỗn loạn ảnh hưởng, cuối cùng sẽ biến thành hình dáng gì.
Trong năm tháng khá dài qua, có một số Thánh nữ, là bị bà tự tay chấm dứt...
Thanh Chi Thánh nữ nhiệm kì kế tiếp, bà vốn đã xác định là Tiểu Quả Tử, và luôn mang theo bên người để dạy dỗ. Chưa tới mười năm nữa, Thanh Hoa sẽ có cuộc sống của mình, giúp chồng dạy con cũng được, thăm dò thế giới cũng được, lúc đó Tiểu Quả Tử cũng vừa vặn trưởng thành, thay nhiệm vụ làm linh thần.
Nhưng lúc này rõ ràng là chưa được.
Tiểu Quả Tử còn quá nhỏ, trong tộc còn ai thích hợp không?
Tế Tư Sâm Hải Thánh tộc trầm tư suy nghĩ, sự khó khăn làm vết nhăn trên mặt càng thêm sâu.
Sao Thanh Hoa lại xảy ra vấn đề ngay vào lúc này? Nàng ấy tâm địa hiền lành, ý chí kiên định, mới trở thành Thanh Chi Thánh nữ chưa được bao năm, số lần nghe thần dụ cũng không nhiều mà...
Thường thì phải nghe mấy chục lần thần dụ hỗn loạn, Thánh nữ mới bị ảnh hưởng, có hành động khác thường.
Long Thần lại xảy ra chuyện gì à?
Bà lão nhìn Thanh Hoa, ánh mắt ưu tư.
"Ta không muốn nghe... Ta không muốn nghe." Thanh Hoa chặt nhắm chặt mắt, tay bịt lỗ tai, nét mặt hết sức thống khổ: "Nhưng lúc ta ngủ vang lên trong lòng ta, lúc ta đi bộ vang lên bên tai ta, dù ta làm gì, đi đâu, giọng nói đó vẫn có vang lên... Ta không muốn nghe, nhưng ta lại không làm được! Ta là Thanh Chi Thánh nữ, sinh ra là để lắng nghe chỉ ý của thần. Đây là ý nghĩa tồn tại của ta...!"
"Ngươi nghe ta này, đứa trẻ..." Tiểu Phiền bà bà đặt quyển sách trở vào kệ, động tác rất nhẹ nhàng.
Bà đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Thanh Hoa, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Bà nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên, nhìn nàng từ một bé gái ngượng ngùng dần trở thành một mỹ nhân khiến võ sĩ Thánh tộc đều phải chú ý.
Bà biết nàng ấy thống khổ, cũng cảm nhận được sự giãy giụa của nàng ấy.
Bà khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng: "Ngươi là Thanh Hoa. Ngươi sinh ra là để vì chính mình, ý nghĩa tồn tại của ngươi là khiến chính ngươi vui vẻ. Không phải phải vì thần chỉ nào cả, cũng không cần phải thể hiện giá trị bản thân gì. Đứa trẻ ngươi biết không, sự tồn tại của chính bản thân ngươi, đối với ta đã là một điều vô cùng trân quý."
"Sao các ngươi nói không giống nhau... Tại sao nói không giống nhau?" Thanh Hoa hai tay ôm đầu, giọng đau đớn, mang theo nức nở: "Tế Tư đại nhân! Bà bà! Long Thần đại nhân! Ta phải làm thế nào... Làm thế nào?"
"Không giống nhau ư?" Tiểu Phiền bà bà khẽ vuốt ve nàng, giọng hiền hòa: "Nói ta nghe, ngươi nghe thấy cái gì?"
Thanh Hoa thút thít nói: "Ta nghe thấy..."
Phốc!
Hàn quang chợt lóe, một cái đoản chủy đâm vào bụng Tiểu Phiền bà bà.
Phanh!
Thanh Hoa ngay sau đó bị một chưởng đẩy ra, đập người vào cửa phòng, rơi xuống đất.
Tiểu Phiền bà bà lùi về sau mấy bước, ngã trở xuống ghế nằm, khí tức trở nên hỗn loạn.
Không phải bà không đề phòng Thanh Hoa, bà đã từng nhìn thấy rất nhiều Thánh nữ bị thần dụ hỗn loạn ảnh hưởng, biết các nàng không thể khống chế được hành động của mình. Bà quan tâm Thanh Hoa, nhưng cũng không hề thả lỏng sự cảnh giác.
Với thực lực của Thanh Hoa, lẽ ra không thể làm bà tổn thương được.
Nhưng một khắc vừa rồi, bên tai bà chợt nghe thấy tiếng của thần linh, là những lời thần dụ hỗn loạn đã lâu rồi không còn nghe thấy…... Bà rõ ràng đã chủ động cắt đứt nó rồi!
Thần dụ hỗn loạn đánh thẳng vào phòng tuyến ngôi sao, làm bà nhất thời hoảng hốt.
Nên mới bị Thanh Hoa đâm trúng.
Trên chủy thủ không biết đã bôi thứ quỷ gì, bà cảm nhận được có một sức mạnh quỷ dị đang nhanh chóng ăn mòn cơ thể mình...
Mình đã sai rồi ư? Bà nghĩ.
Một luồng gió nhẹ thổi vào, lay động ánh nến trong vòng, khiến kệ sách trở nên mờ nhạt.
Ngọn gió lướt qua bà lão tóc trắng uể oải nằm trên ghế, lướt qua nữ tử xinh đẹp đang lảo đảo đứng dậy ở cửa phòng, lướt ra ngoài bay đi.
So với hoàn cảnh bên ngoài, Thần Ấm chi địa mát mẻ sáng ngời.
Nhưng ban đêm ở nơi này quá yên tĩnh, nếu không đốt Thần Long hương, không ai dám đi ra ngoài.
Ở phía xa của Thần Long mộc, là những ngôi nhà đầu nhà treo đèn, những căn nhà ấm áp.
Cả Sâm Hải nguyên giới, có lẽ không có nơi thứ hai, nhìn thấy được đèn đuốc vạn nhà như vậy.
Gió đêm nhẹ nhàng di động, lướt vào rừng không một bóng người.
Nó lướt qua một cánh cửa sổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận