Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2288: Yêu Sư Như Lai!

Nói về Thần Ấn pháp, đây vốn là sáng tạo của Trang Thừa Càn khi ngụy trang thành Khương Yểm. Sau khi được Doãn Quan nghiêm túc kiểm tra, lại xóa đi dấu ấn ban đầu, nó được Diễn Đạo đài của Thái Hư Huyễn Cảnh bổ sung hoàn thiện.
Trong thời gian sau đó, cùng với tu vi tăng trưởng, Khương Vọng cũng có chỗ bổ sung cho pháp này. Tuy nhiên, giàn khung chính của thuật pháp vẫn là do Trang Thừa Càn định ra từ trước.
Tầm mắt của Trang Thái Tổ quả thật phi phàm.
Nhưng từ trước đến nay, phương pháp này cũng chỉ được áp dụng trên người của Độc Cô Tiểu và Tống Uyển Khê mà thôi.
Cũng chỉ có Độc Cô Tiểu coi Khương Vọng là tín ngưỡng mới có thể cùng trưởng thành với ấn ký này.
Thần Ấn pháp chân chính có thể độc lập phát huy tác dụng nhất định, thậm chí thần hàng thi pháp, vẫn là sau khi thành tựu Thần Lâm.
Nhưng Khương Vọng vốn không thích dùng thuật pháp để khống chế người khác, không ngờ ứng dụng thường xuyên nhất lại là ở Yêu giới.
Giờ khắc này thần lâm, thấy được !
Đối diện là một hòa thượng cao gầy, đầu xăm hoa sen đen, mình khoác pháp y. Đao pháp tinh diệu tột bậc, đang cầm giới đao đối mặt, sắp giáng xuống một đao cuối cùng!
Đao thế của Trư Đại Lực sớm đã bị chém đến thua liểng xiểng, thân hình béo mập cũng đã bị pháp thuật đông cứng, mà ngõ hẻm đêm khuya chẳng có một tia tạp âm.
Chính vào thời khắc này.
Ánh sáng lấp lánh của thanh giới đao chiếu rọi vào đôi mắt giận dữ trợn tròn của Trư Đại Lực, một vệt thần ấn sương khói bỗng nhiên nhảy ra, lộ rõ hình dáng, thần quang chiếu rọi!
Vi vu!
Một làn gió sương trắng cực kỳ mảnh khảnh sinh ra từ trong thần ấn kia! với tu vi thần thông và lực lượng thần ấn hiện tại của Khương Vọng, chỉ có thể cách không phóng ra một chút thần thông như vậy, nhưng đã đủ rồi.
Ánh mắt Trư Đại Lực vốn đã đờ đẫn, trong nháy mắt đã tràn ngập hy vọng, tay cầm đao chống phía trước của hắn lại dừng lại, chỉ hạ giọng quát:
"Đồ thần diệt quỷ, thiên hạ thái bình!"
Giờ phút này hắn hoàn toàn từ bỏ khống chế thân thể.
Ý chí từ Thái Bình Thần Phong ấn giáng lâm, tiếp quản thân thể này.
Xoẹt!
Ánh đao lóe lên.
Thế gian đã khác!
Thái Bình song đao sáng rực lên trong ngõ tối.
Leng keng liên miên, lưỡi đao lạnh lẽo va chạm điên cuồng trong một tấc vuông.
Cùng là một thân thể, tu vi cũng là cấp bậc yêu binh, nhưng vào thời khắc này lại tỏa ra hào quang tuyệt mỹ!
Một đao chặn ngang giới đao, một đao bức lui địch nhân.
Một bước tiến lên phía trước, đao phải bổ vỡ thế đao của vị hòa thượng cao gầy kia.
Mà lại đao trái nghiêng ra, ép hắn nghiêng người.
Đao phải lại thuận thế quét ngang !
Một luồng gió sương kia, đang quấn quanh trên lưỡi đao, trực tiếp cắt đứt giới đao mà hòa thượng kia đang dựng thẳng ở trước cổ, chém nát phật quang màu đen, cũng quệt qua cổ, chém rụng đầu lâu của hắn!
Đao lên đao xuống chỉ trong chớp mắt.
Cốt lộc lộc, cái đầu trọc có hoa văn sen đen liên tiếp lăn tròn trong ngõ tối.
Ý chí đến từ Thái Bình Thần Phong ấn rút lui như thủy triều, Trư Đại Lực bỗng chốc im ắng, tuy một lần nữa nắm giữ được thân thể của mình, lại không hề nhúc nhích.
Loại cảm giác này...
Loại cảm giác cường giả này...
Nói ra thì chỉ là mấy đao đơn giản, thân hình cũng chỉ đơn giản là lay động mấy lần, nhưng mỗi bước đều ở vào thời điểm mấu chốt, không có một động tác dư thừa nào.
Năng lực nắm chắc cơ hội chiến đấu này không gì sánh kịp, hoàn toàn thấu triệt cực hạn của thân thể này, đao thuật tuyệt thế đơn giản hiệu quả... thật sự khiến hắn mê mẩn!
Hòa thượng xăm sen đen phía đối diện đã đạt tới cảnh giới yêu tướng, vừa rồi còn hung ác dữ tợn, đao đao sát phạt, thế nhưng chỉ trong vài nhịp thở đã từ thắng chuyển bại, bị chém chết tại chỗ.
Thủ cấp lăn lông lốc đến giờ mới dừng lại, sắc mặt thậm chí còn không hề đau đớn, chỉ có vẻ kinh ngạc chưa kịp tiêu tan.
Nghĩ lại thì, ngay cả bản thân hắn chắc cũng không hiểu vì sao mình lại thua, vì sao phải chết!
Nhìn thấy cái đầu xăm hoa văn sen đen tam phẩm này, Trư Đại Lực không khỏi thở dài cảm khái.
Đây chính là thế giới của cường giả... Khi ta được gieo Thái Bình Thần Phong ấn, tất nhiên phải nghênh đón cuộc sống gió tanh mưa máu, từ lâu đã không còn bình thường.
Thái Bình đạo, Thái Bình đạo, vì thiên hạ thái bình, Trư Đại Lực ta tiếc gì tấm thân này?
Chúng ta là người Thái Bình đạo, truy tinh trục nguyệt, trường hành dạ ám!
"Còn không đi ư?"
Thằng nhãi này đã đắm chìm quá lâu, cuối cùng Thái Bình Đạo chủ không nhịn được nữa, thông qua Thái Bình Thần Phong ấn truyền âm.
"À, af!"
Lần này Trư Đại Lực mới như tỉnh mộng, đổi một tấm khăn che mặt khác, che kín gương mặt to lớn của mình, cắm song đao vào sau lưng, vội vàng rời đi.
Bóng lưng của hắn vừa khuất dạng ở đầu ngõ thì có ánh lửa lướt qua. Thiêu hủy mọi thứ, kể cả thi thể của vị hòa thượng.
Qua chừng nửa khắc, ánh trăng màu đỏ nhạt kia dường như tối đi một chút.
Cuối ngõ tối, xuất hiện một thân hình khôi ngô cao đến một trượng hai.
Thân hình Trư Đại Lực đã rất mập mạp, nhưng nếu so với tên yêu này, chỉ sợ như trẻ con với người lớn.
Gã cao to chen vào trong hẻm tối, đầu đội nón lá, thân khoác tăng bào rộng lớn, thân thể khôi ngô tựa như một bức tường ngang, chậm rãi đẩy từ đầu kia tới. Trong lúc hành động không có tiếng bước chân, cũng chẳng giẫm nát mảnh gạch nào, nhưng lại khiến người xem có cảm giác trời đất đảo điên.
"Là ở đây."
Âm thanh của hắn tựa như vang vọng từ trong vò đá, kèm theo một tầng âm hưởng trầm thấp.
Bước chân hắn dừng lại nơi đó, ngẩng đầu nhìn ánh trăng:
"Cuối cùng biến mất ở chỗ này."
Trong bóng tối ở góc tường hiện ra một hình bóng Yêu tộc, dựng thẳng lòng bàn tay cúi đầu với gã khôi ngô kia:
"Tôn giả, bọn ta đã lục soát khắp ba dặm xung quanh rồi, đều không có phát hiện gì."
Nam tử cường tráng mặc tăng bào có một đôi mắt từ bi thần kỳ, hắn cúi đầu nhìn xuống đất:
"Phật giác của ta nói cho ta biết, hắn đã tịch diệt, vả lại đang ở chỗ này. Nhưng ánh mắt của ta, lại không tìm được một chút dấu vết nào. Quỷ chúng, ngươi nói xem là vì sao?"
Yêu quái trong bóng tối yêu quái chỉ có một cách gọi chung là "Quỷ chúng", thậm chí ngay cái riêng chỉ thuộc về mình cũng không được ghi nhớ. Nhưng hắn lại không có chút bất mãn nào, vẫn là rất cung kính:
"Có phải là bị Trị An phủ bản địa tiễu trừ hay không?"
Gã khôi ngô lắc đầu:
"Không phải là Trị An phủ, Trị An phủ không cần phải xử lý sạch sẽ như vậy. Hơn nữa, Hắc Liên tự ta truyền giáo ở Ma Vân thành... Kẻ nào dám diệt?"
Âm thanh của hắn lúc đầu trầm thấp, nói xong bốn chữ cuối cùng đột nhiên vang vọng, tràn ngập trong bóng đêm, có một loại khí thế cường đại như tát vào mặt quan phương Ma Vân thành.
Đừng nói hiện tại vị Thiên Chu nương nương kia thân thể trọng thương, cho dù là lúc ả toàn thịnh, Ma Vân thành này lại có bao nhiêu người ủng hộ, có bao nhiêu bản lĩnh và can đảm mà dám đối địch với Hắc Liên tự?
Tuy thành bang trong thiên hạ đều do Thái Cổ hoàng thành thống trị, cũng đều nhận được che chở và trợ giúp của Thái Cổ hoàng thành, nhưng Thái Cổ hoàng thành há có thể ngày đêm chăm sóc Ma Vân thành?
Chưa nói đến chuyện Hắc Liên tự động một tí là tàn sát Thành chủ một thành; chỉ giết chết mấy vị trưởng quan của Trị An phủ Ma Vân thành chắc cũng cẳng sẽ không gây nên phản ứng quá dữ dội.
Hơn nữa, trước đó việc truyền giáo ở Ma Vân thành chỉ do một vị Quỷ Tử La Hán có thực lực cực kỳ yếu kém đảm nhiệm. Loại hình truyền giáo cấp bậc này, căn bản là nằm dưới ngưỡng cho phép của các đại thành bang, tuyệt đối không thể nào gây ra đối kháng gay gắt được.
Thời buổi hưng thịnh như bây giờ, Thần Quỷ thịnh vượng, vạn tông lưu hành.
Những kẻ làm quan kia, sau lưng khoác bao nhiêu tượng thần, có ai hay biết?
Xét theo lẽ thường, lẽ ra vị Quỷ Tử La Hán truyền giáo ở Ma Vân thành không nên gặp chuyện.
Xét lại từ trong, bản thân hắn có kinh nghiệm nhiều năm truyền giáo, biết giữ chừng mực, sẽ không huyên náo quá khó coi, sẽ không để cho người thống trị Ma Vân thành khó xử.
Quan sát ra bên ngoài, người biết được tên tuổi Hắc Liên tự tất nhiên không dám đụng chạm đến việc truyền giáo. Kẻ không biết Hắc Liên tự, chắc đến cũng không có bản lĩnh để đối phó.
Nhưng đôi khi thế sự không có đạo lý gì đáng nói.
Yêu quái trong bóng tối dựng thẳng lòng bàn tay kính lễ, cúi đầu không nói năng gì.
Gã khôi ngô đầu đội nón rộng vành quan sát tỉ mỉ nền gạch một hồi, lại lắc đầu:
"Quá sạch sẽ. Thân hồn đã mất, ngay cả dấu vết cũng chẳng để lại mảy may. Thế lực có thể xử lý sự việc gọn gàng như vậy không nhiều, dám ra tay với Hắc Liên tự lại càng hiếm hoi."
Đệ tử cốt cán của Hắc Liên tự không đông, mỗi một vị đều vô cùng quý giá, một người ngã xuống đã là tổn thất không nhỏ. Tổn thất này còn nặng nề hơn pho tượng thần tạc hình Quỷ Tử La Hán kia nhiều.
Vì thế trong lòng hắn đau đớn cùng cực, nhưng giọng nói lại không lộ chút cảm xúc.
"Hay là... không nhằm vào chúng ta?"
Một giọng nói chợt vang lên từ trong bóng tối.
"Nói như thế nào?"
"Quỷ Tử La Hán gặp nạn, tại hiện trường chỉ có bốn chữ 'Thái Bình Quỷ Sai', tạm thời chưa rõ đây là một tên yêu quái, hay là một tổ chức."
Âm thanh trong bóng tối nói:
"Hổ Đại sư đã sớm đến đây điều tra, hắn theo dõi tên yêu buôn bán tình báo ở chợ đen. Từ miệng tên kia đã cạy được một ít tin tức và bắt đầu bố trí mai phục truy tung, cho đến hôm nay biến mất...
Ta đã tra xét qua hồ sơ tình báo. Trong giới hắc đạo ở Mai Vân thành gần đây, cứ cách vài ngày lại có một kẻ đeo mặt nạ đến chợ đen mua các loại tình báo liên quan đến giáo phái, mỗi lần mua xong tình báo không lâu, Tà Thần tương ứng sẽ phải đền tội, mà tại hiện trường đều sẽ để lại bốn chữ "Thái Bình Quỷ Sai".
Kẻ đeo mặt nạ đến mua tình báo mỗi lần đều khác nhau, có khi là con bạc thua đến đỏ mắt, có khi là tên say rượu lảo đảo, còn có khi trực tiếp bị lôi ra ven đường, bị kề dao vào cổ ép buộc mua tình báo.
Hổ Đại sư tìm được rất nhiều mục tiêu, nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn chúng đều không thể nói rõ là ai sai khiến.
Tồn tại mà Thái Bình Quỷ Sai kia đại diện hiển nhiên rất có kinh nghiệm trong việc mai danh ẩn tính, không phải lần đầu làm việc như thế này. Chúng ta có thể truy tìm ghi chép của các thành thị khác, có lẽ có thể tìm được những sự kiện tương tự.
Đương nhiên, dù sao Hổ Đại sư cũng là Hổ Đại sư, vẫn dùng biện pháp của mình truy tung được mục tiêu. Đáng tiếc là hắn quá tự tin, hoặc sự việc xảy ra quá đột ngột, dẫn đến tin tức truyền đi quá chậm, không kịp đợi chúng ta trợ giúp."
Âm thanh trong bóng tối ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục:
"Ta nghĩ có lẽ tên Thái Bình Quỷ Sai kia không nhắm vào chúng ta, mà là nhắm vào các giáo phái, nhắm vào tất cả giáo phái ngoại trừ Chính giáo, cũng chính là... cái gọi là Tà Thần!"
"Chính giáo?"
Gã khôi ngô cười lạnh một tiếng.
Đương nhiên yêu quái đứng trong bóng tối, biết địch ý của gã khôi ngô từ đâu đến, nhưng cũng không dây dưa trong vấn đề này, chỉ nói tiếp:
"Ngoài ra, mỗi lần đồ thần, Thái Bình Quỷ Sai đều lưu lại danh hiệu ở hiện trường. Nhưng lần này lại không có. Phải chăng còn tồn tại một khả năng... Kẻ Hổ Đại sư truy tung lần này, cũng không phải là Thái Bình Quỷ Sai, mà là cường giả khác đang ẩn náu trong thành thị này?"
"Bất luận lần này có phải Thái Bình Quỷ Sai hay không, cũng mặc kệ Thái Bình Quỷ Sai kia là thần hay quỷ gì, dám chọc giận Hắc Liên tự chúng ta, lần này bọn chúng đều phải chết."
Gã khôi ngô trầm giọng nói:
"Thủ đoạn hủy thi diệt tích cao minh như thế, cả thân và hồn đều không lưu lại dấu vết, tuyệt đối không phải lần đầu hung thủ làm việc này. Truyền lệnh đi điều tra, xem gần đây ở Ma Vân thành, còn có tình huống tương tự phát sinh hay không."
Bóng dáng yêu quái dần chìm vào trong bóng tối, chỉ còn âm thanh vọng lại:
"Quỷ chúng cẩn tuân thượng lệnh."
Phật môn có Thiên Long Bát Bộ.
Một là Thiên chúng, hai là Long chúng, ba là Dạ Xoa, bốn là Càn Thát Bà, năm là A Tu La, sáu là Ca Lâu La, bảy là Khẩn Na La, tám là Ma Hầu La Già.
Phật môn chính thống trong Yêu giới, ất nhiên là ở Cổ Nan sơn, cũng là một trong những tồn tại được Thái Cổ Hoàng thành công nhận ngày nay, được gọi là "Chính giáo".
Thế gian này không có rồng, Cổ Nan sơn lấy Xà chúng thay cho Long chúng, cũng xưng là Thiên Long Bát Bộ.
Mà từ ngày Hắc Liên tự sáng lập, vì tranh phong với Cổ Nan Sơn, đã tự có Quỷ Thần Bát Bộ.
Một là Quỷ chúng, hai là Thần chúng, ba là La Sát, bốn là Già Bà Ly, năm là Bàn Đa Bà, sáu là A Tỳ Già Đa, bảy là Già Ma, tám là Ma La Già Na!
Yêu quái trong bóng tối này tuy thái độ khiêm tốn trước mặt gã cao to, nhưng cũng thật sự là tồn tại nhất đẳng trong Bát Bộ của Hắc Liên tự.
Đợi bóng đen kia tản mác hết, gã khôi ngô đứng yên lặng trong ngõ tối một hồi, tháo áo choàng xuống, để lộ một cái đầu trọc rất bắt mắt, có hình xăm đài sen sáu tầng màu đen.
Con mắt của hắn từ bi, nhưng mặt mày hung tợn, lộ rõ vẻ hung ác, nhưng lại có hai chòm râu chuột buồn cười... Điều này khiến cho cả khuôn mặt hắn đều chìm đắm trong mâu thuẫn tự nhiên.
Giờ phút này đối mặt với đồng môn đã khuất, hắn cúi đầu, thần sắc bi ai thương xót, chắp tay trước ngực, miệng tụng niệm:
"Nam mô Yêu Sư Như Lai!"
Lén lút đi lại trong đêm đen tại Ma Vân thành, Trư Đại Lực thuần thục vận dụng một ít kỹ xảo nhỏ mà Thái Bình đạo truyền thụ, xóa đi dấu vết, thoát khỏi truy tung có thể có.
Những bí pháp này cũng không phức tạp, có một số thậm chí không liên quan đến đạo nguyên, nhưng hiệu quả ẩn nấp vô cùng tốt. Từ một số phương diện nào đó mà nói, chúng cũng chứng minh được căn cơ của Thái Bình đạo.
Thái Bình Đạo chủ thần bí khó lường, trước kia vốn dĩ không am hiểu ẩn nấp. Ban đầu là một bộ áo bó đi khắp thiên hạ, sau đó chính là Hồng Trang kính thêm Họa Đấu Ấn luân phiên sử dụng.
Nhưng sau khi nhiều lần giao lưu với Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn, ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút. Dù sao Doãn Quan cũng là chuyên gia giết người cướp của, hủy thi diệt tích, trình độ nghiệp vụ của Địa Ngục Vô Môn cũng tương đối vững vàng.
Những biện pháp có tác dụng ở hiện thế, chỉ cần sửa đổi một chút cũng có thể sử dụng được ở Yêu giới. Đương nhiên, Thái Bình Đạo chủ cũng không ôm công lấy công lao này, còn nói rõ những biện pháp ẩn nấp này là do đồng môn sáng tạo ra.
Trư Đại Lực vẫn luôn tin tưởng sau lưng mình là một tổ chức cường đại ẩn tàng trong bóng tối, lấy việc giúp đỡ chính nghĩa, cứu vớt Yêu tộc làm nhiệm vụ của mình, truyền thừa qua rất nhiều năm tháng, một mực bảo vệ mảnh đất rộng lớn dưới ánh trăng đỏ.
Bởi vậy gã nảy sinh cảm giác vinh dự mãnh liệt, quả thật cũng đạt được và học hỏi rất nhiều trong tổ chức này, hơn nữa còn đang trưởng thành một cách nhanh chóng.
Mà Thái Bình Đạo chủ thân kinh bách chiến chỉ trao đổi sơ qua với Trư Đại Lực, đã hiểu rõ đại khái chuyện hôm nay ! rõ ràng là hành trình đồ thần diệt quỷ của bọn họ đã đá trúng tấm sắt.
Mấy ngày trước, tổ chức Tà Phật bị tiêu diệt kia không phải là Tà Thần tùy tiện thấy được ở khắp nơi, sau lưng có thế lực cực kỳ cường đại.
Tổ chức này có năng lực tình báo mạnh mẽ, có thể nhanh chóng truy tìm được hành tung của Thái Bình Quỷ Sai. Hơn nữa còn dám ngang nhiên ra tay ở Ma Vân thành, có thể nói là hoàn toàn không để ý gì đến Trị An phủ. Vị hòa thượng bị chém đầu và hủy thi kia, trong quá trình truy sát Trư Đại Lực đã ngang nhiên giết chết rất nhiều tiểu yêu vô tội, quả thực là càn rỡ.
Rõ ràng, "Thái Bình Đạo chủ" xuất hiện với hình tượng cao thâm khó lường đã bị quan niệm cố hữu của thế gian trói buộc. Vẫn cho rằng tà giáo ở Yêu giới cũng giống như ở nhân gian, chỉ có thể ẩn náu xung quanh, hoàn toàn không thể lộ diện, cho nên mới coi việc tiêu diệt Tà Thần là khẩu phần lương thực an toàn dễ dàng. Hoàn toàn không nghĩ tới tà giáo ở Yêu giới lại có thể kiêu ngạo đến thế, có thể phát triển đến quy mô như vậy.
Càng ngày gã càng nhận thức rõ ràng, đây là một thế giới bao la rộng lớn, đã sản sinh ra nền văn hóa và lịch sử rực rỡ biết bao. Nhân giới tuy là trung tâm vạn giới, chủ thể của chư thiên, nhưng chưa chắc đã có thể bao quát tất cả.
Đương nhiên, trong mắt "Thái Bình Quỷ Sai" của chúng ta thì Thái Bình đạo có căn cơ sâu không lường được, không hề sợ hãi!
"Tru thần diệt quỷ, thiên hạ thái bình" khẩu hiệu này mang ý tứ chính là "Thái Bình đạo chúng ta vì thiên hạ thái bình, muốn giết ai thì giết người đó".
Mặt khác hắn cũng hoàn toàn không biết hoa sen đen kia đại biểu cho điều gì. Dù sao trước khi được truyền thụ Thái Bình Bảo Đao lục, gã chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la sống trên phố hoa, cũng chỉ mạnh hơn Sài A Tứ một chút mà thôi...
Nói đến Sài A Tứ kia, ngày thường không lộ sơn không lộ thủy, không ngờ công pháp gia truyền lại lợi hại đến thế, cũng lăn lộn qua mấy vòng trong hội tỷ võ Kim Dương đài.
Trư Đại Lực tự nhủ nếu như không sử dụng Thái Bình Thần Phong ấn thì chưa chắc đã thắng được tên kia.
Thái Bình đạo là tổ chức chính nghĩa, đương nhiên gã sẽ không ngấp nghé công pháp gia truyền của Sài A Tứ. Chẳng qua gã cảm thấy hiếu kỳ đối với chuyện ân oán tình cừu của Sài A Tứ có khả năng liên lụy tới Ma Vân Khuyển gia,.
Tuy từ ngày thụ ấn, gã đã định trước là hành giả trong bóng tối. Nhưng đối với đám nhà giàu bên ngoài, tâm lý ít nhiều có cảm giác xem kịch...
"Ma Vân thành sắp có đại sự xảy ra, ngươi cứ phong đao một tháng. Đợi ta truyền lệnh."
Khương Vọng cũng mặc kệ Trư Đại Lực đang trầm tư điều gì, trực tiếp hạ lệnh cưỡng chế, sau đó buông thần ấn, quay lại bản thân.
Mà Trư Đại Lực hình thể béo ụt ịt, cũng chỉ khẽ thở dài một hơi trên con phố dài giá rét. Tiếng than này là vì muôn dân trăm họ Ma Vân thành vô tội !
Bổn tọa phong đao một tháng, mặc cho yêu quỷ hoành hành, không biết trong thành này sẽ có bao nhiêu nhà khóc than, bao nhiêu nhà oán trách.
Gió lạnh cuốn qua.
Gã rùng mình một cái, vén tấm rèm cửa lên, chen vào trong quán rượu Lão Viên ồn ào náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận