Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3057: Cây cầu

Thương thuyền khổng lồ cưỡi gió băng sóng, mỗi một bộ phận đều vận hành theo trật tự của riêng nó.
Thương đội di chuyển với tốc độ cao, đâu ai biết đến những gợn sóng ngầm dưới đáy khoang.
Trong khoang thuyền tối tăm chất đầy hàng hóa, bầu không khí yên tĩnh càng khiến người ta ngột ngạt.
Đương nhiên Tô Xa không thể nào quên cái tên vừa rồi. Khi xưa lúc Tụ Bảo thương hội bị đánh sập, bản thân bị dồn vào đường cùng, Trọng Huyền Thắng vẫn chỉ là kẻ khiêu chiến bị người đời xem như trò cười trước mặt Trọng Huyền Tuân.
Không ai tin gã béo tướng mạo xấu xí kia có thể giành được vị trí gia chủ, gánh vác tước danh "Bác Vọng".
Cũng tựa như Tô Xa hắn, vạn lần không ngờ Tụ Bảo thương hội vốn liên kết với mạng lưới lợi ích khổng lồ lại bị một ngón tay của gã béo kia bóp nát.
Lúc trước, gã béo đó trông vô hại biết bao.
Giờ đây đã là nhân vật quyền thế đứng trên tuyệt đỉnh của Đông Quốc, là quái vật khổng lồ theo đúng nghĩa đen.
Sở dĩ hắn luôn ẩn mình sau màn, sở dĩ đánh tan thương hội rồi gây dựng lại, thiết lập kết cấu quyền lực phức tạp như vậy, chẳng phải là vì kiêng kị Trọng Huyền Thắng hay sao?
Vậy mà hắn và Hòa Xương thương minh của hắn lại luôn nằm trong lòng bàn tay của Trọng Huyền Thắng.
Tính toán của hắn, giờ đây chẳng khác nào trò cười.
Hắn khổ tâm gây dựng, hóa ra lại là may áo cưới cho kẻ khác!
Cũng may, ác giả ác báo.
Bất kể là ai xử lý ai, đều là chuyện tốt.
Hắn quá lương thiện rồi, Tần Quảng Vương thì không như vậy.
Hắn nhìn Doãn Quan, chờ đợi quyết định của vị thủ lĩnh này.
Tần Quảng Vương khét tiếng hung ác im lặng một lát, thản nhiên nói với Mã Tông Thứ:
"Tính toán số hàng hóa trên thuyền này trị giá bao nhiêu, rồi quy đổi thành tiền mặt cho ta."
Tô Xa mở to mắt, không ngờ khẩu vị của Tần Quảng Vương lại nhỏ như vậy.
Ngươi nên căm hận chứ!
Ngươi nên điên cuồng chém giết, quyết một trận sống mái với Bác Vọng hầu đi!
Ngươi có biết những năm qua Hòa Xương thương minh đã kiếm được bao nhiêu tiền, đã phát triển đến mức nào không? Giờ ngươi chỉ muốn một thuyền hàng hóa này, chẳng phải là lỗ vốn đến mức bán cả quần lót hay sao?
Hãy thể hiện khí thế giết quyền quý như giết gà của ngươi đi!
Xông lên đi!
Doãn Quan quay đầu nhìn:
"Diêm La Vương có ý kiến gì sao?"
Tô Xa cung kính cúi đầu:
"Thuộc hạ đang tính toán giá trị của số hàng hóa trên thuyền, nhất định sẽ không để ngài bị thiệt thòi nửa đồng."
Doãn Quan quay đầu nhìn về phía Mã Tông Thứ.
Mã Tông Thứ nói:
"Ta cần phải xin chỉ thị của Hầu gia."
Doãn Quan thản nhiên nói:
"Ta chỉ chờ một khắc."
Không cần đến một khắc, Mã Tông Thứ đã quay trở lại khoang thuyền, nói với Doãn Quan:
"Hầu gia muốn đích thân nói chuyện với ngài."
Doãn Quan lại ngồi xuống chiếc ghế, ung dung nói:
"Bảo hắn tới đây."
Mã Tông Thứ lấy ra một mặt gương tròn được khảm gỗ cổ với hoa văn núi non, chiếc gương lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Khi Doãn Quan nhìn sang, ánh sáng xanh tản ra, Trọng Huyền Thắng đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế lớn được đặt làm riêng, yên lặng chờ đợi.
Thân hình hắn to béo quá mức, tạo cho người ta cảm giác như muốn tràn ra khỏi gương, dường như chiếc gương này không thể nào chứa hết được hắn.
"Lần đầu gặp mặt, Tần Quảng Vương lịch sự hơn ta tưởng tượng rất nhiều."
Bác Vọng hầu đời này mỉm cười ôn hòa, trông vô cùng lương thiện.
Doãn Quan khoanh tay, mỉm cười nói:
"Lần đầu gặp mặt ngươi đã cướp đoạt sản nghiệp của thuộc hạ ta, lũ công hầu các ngươi thật sự không phải thứ tốt đẹp gì."
Trọng Huyền Thắng cười ha hả:
"Một bên là mổ gà lấy trứng, một bên là bắt cả con gà đi. Với Tô Xa mà nói đúng là khó mà lựa chọn xem ai quá đáng hơn. Nhưng với con gà này, lựa chọn đã quá rõ ràng."
"Con gà không có quyền lựa chọn."
Doãn Quan nói.
"Vậy nên chúng ta sẽ quyết định thay nó."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Vấn đề là ai nhanh tay hơn, ai đến trước thì được trước."
Doãn Quan nhìn tên mập chết tiệt này:
"Người ta liều mạng ở bên ngoài, vào sinh ra tử, trợ cấp cho thương hội. Bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, vẫn còn trăn trở cho con đường phát triển của thương minh, điều khiển phương hướng của thương minh... Cơ nghiệp khổng lồ như vậy, ngươi nói nuốt là nuốt, ngay cả một chút xương cốt không chừa, có phải quá đáng quá rồi không?"
"Nuôi heo cả năm trời, chăm bẵm từng bữa ăn giấc ngủ, không dám để nó đói một bữa nào. Đến cuối năm, heo đã béo tốt, chính là lúc mang đi giết thịt. Hàng xóm láng giềng chia nhau một ít, họ hàng thân thích biếu tặng một ít, đó gọi là 'heo ăn tết'."
Trọng Huyền Thắng xòe bàn tay to bè ra:
"Nói thật, ta rất kiên nhẫn. Nếu không phải ngươi cầm đao đến đòi chia thịt theo cách thô bạo như vậy, con heo này còn có thể nuôi thêm vài năm nữa."
Doãn Quan phất tay, ra hiệu cho Tô Xa đi ra ngoài:
"Đừng nghe nữa, hắn ta ăn nói tục tĩu lắm."
Tô Xa và Mã Tông Thứ lui ra khỏi khoang thuyền, đứng canh bên ngoài như hai vị thần giữ cửa.
Âm thanh trong khoang thuyền đã bị ngăn cách, chỉ còn tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.
"Chuyện xảy ra từ lúc nào?"
Tô Xa nhìn mặt sông mênh mông, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực khó tả.
Hắn đã từng kiêu ngạo đến nhường nào - Khánh Hi chẳng qua chỉ là bộ xương khô trong nấm mồ, quan lại đều là lũ ăn không ngồi rồi, đám phế vật trong phủ Quốc cữu chỉ là heo được hắn nuôi bằng tiền. Hứa Phóng dám mắng hắn, cuối cùng bị hắn ép đến mức nhà tan cửa nát. Ngay cả chuyện tranh giành quyền lực trong nội bộ Trọng Huyền gia hắn cũng dám nhúng tay vào, công khai đứng về một phe.
Giờ đây, hắn đã có được thành tựu Thần Lâm, dễ dàng gây dựng lại một thương hội; nhưng bản thân lại trở nên yếu đuối, dễ dàng bị người khác nắm trong lòng bàn tay.
Rõ ràng khi xưa ở ngoại ô Lâm Truy, hắn suýt chút nữa đã giết chết Khương Vọng!
Càng cố gắng, càng tiến bộ... thì khoảng cách càng xa vời.
Đã từng có lúc hắn cho rằng mình hô mưa gọi gió, không gì không làm được, thật ra chỉ là dựa vào đặc thù của Thương đạo, bám víu vào cành lá của hệ thống quyền quý, hưởng thụ chút quyền thế hão huyền. Về bản chất, tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp vốn dĩ không biết thế nào là phong vân biến ảo.
Sau khi thật sự đạt đến cảnh giới "Ta như Thần lâm" hắn mới biết trời cao đất rộng, ngay cả thần linh cũng vô cùng nhỏ bé.
Minh chủ trên danh nghĩa của Hòa Xương thương minh, Mã Tông Thứ dựa người vào vách khoang, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không nói một lời.
Tô Xa lại nói:
"Ta tin tưởng ngươi nhất. Ngươi không giống loại người như Trương Thừa Huệ, ngươi là người biết ơn nghĩa. Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng nghĩ tới..."
"Ông chủ Tô!"
Mã Tông Thứ ngắt lời hắn:
"Nói những lời này chẳng có ý nghĩa gì. Ngài nên biết Bác Vọng hầu là người thế nào, ngài nên hiểu khi hắn tìm đến ta, đứng trước mặt ta, ta tuyệt đối không thể nào phản kháng. Ngài đã chọn sai đối thủ, kết cục của Hòa Xương thương minh đã được định đoạt ngay từ khi thành lập. Chuyện này không liên quan đến người đại diện, dù là Mã Tông Thứ, Lý Tông Thứ hay Trương Tông Thứ đều không có gì khác biệt."
"Thậm chí cũng chẳng liên quan đến ngài."
Giọng Mã Tông Thứ rất bình tĩnh nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn:
"Trước mặt Bác Vọng hầu, Tô Xa hay Khánh Hi thì có gì khác biệt?"
Tô Xa im lặng.
Hắn oán hận Mã Tông Thứ, oán hận hành động phản bội và phụ bạc của gã.
Nhưng hắn biết rõ, những gì Mã Tông Thứ nói đều là sự thật.
Hắn từng có ý nghĩ giết chết Mã Tông Thứ để trút giận nhưng hắn thừa nhận mình không dám làm vậy.
Có lẽ Bác Vọng hầu không để tâm đến Mã Tông Thứ nhưng chắc chắn sẽ không vui khi kế hoạch của mình bị phá hỏng.
"Bác Vọng hầu không vui", giờ đây đã là một quả cân quá nặng.
"Ai có thể ngờ được chứ? Hai thương hội phát triển tốt nhất Tề Quốc những năm gần đây đều là của ngươi."
Trong khoang thuyền, Doãn Quan ung dung ngồi, thần thái hiếm khi bình thản đến vậy.
Trọng Huyền Thắng cười đến mức cả người lẫn vật đều vô hại:
"Hòa Xương thương minh là của Mã Tông Thứ, mà ông chủ sau lưng Mã Tông Thứ là Tô Xa. Ta chỉ có Đức Thịnh thương hành mà thôi. Hai nhà chúng ta cạnh tranh rất kịch liệt đấy."
"Đức Thịnh thương hành..."
Doãn Quan nhớ đến thương đội mà mình trà trộn vào lúc trước khi chạy trốn khỏi Tề Quốc, khi đó hắn thật sự không ngờ rằng, một thương đội như vậy lại có thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, quả thật là một con mồi béo bở. Hắn không nhịn được mỉm cười:
"Nếu ta nhớ không lầm, Khương Các viên của Thái Hư các có cổ phần trong đó phải không?"
"Chuyện đó đã là quá khứ rồi."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Lúc hắn ta rời khỏi Tề Quốc đã rút hết cổ phần, không còn dính líu gì nữa."
Doãn Quan ồ lên một tiếng:
"Bác Vọng hầu thật cẩn thận."
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói:
"Thời buổi này ai cũng có mưu tính riêng, ai cũng bày binh bố trận. Người béo tốt như ta luôn phải cẩn thận một chút. Hòa Xương thương minh là heo của ta nhưng biết đâu khéo ta lại là heo của kẻ khác?"
Doãn Quan nhướng mày:
"Ngươi đường đường là Bác Vọng hầu, uy phong lẫm liệt ở Tề Quốc, với năng lực của ngươi bây giờ còn phải lo lắng chuyện này hay sao?"
Trọng Huyền Thắng nói:
"Khi ngươi đã chuẩn bị, có những chuyện chưa chắc đã xảy ra. Nhưng khi ngươi không chuẩn bị, có những chuyện nhất định sẽ xảy ra."
"Nghe cũng có lý..."
Doãn Quan nói đến đây, đột nhiên hỏi:
"Có phải lúc trước ta hỏi ngươi để lấy thuyền hàng hóa này không?"
Trọng Huyền Thắng đáp lại đầy ẩn ý:
"Hình như là vậy."
Doãn Quan nói:
"Nếu Hòa Xương thương minh không phải của ngươi, vậy thì cái giá này không hợp lý. Hầu gia thấy sao?"
Trọng Huyền Thắng mỉm cười:
"Ta tìm ngươi nói chuyện chính là vì việc này - Ngươi đòi ít quá! Đều là người một nhà, sao bản hầu có thể bạc đãi ngươi được?"
Doãn Quan ngẩng đầu lên, hứng thú hỏi:
"Chúng ta là người một nhà lúc nào vậy?"
Trọng Huyền Thắng nói:
"Giữa chúng ta có một cây cầu vô cùng vững chắc."
"Ồ?"
Doãn Quan nhìn hắn.
"Ngươi đoán đúng rồi đấy, chính là Tô Xa."
Trọng Huyền Thắng cười nói:
"Hắn vừa là ông chủ đứng sau Hòa Xương thương minh, vừa là Diêm La Vương của Địa Ngục Vô Môn. Nối liền bốn biển, kết nối hai bờ, để chúng ta có cơ hội trở thành đối tác thân thiết."
"À! Đúng thật là như vậy."
Doãn Quan nói:
"Hắn ta rất quan trọng. Cây cầu này cũng rất vững chắc!"
"Nếu không có hắn, có lẽ chúng ta đã không quen biết nhau."
Trọng Huyền Thắng nói.
"Dù có quen biết cũng chẳng có cơ hội nào hòa bình như vậy."
Doãn Quan nói.
Trọng Huyền Thắng nói:
"Xem ra ngươi không phải là người ưa chuộng hòa bình."
Doãn Quan mỉm cười nói:
"Thật ra, khi nghe nói có kẻ muốn cướp miếng thịt trong miệng ta, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là ! giết hắn."
Trọng Huyền Thắng cũng cười:
"Ta cũng là người giữ của, cho nên mới mập mạp như ngươi thấy đấy. Bình thường một đồng tiền ta cũng chẳng muốn chia."
Doãn Quan nhìn hắn, trong mắt ánh lóe lên vẻ âm u:
"Cũng không biết hắn đang bảo vệ ngươi, hay là đang bảo vệ ta?"
Trọng Huyền Thắng cười nói:
"Ta thấy vấn đề này không cần phải xoáy sâu vào!"
Doãn Quan cong ngón tay, làm tư thế nâng chén:
"Nể mặt Tô Xa, gặp nhau cười cho qua ân oán."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Tô Xa ở chỗ ta đương nhiên rất có mặt mũi. Nhưng chuyện cụ thể thì vẫn phải xem xét cụ thể."
"Đương nhiên, ở đời phải có qua có lại."
Doãn Quan đưa mắt nhìn:
"Nếu ngươi cũng thấy một thuyền hàng quá ít, vậy định chia cho ta chút gì?"
"Ta nghĩ điều này còn phải xem xét sau."
Trọng Huyền Thắng dùng ngón tay mập mạp ấn ấn lên trán:
"Mã Tông Thứ đã nói với ta tên của ngươi, lại nói ngươi vốn muốn ăn sạch, bây giờ chỉ cần một thuyền hàng... Ta nghĩ chắc là ngươi có chuyện muốn nhờ ta."
Doãn Quan giang hai tay, lộ vẻ thán phục:
"Quả nhiên không gì có thể giấu được ngươi, khó trách hắn nói ngươi là kẻ cực kỳ thông minh!"
"Hắn?"
"Cầu nối giữa chúng ta đó."
Trọng Huyền Thắng nhếch mép:
"Không ngờ Tô Xa lại hiểu ta đến vậy."
Doãn Quan nói:
"Có câu nói thế này, người hận ngươi nhất chính là người hiểu ngươi nhất."
"Trước khi chúng ta chính thức nói chuyện, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Trọng Huyền Thắng chớp chớp mắt:
"Tổ chức của các ngươi có một Biện Thành Vương, đương nhiên ta không quen biết, chỉ là nghe nói qua. Hiện tại hắn thế nào rồi?"
"Ngươi hỏi đời nào?"
"Tổng cộng có mấy đời?"
"Hai đời."
Doãn Quan tiếc nuối nói:
"Đều bất hạnh tử trận rồi."
Trọng Huyền Thắng rất hài lòng:
"Ta rất tán thưởng thái độ cẩn thận của các hạ."
Doãn Quan mỉm cười nói:
"Ta nghĩ đây là tiền đề để chúng ta nói chuyện."
Trọng Huyền Thắng cười, nụ cười hiền như nai con:
"Ta cũng nghĩ vậy."
Tần Quảng Vương triệu tập lại bộ hạ cũ.
Bình Đẳng Vương ngâm mình trong vại máu, tĩnh lặng chờ đợi cuộc sống mới.
Biện Thành Vương tạm thời vẫn chưa biết tin tức mình tử trận. Hắn tham gia một chuyến thám hiểm đầy căng thẳng và kích thích dưới lãnh đạo của muội muội Khương An An.
Nào là khe nứt cổ xưa, đá lở, quỷ vật núi sâu, dung nham phun trào, ác thú cấp bậc Nội Phủ...
Thật sự là... vô cùng căng thẳng.
Sợ chỉ một chút sơ sẩy, sẽ dọa nguy hiểm chạy mất.
Tiên phong thám hiểm là Xuẩn Hôi, lúc này đang hiện nguyên hình cao một trượng, dài ba trượng, bốn chân đạp lửa, thân thể bao phủ trong khói đen, trông như ác thú bước ra từ Minh Giới, chạy băng băng giữa núi rừng.
Nếu không phải thi thoảng nó lại thè lưỡi chảy nước dãi, ánh mắt đôi khi lại ngốc nghếch thì thật sự rất uy phong.
Đội trưởng thám hiểm Khương An An, tay cầm Chiếu Tuyết Kinh Hồng kiếm, thân pháp phiêu dật, bám sát theo sau lưng Xuẩn Hôi, cảnh giác quan sát bốn phía, thỉnh thoảng lại ra lệnh, dẫn đường cho đội ngũ, vô cùng xứng đáng với chức trách.
Đội phó thám hiểm Diệp Thanh Vũ, tay cầm la bàn Thiên Tinh Vân tinh xảo, nhanh chóng dựng lại địa hình trong phạm vi ngàn dặm, cụ thể đến từng thớ vỏ cây cổ thụ, tất cả đều hiện ra rõ ràng. Xong việc, nàng cất la bàn Thiên Tinh Vân đi, lo lắng hỏi:
"Đội trưởng, sương mù dày quá, chẳng nhìn thấy gì cả. Tiếp theo chúng ta đi đường nào?"
"Cứ đi theo ta."
Đội trưởng Khương An An liếc nhìn tấm bản đồ trong tay, nói ngắn gọn.
Đội viên Khương Vọng, vì thực lực quá cao ảnh hưởng đến hứng thú thám hiểm cho nên quyền lên tiếng bị tước đoạt, càng không được phép ra tay, chỉ có thể im lặng đi cuối cùng.
Địa điểm thám hiểm lần này được chọn ở dãy núi Ngột Yểm Đô.
Thành viên tham gia gồm có đội trưởng Khương An An, đội phó Diệp Thanh Vũ, tiên phong kiêm thú cưỡi Xuẩn Hôi, đội viên Khương Vọng.
Nếu Khương An An cùng các sư huynh, sư tỷ đi thám hiểm, thường sẽ có A Sửu đi theo, cơ bản là không gặp nguy hiểm. Nhưng nàng cũng sẽ không rời khỏi Vân Quốc quá xa, chỉ du ngoạn quanh quẩn mà thôi.
Lần này có ca ca lợi hại nhất thiên hạ tham gia, Khương An An cũng mạnh dạn hơn hẳn, quyết đoán lựa chọn mục tiêu là nơi trước giờ nàng chưa từng dám đặt chân đến.
Nghe nói nơi này có Thượng Cổ Ma Quật, cách rừng rậm Phong Hậu cũng rất gần.
Dấu vết ma vật cổ xưa, truyền thuyết Phong Hậu chứng lại Siêu Thoát... đều là những điều hấp dẫn các lữ khách bốn phương. Là địa điểm thám hiểm trong mơ của vô số thiếu hiệp nam nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận