Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1516: Thiên tử chưa mở cánh cửa hãnh tiến (2)

Giờ phút này, lão mặc áo tang, có lẽ cũng chỉ là một người cha đau lòng khi con trai ra đi, thế nhưng người nào có thể bỏ qua thân phận Đế quân của lão?
Trong ngoài linh đường, ai dám không buồn, ai dám không đau, ai dám vui cười?
Thật sự đều là thương tâm sao?
Đơn giản Thiên tử buồn, cả thiên hạ đều buồn.
Lão đứng trên vị trí chí cao vô thượng kia, nhìn thấu bao nhiêu sương mù, mới có thể trông thấy lòng người?
Tề thiên tử im lặng nhìn chằm chằm linh cữu, sau đó rời ánh mắt đi. Lão nhìn từ trái qua phải, quét mắt toàn bộ linh đường một vòng, như tuần sơn hà. Toàn bộ người trong này bị ánh mắt lão chạm tới đều thấp thỏm.
"Bệ hạ." Hoàng hậu tiến lên đón, kéo cánh tay của lão, dịu dàng nói: "Tới thắp cho Vô Khí một nén nhang đi, chắc hẳn nó đã chờ người rất lâu."
Tề thiên tử không nói gì, mặc cho Hoàng hậu kéo về phía trước.
Dưới áo tang màu trắng, thân hình lão sừng sững như núi cao.
Nói tới thì từ trước tới nay Khương Vọng vẫn chưa từng quan sát kỹ gương mặt của Thiên tử, giờ phút này chỉ có thể cụp mắt nhìn lại, tay trái của Thiên tử đặt lên linh cữu của Khương Vô Khí.
Đây là một bàn tay với khung xương rõ ràng, nắm chặt thiên địa, mà giờ phút này vỗ nhẹ mấy lần nơi rìa linh cữu, cuối cùng đi qua linh cữu, tới trước bàn thờ.
Hoàng hậu lấy ra ba nén nhang, châm vào ánh nến vàng óng đốt, sau đó đưa cho Thiên tử.
Thiên tử dâng ba nén hương này lên, sau đó im lặng.
Loại im lặng này như một tòa núi lớn, đặt trong lòng của mỗi người ở đây.
Toàn bộ Trường Sinh Cung, dần dần im ắng.
Giống như cả thế giới này, đã tới thời điểm nghẹn ngào.
Tất cả thanh âm trở nên tĩnh lặng, ngay cả người thì thầm cũng không có.
Tại sao Thiên tử lại im lặng?
Không biết đã qua bao lâu.
Tề thiên tử xoay người lại, lão quay lưng về phía bàn thờ, đối mặt với linh cữu của Khương Vô Khí, cũng đối mặt với linh đường, thậm chí tất cả mọi người bên ngoài linh đường.
"Khương Thanh Dương." Lão bỗng gọi.
Trái tim Khương Vọng nhảy mạnh, tiến lên một bước: "Có thần."
Giọng nói của Thiên tử vang lên: "Tang lễ hôm nay, giờ lễ đã định. Bàn tiệc bên ngoài cũng không kín người, ngươi đã tới. Tới sớm như vậy, là để cho trẫm nhìn sao? Ngươi muốn làm thần tử hãnh tiến à?"
Lời này rất nhẹ nhàng, thế nhưng lại rất nặng.
Giống như một tòa núi cao nguy nga đè xuống!
Hoàng hậu nghe xong thì hiểu.
Về chuyện xảy ra hôm nay ở linh đường, Thiên tử đã bất mãn, dù chỉ là sóng ngầm phát sinh!
Lời này nói tới Khương Thanh Dương, sao lại không nói tới những người trong hoàng thất trước linh cữu của Khương Vô Khí?
Ý trong này, Hoàng hậu hiểu, Thái tử hiểu, Khương Vô Tà hiểu, Khương Vô Ưu cũng hiểu.
Thế nhưng dù Thiên tử muốn gõ ai, đối với Khương Vọng bị gọi tên, chính là núi cao đổ xuống, trời đất sụp đổ. Đây chính là uy thế của Thiên tử, áp lên một người, là biển động tứ hải, bao phủ một người.
Hắn không thể không sợ hãi!
Khương Vô Ưu đang cân nhắc tìm từ, đang định nói gì, chợt thấy bóng trắng bên cạnh hơi động.
Khương Vọng mặc áo tang đi tới trước một bước, xoay người lại, nhìn thẳng vào Thiên tử cách linh cữu của Khương Vô Khí.
"Xin bệ hạ thu hồi lời nói vừa rồi!" Hắn nói.
Ánh mắt thâm sâu của Thiên tử hạ xuống.
Khương Vọng gánh chịu sức nặng khó mà hình dung, đứng nghiêm, không chút dao động.
Hắn cất cao giọng trong linh đường: "Thần nghĩ, tình cảm thương tiếc, tế lễ vong linh, chỉ ở trong ý niệm, không phân chia sớm tối. Thiên tử anh minh thần võ, chưa từng mở cánh cửa hãnh tiến cho tiểu nhân, làm sao mà có thần tử hãnh tiến? Tấc quan tấc tước bổng lộc của thần, đều là hi sinh xương máu cho Đại Tề mới đạt được, tại sao Thiên tử lại dùng hai chữ hãnh tiến để khinh thường thần? Hôm nay thần dậy sớm, nên tới đây sớm mà thôi. Thật không biết bái tế Thập Nhất hoàng tử, còn cần phải đúng giờ!"
Hắn cúi người: "Lời nói này của bệ hạ, làm thần thương tâm dường nào? Thần không đảm đương nổi, cũng không thể đảm đương! Xin mời thu hồi!"
Cả phòng im lặng.
Tào Giai nhìn thiên kiêu hiên ngang tự tin này mà ngẩn ra, không biết nên nói cái gì cho phải.
Khương Thanh Dương quá kiên cường khí khái, cũng dám ở trước mặt bác bỏ lời Thiên tử, mời Thiên tử thu hồi lời vừa nói!
Thực ra gã biết, sở dĩ Thiên tử nhắc tên của Khương Thanh Dương, cũng là vì mục đích rung cây dọa khỉ, mà Khương Thanh Dương lại là lựa chọn tốt nhất.
Vào giờ phút này, thời điểm Cung chủ Trường Sinh Cung đã chết đi, dù Thiên tử gọi tên bất kỳ vị hoàng tử hoàng nữ nào, cũng khó mà không bị coi là một loại tín hiệu nào đó, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc tranh đoạt người thừa kế.
Mà gã và Trần Phù là trọng thần của đế quốc, cũng không phải nhân vật nhỏ để Thiên tử có thể coi thường. Nhất là Tu Viễn, vừa mới thoát khỏi hiềm nghi, vừa rời khỏi trạng thái giam lỏng, mà người bạn tương giao nhiều năm của gã ta, giờ phút này đang chịu lăng trì tử hình tại đạo trường.
Nếu như Thiên tử hỏi Tu Viễn câu đó, có lẽ gã ta ngay lập tức sẽ tự sát để chứng minh bản thân.
Cho nên Thiên tử mới hỏi Khương Thanh Dương, thực ra đây cũng là một loại coi trọng Khương Vọng, có một loại cảm giác thân cận. Cái gọi là lòng tại đế tâm, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.
Đương nhiên, lời đối đáp của Khương Vọng cũng rất quan trọng.
Hắn có thể bộc bạch bản thân, hoặc là sợ hãi nhận lỗi, Thiên tử cũng sẽ không làm gì hắn.
Thế nhưng không biết Khương Vọng hiểu ra hay là không hiểu, cứ như vậy cãi lại...
Thiên tử sẽ như thế nào?
Tào Giai đi theo đương kim Thiên tử nhiều năm, rất hiểu Thiên tử, cũng rất không hiểu Thiên tử. Hiểu chính là, gã biết Thiên tử hùng tài đại lược, anh minh thần võ, thế nhưng chỗ không hiểu chính là, nhiều khi gã không thể xác định được, Thiên tử sẽ đưa ra quyết định như thế nào... tựa như giờ phút này.
Thiên tử không phải không có khả năng giận dữ đùng đùng.
Tìm Thiên tử đòi một câu giải thích, để Thiên tử thu hồi lời vàng ý ngọc, nghiêm trọng có thể xem như khiêu chiến uy quyền của Thiên tử!
Thiên tử có thể sai, thế nhưng Thần tử làm sao dám chất vấn?
Tề thiên tử im lặng, mà Khương Vọng thì vẫn duy trì tư thái khom người, đứng như một cột sắt. Hiển nhiên, Thiên tử không thu hồi lời nói, Khương Vọng sẽ không đứng dậy.
Lúc này, một giọng nói mà tất cả mọi người không nghĩ tới bỗng vang lên.
"Bệ hạ, lão nô có lời, kính xin bệ hạ lắng nghe!"
Giọng nói truyền tới từ ngoài điện.
Là thái giám tổng quản Phùng Cố của Trường Sinh Cung.
Ánh mắt Thiên tử vượt qua linh cữu, vượt qua Khương Thanh Dương đang khom người, rơi vào bóng người già yếu lưng còng ngoài điện.
"Nói." Thiên tử hô.
Phùng Cố quỳ rạp xuống đất, chân thành nói: "Khi điện hạ còn sống, đã rất yêu thích Thanh Dương Tử, thường nói hắn đi về đông nhập Tề, là phúc của Đại Tề ta. Đã từng cố ý mời Thanh Dương Tử vào trong cung, so tài với nhau... Sau trận chiến đó, mỗi khi điện hạ đề cập tới Thanh Dương Tử, đều khen không dứt miệng. Nghe được kết quả trận chiến Tinh Nguyệt Nguyên, biết được anh tư của Thanh Dương Tử, điện hạ không kìm lòng được mà vỗ tay tán thưởng, nói 'người này như một cơn lốc vậy'. Ngay cả... ngay cả lần này, cũng có một lễ vật di mệnh, tặng cho Thanh Dương Tử. Lão nô coi là, điện hạ đối đãi với Thanh Dương Tử rất chân thành, Thanh Dương Tử cũng thành tâm nhớ tới điện hạ, đây là anh hùng tiếc anh hùng, thực sự không có ý gì khác. Kính xin bệ hạ minh giám."
Không ai nghĩ tới, Phùng Cố sẽ nói đỡ vào thời điểm này.
Lời nói này hoàn toàn là ủng hộ Khương Vọng, cũng là phủ định "lời nói tru tâm" của Thiên tử.
Nói câu khó nghe, Khương Vọng là thiên kiêu mà thiên hạ đã công nhận, là nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ Tề quốc, nhiều lần lập công phong thưởng, còn có tư cách "được sủng mà kiêu", chống đối Thiên tử.
Thế nhưng Phùng Cố chỉ là một tổng quản thái giám của Trường Sinh Cung, làm sao mà lão lại dám?
Ngay cả chính Khương Vọng cũng không nghĩ tới, Phùng Cố lại giúp hắn tới mức này, bọn hắn nói chuyện với nhau cũng rất ít.
Mà Khương Vô Tà vẫn luôn im lặng thì lại không nhịn được nhìn về phía Khương Vô Khí đang nằm trong linh cữu kia.
Vị Thập Nhất hoàng đệ này, lòng dạ rộng lớn không phải thường nhân có thể so sánh.
Lão thái giám Phùng Cố này hầu như đã chết tâm, nếu không phải khi Khương Vô Khí còn sống đã rất tán thưởng Khương Vọng, làm sao có thể nói ra những lời đó vào lúc này.
Ai cũng biết, sau khi Khương Vọng trở về từ đài Thiên Nhai, đã có quan hệ khá thân cận với Hoa Anh Cung.
Dù Khương Vô Tà, mặc dù vẫn luôn bày tỏ thiện ý với Khương Vọng, thế nhưng vẫn rất rõ ràng, sẽ không chủ động tạo thế cho hắn. Dù sao, Khương Vọng đã là người của đối thủ cạnh tranh.
Khương Vô Khí thật là... thân ở trong cục diện tranh long, thế nhưng suy nghĩ vẫn luôn là toàn bộ thiên hạ, mà không phân chia Cung nào cả.
Xưa nay y vẫn không cảm thấy, ngoài việc mệnh đồ nhiều thăng trầm làm cho phụ hoàng thiên vị ra, y có chỗ nào không bằng vị Thập Nhất đệ này. Thế nhưng vào lúc này y không thể không thừa nhận, lòng dạ của mình hoàn toàn kém hơn vị đệ đệ này vài phần.
Nghĩ tới nếu như mình là Vô Khí, chắc chắn sẽ không đẩy Khương Vọng đi Hoa Anh cung.
Nhìn Khương Vô Khí mãi mãi sẽ không mở mắt ra, nghĩ tới hoàng đệ này vẫn luôn thích "lên lớp" mình, Khương Vô Tà thở dài một hơi.
Có lẽ, bản thân mình cũng nên "dưỡng tâm".
Bạn cần đăng nhập để bình luận