Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1207: Lúc đó lúc này

Khương Vọng từ trên trời cao đi xuống.
Đặng Kỳ nhìn hắn.
Tạ Ai của Tuyết quốc ngã dưới đất, hơi thở mong manh.
Trước mặt là những mẩu vụn băng nhỏ, là kiếm của nàng đã bị đánh nát.
Có thể thấy đã thật sự tận lực.
Mỹ nhân xinh đẹp bi ai ai nhìn cũng thương tiếc như thế, mà Đặng Kỳ lại nỡ ra tay chẳng chút nương tình, có thể nói là điển phạm cho bốn từ “lạt thủ tồi hoa”.
Hách Liên Vân Vân ngồi trên khán đài xem chiến, cười đến mắt cong cong.
Hoàng Xá Lợi ở diễn võ đài bên cạnh thì hận không tả nổi, đã dùng mắt cảnh cáo Đặng Kỳ mấy lần. Tranh thắng bại trên đài dĩ nhiên là phải dùng mọi thủ đoạn, không cần lưu tình. Nhưng thắng bại đã định xong rồi, ngươi cho mỹ nhân chút mặt mũi không được à? Đỡ người ta lên một tí không được hả? Khoác cho người ta cái áo không được sao?!
Dĩ nhiên, nếu Đặng Kỳ thật sự làm như vậy, Hoàng Xá Lợi sẽ lại nghĩ rằng cái tên này đúng là tâm địa xấu xa, càn rỡ vô sỉ.
Tóm lại Hoàng cô nương là người tâm thiện, không chịu nổi nhìn mỹ nhân chịu khổ.
Tiếc thay...
Đặng Kỳ cơ bản là chẳng hề liếc nhìn Hoàng cô nương cái nào, từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn chằm chằm vào trận chiến của thiên kiêu Tề - Sở, nên dĩ nhiên không nhìn thấy được ánh mắt uy hiếp của nàng.
Khiến Hoàng Xá Lợi giận điên...
Nhưng cũng chỉ đành quay qua nhìn trận chiến Tề - Sở.
Tầm mắt dời từ tên quỷ đáng ghét này, sang tên quỷ đáng ghét khác.
Dĩ nhiên, sau khi xem xong trận chiến, coi như cũng đã giải trừ được một sự "Hiểu lầm", cái tên quỷ đáng ghét của Tề quốc cũng không đáng ghét lắm.
Nhưng tên quỷ đáng ghét của Mục quốc thì vẫn đáng ghét. Hơn nữa mỗi khi liếc qua nhìn thấy tình trạng thê thảm của mỹ nhân Tạ Ai Tuyết quốc, thì lại càng ghét cái tên Mục quốc kia hơn.
Đeo cái mặt nạ xấu xí như vậy, người thật chắc chắn còn xấu hơn!
Không biết Đặng Kỳ có cảm nhận được địch ý của Kinh quốc Hoàng Xá Lợi hay không, nhưng hắn nhất định là hoàn toàn không quan tâm.
Hắn muốn giành giải nhất Hội Hoàng Hà, nên tất cả đấu thủ trong cảnh giới Nội Phủ, đều là đối thủ.
Trừ... Khương Tam ca.
Hắn vừa hy vọng Khương Vọng đi tới được bước cuối cùng, gặp mình ở trận chung kết, vừa không muốn đánh nhau với Khương Vọng.
Cảm xúc thật sự là phức tạp.
Trong bốn trận tranh vòng tám lấy bốn, trận kết thúc đầu tiên, chính là trận Đặng Kỳ - Tạ Ai.
Về thứ hai mới là Hoàng Xá Lợi và Xúc Mẫn.
Khương Vọng chiến thắng Hạng Bắc, tính về tốc độ chiến đấu, xếp hàng thứ ba.
Dĩ nhiên, nếu tính về sức nặng, trận đấu của Tề - Sở, rõ ràng là vượt xa những trận kia.
Sự sắc bén Khương Vọng để lộ ra, Đặng Kỳ không bỏ sót chút nào.
Hứa Tượng Càn hò hét đến khàn cả tiếng, hắn cũng đều nghe thấy.
Dưới chiếc mặt nạ bằng đồng xanh vừa dày vừa nặng, không ai nhìn thấy được nét mặt của hắn.
Không biết tại sao, trận chiến giữa các thiên kiêu ở Hội Hoàng Hà, lại làm hắn nhớ tới cuộc thi đấu tranh giải ở tòa thành nhỏ kia mấy năm trước.
Đó là... Ba thành luận đạo.
Lúc đó hắn chỉ là kẻ ăn rồi nằm chờ chết, chả mong chờ cái gì, thuê mười mấy đại hán đến đó hô to ủng hộ Khương Tam ca.
Mua cả hai cây cờ to!
Màu vàng, còn thuê cả người đề chữ!
So với cái tên đầu to trán cao chỉ biết hét váng lên này, không biết cao hơn bao nhiêu bậc.
Lúc đó Khương Tam ca, cũng đi tranh giải nhất.
Nhưng sức nặng của hai giải nhất này dĩ nhiên là khác biệt trời vực, hoàn toàn không ở cùng trong một không gian.
Nhưng huyền bí ở chỗ, người đứng ở trên đài kia, vẫn là người đó.
Và người đang ngắm nhìn này, vẫn là người này.
Điều này thật là tốt, nhưng cũng làm người ta khổ sở.
Tốt là ở chỗ huynh ấy vẫn còn sống, huynh ấy vẫn là huynh ấy.
Khổ sở là...
Những con người của những năm tháng đó, những kẻ thú vị, phiền toái, làm người ta ngại đó… những người sinh động hoạt bát muôn hình muôn vẻ đó, giờ chỉ còn lại hai người đứng trên Diễn võ đài này mà thôi.
Đặng thúc cùng hắn rời khỏi Phong Lâm thành, cũng không có ở đây.
Lúc đó và bây giờ, cứ như một giấc mộng.
Lúc đó mình ở dưới đài chỉ cười và nhìn, chỉ coi đó là một trò chơi. Dù trò chơi ấy thời điểm đó đối với Khương Tam ca, liên quan đến tiền đồ vận mệnh...
Còn lúc này.
Mình cũng đứng trên đài, cảm nhận được sức nặng của việc đứng trên đài.
Hắn biết con đường đến vị trí này trên diễn võ đài của mình đã đi ra sao, nên hắn rất hiểu Khương tam ca kiên định dũng cảm kiên nghị năm xưa đã đi như thế nào đến hôm nay.
Rất khó khăn...
Triệu Nhữ Thành dưới tên giả Đặng Kỳ không nhịn được nghĩ, có ai biết được hắn khó khăn bao nhiêu không?
Hắn lặng lẽ nhìn bóng người mặc áo xanh kia, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Nước mắt tất nhiên không chảy ra được nữa.
Mà buồn cười là...
Khương Tam ca bây giờ rất tốt, rất có tiền đồ, không kém ai cả.
Quan trọng hơn chính là, hắn đã tìm được tiền đồ mới, kết giao được bạn mới. Lúc thắng lợi có người hoan hô, thất bại có người an ủi.
Điều này thật sự là rất tốt.
Triệu Nhữ Thành trầm mặc giấu tất cả tâm sự đằng sau tấm mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lùng, nhìn sang trận chiến cuối cùng ở trên đài.
Ánh mắt là có sức nặng.
Sau khi lực thần hồn không ngừng tăng cường, và tu thành Càn Dương Chi Đồng...
Khương Vọng đã có thể cảm nhận được sức nặng đó.
Nên mặc dù thiên kiêu Mục quốc đã quay đầu đi, Khương Vọng vẫn cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn.
Chỉ là không biết, cái nhìn vô cùng chăm chú không hề buông lỏng một giây nào đó, là quan sát đối thủ, hay là...
Hy vọng là căn nguyên của thống khổ.
Nhưng nếu không có hy vọng, thì người từ trong vực sâu chui ra, làm sao tiếp tục?
Khương Vọng không muốn mình suy nghĩ, nhưng lại không nhịn được suy nghĩ.
Kết thúc chiến đấu rồi, đã thắng cường địch rồi, đã giành được suất vào tứ cường, tinh thần nhất thời thả lỏng một chút, không cần phải tiếp tục tự hành hạ bản thân.
Hắn cũng nhìn sang trận chiến cuối cùng, tập trung tinh thần vào cuộc chiến, nghiêm túc quan sát đối thủ.
Thắng trận trước, có ưu thế được đứng quan sát người ta, không lý gì không tận dụng.
Còn những chuyện khác, chờ so tài xong rồi đi nghiệm chứng...
Chỉ còn một trận tranh vào tứ cường còn chưa đấu xong, là Tần quốc Tần Chí Trăn đấu với Ung quốc Bắc Cung Khác.
Theo lý thuyết, cuộc đấu này mới là trận mà mọi người cho rằng sẽ là kết thúc nhanh nhất trước khi cuộc so tài diễn ra.
Ung quốc sau khi Thái thượng hoàng chết trận, ngoại chiến liên tiếp thất lợi, thực lực đã sớm không còn bì được với các nước. Đừng nói so với Hạ quốc, chỉ so với một nước cũng ở nơi cực hàn là Tuyết quốc, đã chẳng có mấy người nghĩ Ung quốc mạnh hơn.
Tuy nói có Mặc Môn ủng hộ, Ung quốc lại đang đại cải cách, nhưng hiệu quả vẫn còn chưa trông thấy...
Trong khi Tần quốc đã là nước bá chủ.
Trận đấu cấp Ngoại Lâu trước đó, Cam Trường An mặc dù dừng bước ở bát cường, nhưng khi đấu với Đấu Chiêu, đã thể hiện được thực lực cường đại của bản thân.
Tuổi mới có mười chín, Phủ Quyết và Thần Du đều là thần thông cực mạnh, Nhân Duyên đao thuật cũng nắm giữ đến mức lô hỏa thuần thanh, thiên tư không cần bàn cãi.
Tương tự, qua cấp Nội Phủ, Tần Chí Trăn của đế quốc Đại Tần, cũng sẽ không đến nỗi chỉ đánh một thiên kiêu Ung quốc mà cũng còn phải tốn sức.
Thế nhưng, khi thật sự nhìn thấy trận đấu này, mới hiểu được tại sao.
Bắc Cung Khác trên võ đài đang thể hiện một sát pháp vô cùng mạnh mẽ, tay cầm song cổ kiếm, tới lui chớp nhoáng như sấm sét, kiếm khí cực mạnh, bao phủ cả diễn võ trường.
Dĩ nhiên đây không phải nguyên nhân khiến cuộc chiến kéo dài.
Nguyên nhân là ở chỗ Tần Chí Trăn.
Y đứng ở đó, sừng sững như một tảng đá, không nói một lời, một tí ti cảm xúc đều không có.
Chỉ ra quyền, ra quyền, ra quyền.
Kiếm tới ra quyền, người tới ra quyền, đạo thuật đánh tới cũng ra quyền.
Từ đầu chí cuối, y chỉ đứng ở một chỗ, một bước không dời, chỉ thủ không công.
Vẻ như quyết tâm muốn cho đối thủ được tha hồ thể hiện bản thân.
Thật quá khinh người!
Hội Hoàng Hà, có ai không phải thiên kiêu!
Đã đứng lên diễn võ đài, đơn giản chính là để tranh thắng. Cho đối thủ cơ hội thể hiện, chỉ có trưởng bối chỉ điểm vãn bối, sư phụ chỉ điểm học trò mới cho làm thế.
Thiên kiêu nước bá chủ nửa đường lật xe không phải là chưa từng có!
Nếu đó là Hạng Bắc, thì rất phù hợp với hình tượng kiêu căng trước sau như một của gã.
Nhưng đây lại là Tần Chí Trăn, một kẻ rất biết cách làm người!
Trên mặt y không hề có một dấu hiệu nào cho thấy y chế nhạo, khinh miệt.
Y chỉ trầm mặc ra quyền, với một tốc độ gần như là đều đặn, đón đỡ tất cả công kích.
Cứ thế, thu hút tất cả chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận