Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1582: Nơi ở của Vương giả (2)

Khương Vọng phấn khởi chấm dứt tu luyện ở hoàn cảnh Trọng Huyền, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, đã bị Tả Quang Thù lôi kéo, mở ra một tinh môn khác.
Vừa vào cửa da liền nứt nẻ, trên người bắt đầu ứa máu, đích thị là Huyết Kim Luyện Ngục…
Cây to quấn cành, xung quanh đều là Địch Mộc Luyện Ngục…
Có sức ép vạn quân, khiến cho người ta hít thở không thông Thủy Chi Luyện Ngục…
Ngoài ra còn có Hỏa Chi Luyện Ngục, Thổ Chi Luyện Ngục, Phong Chi Luyện Ngục, Lôi Chi Luyện Ngục…
Đủ loại hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt, đều từng cái được trình diễn bên trong sơn cốc này.
Khương Vọng có thể nói là lên núi đao, xuống vạc dầu, mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết ước chừng cũng không gì hơn thế này. Còn chưa bắt đầu vào Sơn Hải Cảnh, hắn cũng đã theo Tả Quang Thù nếm không ít đau khổ.
Với sự kiên cường của hắn, cũng mỗi ngày nhíu mày nhăn mặt.
Chỉ trong thời gian ngắn ngửi nửa tháng, Khương Vọng có lẽ đã quên mất mục đích khi đến Sở quốc. Nào có phải là đến hỗ trợ chứ? Rõ ràng là đến để chịu phạt!
Hoàn toàn là dựa vào một luồng sức lực không thể mất thể diện trước mặt tiểu đệ chống đỡ, mới khiến cho hắn giữ vững thể diện căn bản.
Nhưng ngược lại, Tả Quang Thù mỗi ngày cùng hắn tiến vào các loại hoàn cảnh cực đoan, lại mỗi ngày thần thái sáng láng.
Vì vậy cho nên Khương Vọng vẫn luôn có chút hoài nghi, bên trong Sơn Hải Cảnh có thật sự gian khổ như vậy hay không? Tả Quang Thù có phải cố ý hành hạ hắn hay không? Đây có phải là hành vi trả thù hay không?
Nhưng bất luận bên trong Sơn Hải Luyện Ngục có gian nan thế nào, mỗi một lần tu luyện Tả Quang Thù đều không hề vắng mặt, hắn là huynh trưởng, cũng thật sự không có lý do trốn tránh.
Lại nói tiếp, con cháu của một thế gia đại tộc đỉnh cấp, tài nguyên tu hành cùng các loại hưởng thụ, đều là đệ nhất thiên hạ. Nhưng bọn họ vì trui rèn chính mình, mà cũng sẽ chịu không ít đau khổ.
Mà điều quan trọng nhất chính là, bọn họ có thể chịu khổ một cách an toàn, an toàn trui rèn bản thân.
Lấy Tả Quang Thù làm thí dụ.
Tạo ra một ngọn Sơn Hải Luyện Ngục cần tốn bao nhiêu tài nguyên, là chuyện mà Khương Vọng không thể tưởng tượng nổi.
Dựa vào ngọn Sơn Hải Luyện Ngục này, Tả Quang Thù ở trong nhà mình, trong tình huống hoàn toàn an toàn, có thể thích ứng trước với các loại hoàn cảnh khó khăn…
Những người xuất thân thấp kia, tất nhiên chỉ có thể đợi đến khi vào mới có thể thích ứng.
Mà toàn bộ những hoàn cảnh có thể nói là khó khăn đối với tu sĩ siêu phàm, đều hoàn toàn là những hoàn cảnh có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trên đời, phần lớn hoàn cảnh khó khăn khốc liệt, người trước chỉ cần tốn tài nguyên để thích ứng, người sau chỉ có thể dùng đến tính mạng.
Đây chính là điểm khác biệt.
Cho nên vì sao nói trong những thế gia đại tộc thường có thể xuất hiện thiên tài, là bởi vì thiên tài của bọn họ, nhất định có thể trở thành thiên tài trưởng thành. Mà những thiên tài xuất thân kém hơn, chưa chắc có thể đợi đến lúc tỏa sáng.
Đương nhiên, loại thiên tài đạt đến cấp bậc như Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, cũng không phải chỉ cần gia thế tốt thì liền có thể nuôi dưỡng ra được.
Thiên phú, nỗ lực, tài năng, cơ duyên, thiếu thứ nào cũng không được.
Ở trong Sơn Hải Luyện Ngục thích ứng khoảng chừng tám ngày, rốt cuộc cũng đã đến lúc nghênh đón giây phút xuất quan.
Nếu không phải còn lo lắng đến tôn nghiêm trước mặt tiểu đệ, Khương Vọng hầu như đã sớm lệ nóng doanh tròng.
Hắn không phải là một người không thể chịu khổ. Một đường đến đây, có khốn cảnh nào mà chưa từng trải qua? Nhưng mà chịu không nổi ngày ngày biến đổi muôn vàn khổ cực như thế này…
Cho nên sự kính sợ đối với Hoàng Duy Chân giảm đi nhiều, thậm chí còn hoài nghi Hoàng Duy Chân liệu có phải có đam mê biến thái gì hay không, mà lại muốn tạo ra một nơi cố ý hành hạ người ta như Sơn Hải Cảnh.
Tiện tay quơ một cái, rút hết nước đọng trên người chính mình và Khương Vọng đi. Đi ra từ Thủy Chi Luyện Ngục, tâm trạng của Tả Quang Thù so với những Luyện Ngục khác rõ ràng tốt hơn.
Bởi vì đây chính là Luyện Ngục y có thể chân chính chiếm được ưu thế so với Khương Vọng.
Mắt sáng rực, tươi cười khả ái: “Thế nào? Hiệu quả tu luyện tốt chứ?”
Cuối cùng ngay cả áo quần đầu tóc cũng không thể bảo vệ, bị nước làm ướt nhẹp, đủ thấy sự khó khăn bên trong Luyện Ngục.
Khương Vọng không nóng không lạnh nói: “Cũng được.”
Tả Quang Thù vừa đi dọc hành lang ra ngoài, vừa thuận miệng nói: “Chúng ta có thể đến Dĩnh thành rồi, đầu tiên là nghỉ ngơi điều dưỡng, điều chỉnh trạng thái. Thứ hai, ông nội của ta từ lâu đã muốn gặp ngươi rồi.”
Khương Vọng là một người huynh trưởng trầm mặc, lời ít ý nhiều.
“Được.”
Ra khỏi Sơn Hải Luyện Ngục, bỏ lại cánh cửa đá khổng lồ kia lại sau lưng.
Khương Vọng có một loại cảm giác được giải thoát rất mãnh liệt.
Thật muốn trực tiếp màn trời chiếu đất, nằm trên đất ngủ một giấc thật say.
Nhưng dù sao hắn vẫn muốn duy trì tôn nghiêm huynh trưởng, cho nên không chỉ không hề thả lỏng, mà ngược lại trên mặt còn lộ vẻ luyến tiếc, thậm chí còn liên tục nhìn lại, lưu luyến không rời.
“Đi thôi đi thôi.” Tả Quang Thù lôi kéo hắn: “Lần sau có thời gian chúng ta lại đến.”
“Không có gì, không có gì, không có thời gian cũng không sao, vi huynh thật sự cũng không cưỡng cầu…”
Trên tòa nhà hình tháp bằng đá, “Ba thúc” mặt không biểu cảm nhìn hai người đi xa.
Thiếu niên tuấn tú mặc hoa bào màu thủy lam, so với nam tử phong tư tiêu sái mặc thanh sam đi bên cạnh, thấp hơn chừng nửa cái đầu.
Người trước lôi kéo ống tay áo người sau đi ra ngoài, một đường nói cười, không ngừng đấu khẩu.
Nam tử trung niên trên mặt có một vết sẹo lớn, nhìn cực kỳ lâu.
Sở đô hiệu là “Dĩnh”.
Xưa nay là nơi ở của bậc vương giả.
Đương nhiên là đệ nhất thành ở Nam vực.
Khác với thành Lâm Truy cao lớn hùng vĩ, đây là một tòa thành tươi đẹp tựa mộng ảo.
Phòng gian tựa mỹ nhân, sắc diễm huy hoàng.
Đấu giác cong cong, uyển chuyển tựa thanh tước.
Lầu vàng đẹp tựa trăng rằm, ánh đèn thắp sáng cả đêm.
Thuyền rồng lướt gió, chu du vạn dặm trường.
Thần Nữ Phong vời vợi, Vân Mộng Trạch mơ màng.
Thác nước tuôn rơi, sương hoa ngập ngừng đổ.
Mã xa nườm nượp, phố phường nhộn nhịp.
Nam thanh nữ tú, giẫm trên cổ cầm ca.
Đại hán cường tráng, tỳ bà réo rắt khúc chinh chiến.
Tiếng vang leng keng, uy phong lẫm liệt rộn ràng.
Vạn dặm sa trường hào hùng lướt hiên ngang.
Cây Chúc Dung màu lửa đỏ, cao khoảng mấy trăm trượng, nghe nói có lịch sử còn dài hơn Sở quốc.
Vu chúc phủ hoa diện, là nhạc khúc trăm ngàn năm không ngừng của Sở quốc.

Khương Vọng là người từng trải.
Huyền Không tự, Hùng thành ba trăm dặm, Vương Đình có thể bay lên cực cao…
Cũng chưa từng thấy qua một tòa thành nào có kiến trúc hoa lệ như Dĩnh thành.
Mỗi một chi tiết, đều do linh cảm tạo thành, vô cùng xinh đẹp. Thậm chí có thể nói, nó tạo nên ấn tượng vô cùng xinh đẹp đối với Khương Vọng.
Dùng ngôn ngữ làm sao có thể hình dung nổi tòa thành này chứ?
Phải làm sao mới có thể biểu đạt được một phần vạn sự đẹp đẽ này!
Vài nét bút lác đác bên trong [Sử Đao Tạc Hải], sau khi được tận mắt nhìn thấy tòa thành này, chúng bỗng chốc trở nên sống động trước mắt Khương Vọng.
“Vừa thấy đã khó quên!” Khương Vọng không nhịn được khen ngợi.
Ngồi bên trong xe ngựa lộng lẫy, tiểu Công gia Đại Sở nhìn hắn nhìn trái nhìn phải không ngừng, trong đôi mắt hiện lên ý cười. Ngoài miệng lại nói: “Huynh còn chưa nhìn thấy thứ càng xinh đẹp hơn đâu. Nếu như đến giao thừa, núi Thần Nữ sương mù bay, sương giác tê qua phố, trên trời còn có phượng hoàng bay!”
Khương Vọng lộ vẻ kinh sợ như chưa từng trải: “Phượng hoàng thật sao?”
Tiểu Công gia kiêu ngạo cười một tiếng: “Đương nhiên!”
Khương Vọng chỉ có thể sợ hãi than, không thể nào tưởng tượng.
Lại nói tiếp, giao thừa mấy năm nay, hắn hầu như đều trải qua trên đường đi, vẫn chưa thật sự cảm nhận được không khí giao thừa trong thành.
Chỉ có ấn tượng sâu sắc… trong mưa.
Xe ngựa của Tả Quang Thù, ở Dĩnh thành tất nhiên đi lại không hề bị cản trở.
Cho nên khi nó bị ngăn lại, mới khiến cho người ta kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Tả Quang Thù mặc dù không thành thục lắm, nhưng lúc này nghe cũng thấy rất uy nghiêm.
Phu xe bên ngoài mành trả lời: “Tiểu Công gia, là…”
“Là tỷ tỷ ngươi!” Một giọng nói dễ nghe vang lên. “Mấy ngày nay ngươi trốn ở cái xó xỉnh nào…”
Khương Vọng thấy hoa mắt, một cô gái cao gầy liền chen vào trong xe.
Nàng ta thấy Khương Vọng, cũng sửng sốt mất một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận