Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1804: Lúc này không biết bầu trời xanh thẳm (3)

Đỗ Dã Hổ rõ ràng không phục, nhưng cũng chỉ biết nghẹn ở đó, không dám nói gì.
Đỗ Như Hối lại mắng: "Ngươi cũng không nghĩ một chút, Khương Vọng thực sự dễ đối phó như vậy sao? Hắn là đệ nhất Hoàng Hà chi hội Quan Hà Đài! Ngươi có mấy cái mạng đủ để đánh cược? Sao lại đi phục kích? Ngươi cảnh giới gì, người ta cảnh giới gì? Đối thủ của ngươi là những ai, đối thủ của hắn vốn là người nào?"
Lão thao thao bất tuyệt mắng một trận, như thể thực sự vô cùng tức giận với hành vi "tự tiện hành động" của Đỗ Dã Hổ, lại trừng mắt nhìn gã: "Muốn nói gì thì nói đi, đừng im im không nói!"
Đỗ Dã Hổ chỉ biểu hiện ra vô cùng cứng đầu nói: "Tại sao lại không thể đối phó được? Không phải hắn cũng đã bị thương sao? Cũng chẳng có nhiều mạng hơn thuộc hạ!"
Dù biết trong lòng mình không thật sự muốn như vậy, thế nhưng Đỗ Như Hối vẫn rất tức giận.
Là loại tức giận của bậc trưởng bối đối với hậu bối ngỗ nghịch nhà mình.
Lão suýt nữa kìm không được cầm chân bàn bên cạnh đánh cho tên ác hổ này một trận.
"Là người của Nam Đấu điện đang lợi dụng các ngươi, là những người từng giao thủ với Khương Vọng trong Sơn Hải cảnh cung cấp tình báo, là gia hỏa tên là Dịch Thắng Phong kia cung cấp cho các ngươi pháp môn nhằm vào, cung cấp cho các ngươi trận bàn trân quý, là Lâm Chính Nhân tính toán đủ loại, là ngươi còn mang đến đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Trang ta! Nhưng mặc dù như vậy, mặc dù như vậy!" Đỗ Như Hối nghiến răng nói: "Nếu ta không nhận được tin tức rồi chạy đến, ngươi chắc chắn đã chết rồi.”
Lồng ngực Đỗ Dã Hổ phập phồng như ống bễ vang, nhưng vẫn cắn răng không nói lời nào.
"Được rồi được rồi, chuyện đã qua không nhắc đến nữa." Đỗ Như Hối thở dài một hơi, trong lòng khá là mệt mỏi: "Hôm nay ta chỉ tới thăm ngươi một chút, nếu tổn thương của ngươi không có vấn đề gì, vậy ta đi đây. Trong triều đình còn có một đống chuyện lớn..."
Sau khi nói xong, lão lại có chút tức giận không kìm được: "Các ngươi có thể để lão phu bớt nhọc lòng một chút hay không? Một tên hai tên không trầm ổn!"
Không có một câu thân mật, nhưng nói gần nói xa đều là tín nhiệm cùng thân cận.
Đỗ Dã Hổ chỉ trầm trầm nói: "Vâng."
Đỗ Như Hối nhìn cái bộ dạng này của gã, lại thở dài một hơi, ngữ trọng tâm trường nói: "Phong Lâm thành là đau nhức không nguôi trong lòng bệ hạ cùng ta, cũng là sỉ nhục cùng vết thương không thể lành của Trang quốc chúng ta! Ngươi cùng Kiếm Thu đã là hai người còn sót lại của Phong Lâm thành rồi, ta có chờ mong rất lớn đối với người. Về sau phải giữ mọi thứ ở trong đầu, đừng hơi một tí lại xúc động như vậy. So với báo thù, ngươi có thể an an ổn ổn trưởng thành, mới là chuyện trọng yếu hơn đối với Trang quốc chúng ta. Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện, hiểu chưa?"
"Vâng." Đỗ Dã Hổ cúi đầu nói.
"Hi vọng ngươi thật sự hiểu được." Đỗ Như Hối lại thán một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của gã, sau đó giậm chân một cái, biến mất bên trong quân trướng.
Trong quân trướng lớn như vậy, chỉ còn một mình Đỗ Dã Hổ.
Trong trướng chỉ treo một bức khôi giáp duy nhất, bỏ ra trầm mặc bóng ma tới.
Đỗ Dã Hổ đúng là "biết" đấy...
Trong ánh mắt cụp xuống của gã không có nửa điểm sát khí. Gã yên lặng nhìn xem mặt đất, tựa như là đang ngẩn người vậy. Thế nhưng là cả trái tim gần như muốn vỡ nát.
Đỗ Như Hối... cũng dám đề lên chuyện Phong Lâm thành a.
Không những thế còn đề cập một cách lẽ thẳng khí hùng, vô cùng đường hoàng như vậy, giống như một khối bia đá bên ngoài Phong Lâm thành vực kia khắc ấn là cố sự chân thật. Phảng phất chân tướng của mấy chục vạn người nọ thật là bọn chúng bôi lên như thế.
Giống như từ đầu tới cuối, lão và Trang Cao Tiện cũng chỉ là người bị hại trong một màn thảm kịch kia.
Chịu tà giáo hại, chịu giặc phản quốc hại...
Đỗ Dã Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trên mặt không hề có chút biểu lộ nào.
Gã không am hiểu diễn trò, cho nên Đoạn Ly mới nói, ở thời điểm không khống chế được cảm xúc, chỉ cần xụ mặt là được, tức giận là được. Gã cũng không thể xác định, giờ phút này có người đang nhìn chằm chằm mình hay không.
Mà người từng dạy gã năm xưa đã không còn ở đây nữa.
Gã chỉ chậm rãi đi đến trước đống vò rượu bày ra ở trong góc quân trướng.
Nhanh chóng cái nắp, dùng cái mũi của mình hít một cái thật sâu.
‘Thèm a!’.
Gã lại đậy nắp vò rượu lại, trầm mặc ngồi về trước bàn.
Cầm lấy quyển binh thư đang mở, thần du vật ngoại bắt đầu đọc.
Gã thật ra là "biết" đấy...
Gã mặc dù lỗ mãng, xúc động, nhưng cũng không phải ngu xuẩn.
Tin tức gã và Khương Vọng đã từng là huynh đệ kết nghĩa đã bại lộ, gã không thể không biết được.
Khi Triệu Nhị Thính đoạn thời gian trước chết trong xung đột ở biên cảnh cùng Ung quốc, gã biết sẽ có một ngày như vậy.
Tham gia quân ngũ đánh trận, người chết là chuyện rất bình thường, Triệu Nhị Thính chết, thực sự không có gì đáng ngạc nhiên.
Trừ chuyện hắn là bộ hạ cũ theo chân tướng quân Đỗ Dã Hổ Đỗ dãi nắng dầm mưa, trừ chuyện hắn đã từng xem như tiểu binh dưới trướng Đỗ Dã Hổ, lặn lội từ đạo viện Phong Lâm thành đưa lời nhắn, trừ chuyện hắn biết tình cảm đám người Đỗ Dã Hổ cùng Khương Vọng rất sâu đậm...
Toàn bộ quá trình xung đột thực sự quá bình thường.
Ma sát ở biên cảnh, nhất là biên cảnh Trang Ung, đã có ngày nào từng yên bình?
Đỗ Dã Hổ chính tay đâm địch báo thù cho hắn, cố sự tình chân ý thiết này có lẽ cũng đáng để uống một chén rượu.
Điều duy nhất không bình thường là thi thể Triệu Nhị Thính bị người động tay chân, trên thân thể hắn không chỉ có vết đao.
Đỗ Dã Hổ tin tưởng Triệu Nhị Thính cũng không khai ra bất cứ điều gì.
Nhưng một số thời khắc, thân thể người cũng không thể bảo thủ bí mật cho chính mình.
Lúc trước gã không thể quyết định giết Triệu Nhị Thính diệt khẩu, nên nghĩ đến có một ngày như vậy đấy.
Cho nên khi Lâm Chính Nhân thần thần bí bí lại gần, nói lên hành tung của Khương Vọng.
Gã không nói hai lời, trực tiếp điểm lính giết qua.
Gã không có khả năng không xuất thủ, không có khả năng không tận lực, không có khả năng không điều tinh binh.
Phàm là có một chút do dự, quãng thời gian nằm gai nếm mật của gã ở Trang quốc liền trở nên uổng phí.
Chỉ cần bước lệch một nhịp, Đoạn Ly sẽ chết vô ích!
Gã không sợ chết.
Thế nhưng gã ngây ngốc ở Trang quốc như vậy, một đao một giản một thân tổn thương đều xông qua hết, là vì cái gì?
Đoạn Ly được gã xem như thầy như cha, dùng đầu để thủ tín Trang quân, là vì cái gì?
Cho nên bên trong quá trình cùng Khương Vọng giao thủ, gã thực sự đã cược luôn cả tính mệnh của mình.
Lâm Chính Nhân từ đầu đến cuối ở cùng với gã, Đỗ Như Hối lại càng không biết có phải một mực núp trong bóng tối hay không.
Gã không có một chút xíu khe hở thoát thân, hay có thể truyền tin cho Khương Vọng.
Gã rõ ràng mình và Khương Vọng bây giờ thực lực chênh lệch, biết mình dùng hết toàn lực cũng không thể làm được gì đối phương.
Nhưng khi gã ở bên trong đáy hố sơn phần bỗng nhiên gặp lại Khương Vọng, lúc người sau gần như là vô ý thức chuyển đi mũi kiếm...
Có trời mới biết gã thống khổ đến cỡ nào!
Gã vững tin Khương Vọng có thể lĩnh hội ý đồ của gã, có thể cảm thụ nỗi thống khổ của gã.
Tại bên trong hỏa diễm xán lạn vô viên kia, có một cái chớp mắt gã thật sự cảm thấy, sống không bằng chết!
Một khắc này gã dùng lực lượng binh trận quấn thân bao khỏa sĩ tốt dưới tay, đưa toàn bộ ra bên ngoài biển lửa, vẻn vẹn lấy bản thân công kích tới chỗ Khương Vọng.
Gã thật sự nghĩ tới, không bằng cứ thế mà chết, dốc toàn bộ cừu hận cùng trách nhiệm lưu cho Khương Vọng.
Cũng chính là loại tử chí này đã thuyết phục được Lâm Chính Nhân, đả động thành công Đỗ Như Hối.
Lâm Chính Nhân sẽ không bao giờ làm được chuyện anh dũng chịu chết.
Mà Đỗ Như Hối thì dù dũng khí chịu chết cũng khó có thể có.
Dù sao gã vẫn còn sống sót.
Sống sót, liền không thể chạy trốn né tránh được.
Khương Vọng đưa cho gã tín nhiệm hoàn toàn giống như trước đây, nên gã sao có thể để cho Khương Vọng một mình chống lại đối thủ đáng sợ như Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối?
Bạn cần đăng nhập để bình luận