Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1258: Tạm uống chén này (2)

"An An hiện tại bái ở môn hạ Lăng Tiêu các, nơi đó rất an toàn. Thiếu các chủ Lăng Tiêu các là hảo bằng hữu với ta." Khương Vọng đưa tay ước chừng trước người: "Hiện tại nó cao cỡ chừng này. Trước đó vài ngày còn viết thơ cho ta, nói nó đã đặt nền móng thành công rồi! Nó rất dụng công đấy."
"Đặt nền móng cũng không phải càng sớm càng tốt, chi bằng chuẩn bị thích đáng, chọn một thời điểm trạng thái thân thể thích hợp nhất…" Triệu Nhữ Thành cực kỳ quan tâm nói.
"Đương nhiên." Khương Vọng nói: "Là Lăng Tiêu các chủ Diệp chân nhân tự mình dạy bảo nó, trong thư Thanh Vũ cũng nói với ta rồi, trụ cột mà An An xây nên rất tốt, phù hợp điều kiện Khai Mạch. Chẳng qua vì tuổi quá nhỏ, chu thiên phía sau khó tránh khỏi cần phải mài giũa nhiều thời gian hơn."
"Thanh Vũ?"
"A, chính là Diệp thiếu các chủ."
Triệu Nhữ Thành như có điều suy nghĩ: "Hai người thường viết thư cho nhau?"
"Xem như thế đi" Khương Vọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vân quốc từ trước đến giờ theo nguyên tắc trung lập mọi chuyện, không nghiêng về bên nào?"
Khương Vọng thở dài gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này ta chịu ân tình rất lớn của Lăng Tiêu các. Cho nên sau khi đoạt giải nhất lần này, ta định đón An An tới Tề quốc."
"Không ổn."
Triệu Nhữ Thành trực tiếp lắc đầu nói: "Lần này huynh đạt giải nhất, thoạt nhìn như thẳng lên mây xanh, nhưng cũng chính là đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể an bình giống như lúc trước, lần này trở về Tề quốc như gió bắt đầu thổi sóng, chắc chắn sẽ không thể an bình như trước đây được. Đây là lý do thứ nhất. Nguyên nhân thứ hai, nếu An An là do Diệp chân nhân tự mình dạy bảo, vậy nàng chính là chân truyền dòng chính của Lăng Tiêu các, Lăng Tiêu các tất nhiên sẽ bảo hộ nàng chu toàn, bỏ qua vấn đề về an toàn không nói, huynh mang theo An An đi Tề quốc, rồi lại có thể tìm cho nàng một vị sư phụ Chân Nhân ở chỗ nào? Lấy thiên tư cùng thực lực mà huynh biểu hiện ra bây giờ, bái sư Chân Nhân không khó, thế nhưng chuyện bái sư này, không có thuyết pháp mua một tặng một đấy."
"Bản thân ta chưa từng có ý nghĩ bái sư" Khương Vọng nhíu lông mày nói: "Nhưng ta cũng không thể luôn luôn mặc cho Lăng Tiêu các hỗ trợ chiếu cố An An được?"
Triệu Nhữ Thành liếc mắt nhìn hắn một cái: "Huynh chẳng qua chỉ muốn không muốn mắc nợ ân tình của người ta quá nhiều? Để An An bái nhập Lăng Tiêu các là huynh thiếu tông môn người ta nhân tình. Nhưng sau khi An An bái nhập Lăng Tiêu các, vậy chính là tình nghĩa tông môn giữa nàng cùng Lăng Tiêu các rồi. Huynh có mang An An đi hay không đều không ảnh hưởng. Cho nên đợi huynh trở về Tề quốc ổn định thu hoạch lần này, sau đó lại suy tính con đường tiếp theo mới đúng!"
Khương Vọng không thể không thừa nhận, lời nói của Triệu Nhữ Thành đích xác là càng có đạo lý.
"Chẳng trách đại ca luôn luôn nói ngươi…"
Khương Vọng nói tới đây liền dừng lại.
Bởi vì hắn lại một lần nữa ý thức được, bọn họ đã không có đại ca rồi.
Triệu Nhữ Thành cũng không né tránh thân ảnh ở trong trí nhớ kia, y nghiêm túc tiếp nhận những lời này: "Thù của đại ca, chúng ta nhất định phải báo."
"Ta cũng chưa từng quên mất." Khương Vọng nói.
Huynh đệ hai người đã thật lâu không có cơ hội trò chuyện tán gẫu với nhau như vậy, một hồi nhớ tới yêu, một lúc nói về hận. Ký ức cùng hiện thực hỗn tạp, lời nói cũng chợt nhẹ chợt cao.
Đối với hai người mà nói, đây đã là thời điểm cực kỳ ít nhưng lại không thể nào bảo trì lý trí.
Dù sao một màn thảm sự ở Phong Lâm thành kia là vết thương mà bọn họ cùng cảm thụ qua. Không một ai khác có thể hiểu rõ như bọn họ được.
"Hổ ca." Triệu Nhữ Thành nói ra: "Đặng thúc thay đệ đi tới gặp Hổ ca, dường như huynh ấy cũng chưa biết được chân tướng ở Phong Lâm thành. Huynh ấy vốn ở trọng địa trong quân, Trang Cao Tiện đã thành Chân Nhân, mà Đặng thúc lại không tiện lộ diện".
"Ta cũng từng mời Diệp đạo hữu đi tới gặp huynh ấy, nói cho huynh ấy biết chân tướng, muốn mang huynh ấy rời khỏi Trang quốc" Khương Vọng nói ra: "Nhưng huynh ấy lại cự tuyệt."
Hắn cũng không kể chuyện Đỗ Dã Hổ mắng mình máu chó đầy đầu, bởi vì hắn cũng không tin đó là thái độ thực sự của đối phương. Lão hổ nóng nảy xúc động, nhưng một khi bắt đầu giấu đi nanh vuốt, nhất định là sẽ dùng hết toàn lực muốn gặm xé mục tiêu.
Triệu Nhữ Thành suy nghĩ một chút, nói ra: "Có lẽ huynh ấy có ý nghĩ riêng của mình."
Bọn họ đã thật lâu không gặp Đỗ Dã Hổ rồi, nhưng đều chưa từng hoài nghi vị hán tử tráng niên kia.
."Ta nghĩ cũng thế." Khương Vọng nói ra: "Ở lại Trang quốc cũng không có gì không ổn cả, thành vực Phong Lâm không còn người sống nữa, cũng không có ai biết quan hệ giữa chúng ta rồi."
Lúc này hắn nhớ tới Lê Kiếm Thu.
Ban đêm ở Tân An thành ngày đó, Đổng A mượn cớ để điều Lê Kiếm Thu rời đi, sau đó mới phân ra sinh tử với hắn.
Một vị sư trưởng bảo hộ đối với đệ tử của mình, kia là đồ vật mà hắn luôn hằng mong ước.
Nhưng tất cả những thứ mà hắn mong đợi kia đều theo Phong Lâm thành sụp đổ mà tan biến rồi.
Lê Kiếm Thu chắc chắn biết Phong Lâm ngũ hiệp bọn họ, nhưng từ hiện trạng của Đỗ Dã Hổ mà xem, gã hoặc là không nói gì, hoặc là có nói cũng không ảnh hưởng.
"Cho dù còn có ai biết, Hổ ca ở trong quân quả thật dựa vào quân công mà nhận được tín nhiệm." Khương Vọng tiếp tục nói: "Ta cùng Phương Bằng Cử đều phân ra sinh tử, quan hệ giữa Phong Lâm ngũ hiệp chúng ta ở trong suy nghĩ của người ngoài cũng chưa chắc có nhiều bền chắc."
Khóe miệng Triệu Nhữ Thành giật giật, trò khôi hài khiến cho người ta khó chịu này, khiến y muốn vừa cười vừa thổi phồng một trận, lại cười không nổi.
Cuối cùng y đành phải nói: "Hổ ca chẳng qua là tính tình ăn to nói lớn, lại chẳng muốn động đầu óc, nhưng không hề ngu xuẩn. Huynh ấy đã không chịu đi, tất nhiên là đã có lựa chọn của riêng mình. Hơn nữa…"
Y thở dài một hơi: "Ai có thể thay đổi quyết định của Đỗ Dã Hổ đây?"
"Đúng vậy a, huynh ấy luôn là như thế." Khương Vọng cũng thở dài nói.
‘Ngươi chẳng phải cũng như vậy đấy thôi?’ Triệu Nhữ Thành ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Y vẫn luôn nhớ rõ một bóng người thường luyện kiếm đến đêm khuya lúc mình còn đần độn sống qua ngày.
Y vẫn luôn nhớ kỹ, lần đó bọn họ vội vàng hấp tấp tới Tây Sơn tìm Khương Vọng, lại chỉ thấy một thân ảnh toàn thân đẫm máu, một mình đi xuống núi.
Y vẫn còn nhớ rõ, một lần Khương Vọng mất tích, y nhờ Đặng thúc cùng lục soát Tây Sơn, thậm chí còn tới Kỳ Xương sơn mạch, đều không thể tìm được tung tích, y từng cho rằng Khương Vọng đã chết đi, bị chôn ở chỗ vô danh nào đó. Nhưng sáng sớm ngày kia, Khương Vọng lại thong dong kiên định đi vào đạo viện.
Y càng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, gặp lại Khương Vọng sau hai năm, thiếu niên xuất thân từ trấn nhỏ này đã đứng vững vàng bên trên Quan Hà Đài, đi tới vị trí Nội Phủ đệ nhất thiên hạ.
Đối phương luôn xuất hiện ở lúc y hoang mang, tuyệt vọng.
Chắc chắn như vậy, chói mắt như thế.
Triệu Nhữ Thành tự phụ thiên tài tuyệt đỉnh, lại tự nhận phải thua Khương Vọng ba phần.
"Tới, Tam ca!" Triệu Nhữ Thành bưng chén rượu lên: "Đệ kính rượu huynh. Chén thứ nhất này, kính huynh đoạt giải nhất!"
Khương Vọng nâng chén tương giao, cùng nhau uống một hơi cạn sạch.
Triệu Nhữ Thành nhấc ấm bạc lên, rót đầy chén rượu của mình, lại nâng chén nói: "Chén thứ hai, đệ kính huynh một đường đi đến bây giờ, chưa từng lùi bước, chưa từng dừng chân, chưa từng quay đầu lại!"
"Chén thứ ba, đệ kính huynh gánh vác núi cao trọng thạch, lại đạp hành trình vạn dặm, tâm như trăng sáng, thiên địa đều minh!"
Y liên tiếp mời ba chén rượu, sau đó đặt chén trống không xuống, nói: "Tam ca, đệ phải đi. Đám người Vũ Văn Đạc còn đang chờ."
Khương Vọng trầm mặc một thoáng: "Vội vã như vậy sao?"
Triệu Nhữ Thành mang theo ngữ khí thoải mái nói: "Ai bảo đệ chỉ có thể cầm được danh ngạch tứ cường? Na Lương lại càng dừng bước ở bát cường, mà Thương Minh thậm chí không thể xuất thủ. Thành tích của Mục quốc lần này quá kém, sớm đã không thể đợi chờ ở chỗ này rồi."
Khương Vọng đưa tay tiếp lấy bầu rượu ở trong tay y, rót cho mình một chén rượu đầy, nói: "Tam ca cũng kính ngươi ba chén rượu."
"Chén thứ nhất này, kính ngươi còn sống."
Hắn uống một hơi cạn sạch, lại nhanh chóng rót đầy: "Chén thứ hai, kính vi huynh còn có thể gặp lại ngươi."
Hắn rót xong liền uống, tiếp tục đổ đầy một chén cuối cùng: "Chén thứ ba, kính ngươi còn ở trên thế giới này, huynh đệ chúng ta vẫn có thể đồng hành."
Hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Nhữ Thành, dường như muốn vĩnh viễn nhớ kỹ gương mặt này, sau đó đặt chén rượu lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài: "Đi đây!"
Không có một chữ ‘cầu’ nào, nhưng câu câu đều là cầu khẩn.
Lời cầu khẩn của huynh trưởng đối với đệ đệ của mình.
Cầu ngươi còn sống!
Triệu Nhữ Thành sau khi bại lộ thân phận Tần Hoài đế, lại chưa từng nói một câu nào cùng với Khương Vọng, đương nhiên là không muốn hắn phải chịu liên lụy.
Nhưng Khương Vọng ngày hôm nay, rời khỏi một ít tòa thành vực kia, đã trải qua rất nhiều chuyện, sao có thể không nghĩ tới những thứ này chứ?
Hắn tự biết bản thân hiện tại người nhẹ lực mỏng, trừ việc huy kiếm trên vũ đài thiên hạ, vẫn chưa có thể làm được chuyện gì khác. Cho nên chỉ có thể cầu cho Triệu Nhữ Thành phải nhất định còn sống!
Chờ đợi ngày sau đến!
Khi sắp sửa đi ra khỏi cửa viện, phía sau chợt truyền đến thanh âm của Triệu Nhữ Thành: "Tam ca, ca đi nhanh một chút!"
Khương Vọng không quay đầu lại, chỉ vươn ra nắm tay, giơ thẳng trên đỉnh đầu.
Liền cứ giơ nắm tay như vậy, dần dần bước đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận