Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2367: Thế gian không người thứ hai

"Một tu sĩ Nhân tộc Thần Lâm Cảnh, từ trong địa phận Yêu tộc một mình trốn về, còn mang theo chí bảo của Nhân tộc, bí mật to lớn của Yêu tộc... Chuyện này xưa nay chưa từng có!
Sự việc này mang ý nghĩa vĩ đại như sấm sét giữa trời quang.
Thậm chí có thể xưng là anh hùng sử thi, ắt hẳn sẽ được Nhân tộc vĩnh viễn ghi nhớ!
"Ngươi có biết việc này có ý vị như thế nào không?"
Trong gương có một giọng nói hỏi:
"Trang Cao Tiện?"
Hoàng đế Đại Trang áo mũ chỉnh tề, ngồi quay lưng vào gương, dáng vẻ trang nghiêm, thong dong hỏi:
"Ý vị như thế nào?"
Âm thanh trong gương nói:
"Nghĩa là ngươi không thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, dù là ngoài sáng hay trong tối, để làm thương tổn hắn. Nghĩa là ngươi vĩnh viễn không cách nào lay động được vinh dự của hắn. Nghĩa là tốt nhất chuyện ngươi làm đừng bao giờ bị phát hiện. Nghĩa là ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trưởng thành, chờ đến một ngày hắn rút kiếm giết ngươi!"
"Ngươi cười cái gì?"
Âm thanh trong gương truy hỏi:
"Ngươi không tin hắn có thể giết được ngươi sao?"
Trang Cao Tiện nhẹ nhàng phủi vạt áo:
"Không, hoàn toàn ngược lại, trẫm càng ngày càng nhìn thấy rõ năng lực của hắn. Trong cảnh ngộ như vậy mà vẫn có thể sống sót, lại còn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại đến thế. Hắn quả thực là không thể ước lượng nổi! Động Chân đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian, Diễn Đạo cũng chưa chắc không có cơ hội."
"Vậy ngươi cười cái gì?"
Trang Cao Tiện bình tĩnh nói:
"Ngươi nói đúng, hắn nên trở thành một anh hùng. Nhưng ngươi lại nói không đúng, hắn trở thành một anh hùng không có nghĩa là ta phải chờ chết. Mà chỉ có nghĩa là... ta phải càng thêm hiền đức anh minh, càng thêm thần võ, càng thêm yêu dân như con, càng làm cho đất nước thái bình con dân an lạc."
"Hắn là anh hùng, ta là minh quân. Hắn trong ánh sáng, ta cũng trong ánh sáng. Hắn càng vẻ vang rực rỡ, càng có được tất cả, hắn càng hòa vào trong cõi tục này, hòa vào dòng chảy của đám đông, trở thành một phần tử của thể chế... càng không thể rút kiếm chống lại trẫm!"
"Trẫm chẳng hề làm gì, chuyện gì mà không thể nói với người khác, sợ gì bị phát hiện cái gì? Sự thật là gì? Sự thật chính là tất cả những gì ta đã nói."
"Không có bằng chứng gì mà hắn muốn giết vua, chẳng lẽ Cảnh quốc có thể dung túng? Tề quốc là nơi đầu tiên không thể tha thứ cho hắn!
Trẫm không phải đối tượng hắn có thể tùy ý rút kiếm, không phải tồn tại mà một lời nói của hắn là có thể vu khống. Không phải thủ lĩnh Tà giáo, yêu nhân Tà đạo gì.
Trẫm là quân vương của một nước, là người đứng đầu một nước phụ thuộc vào Đạo quốc, đại diện cho chính quyền của Ngọc Kinh Sơn. Cùng với... bằng hữu của các ngươi.”
Âm thanh trong gương trầm mặc giây lát, cuối cùng nói:
"Ngươi nói đúng, bằng hữu của chúng ta."
Gió như đao sắc.
Khương Vọng đứng giữa trời gió.
Vân thành đã ở không xa.
Chẳng ai ngờ được, việc đầu tiên Võ An hầu Đại Tề, người nổi danh khắp hai giới Nhân Yêu, khi vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên làm không phải là về triều đình Tề quốc tấu trình công việc, cũng chẳng phải nghênh đón vạn người hoan hô, hưởng thụ nghi lễ đón tiếp anh hùng.
Mà là ẩn giấu hành tung, một thân một mình, lặng lẽ đi tới Vân quốc.
Nhưng lại dừng chân ở bên ngoài Vân thành một lúc lâu.
Cuối cùng không làm một việc, không nói một lời, một người một kiếm, tự về Tề quốc.
Không nói đệ tử Chử Yêu gào khóc thảm thiết như thế nào, không nói cả thành Lâm Truy sôi sục ra sao, cũng chẳng đề cập Thiên tử gấp rút triệu kiến như thế nào.
Chuyện đầu tiên Khương Vọng làm khi trở lại Lâm Truy là kéo Trọng Huyền Thắng ngồi vào tĩnh thất.
Câu đầu tiên mà hắn nói là !
"Ta muốn giết Trang Cao Tiện!"
Trọng Huyền Thắng dường như chẳng hề bất ngờ, chỉ cầm ấm trà lên, chậm rãi rót trà.
Trong tiếng nước chảy của róc rách, hắn chậm rãi nói:
"Chuyện ở Sương Phong cốc, ngươi cảm thấy là Trang Cao Tiện làm?"
Khương Vọng đáp:
"Trừ hắn ra, ta không nghĩ ra ai khác."
"Ngươi có chứng cứ không?"
Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng nói:
"Ta không cần chứng cứ."
Trọng Huyền Thắng đẩy chén trà đã rót đầy nước đến trước mặt Khương Vọng, nghiêm túc nói:
"Ngươi cần uống trà."
Khương Vọng im lặng.
Sau khi trầm mặc một lúc, hắn mới nói:
"Ta nghĩ ta sẽ vĩnh viễn không có chứng cứ."
Mấy năm nay, Đức Thịnh thương hội đã thu thập không ít manh mối về việc thành Phong Lâm bị hủy diệt năm đó. Sau khi Trọng Huyền Thắng chính thức tập tước, cũng đã vận dụng không ít lực lượng tình báo của Trọng Huyền gia.
Song chẳng thu hoạch được chút tin tức hữu dụng nào.
Việc kia sạch sẽ tựa Trang Cao Tiện rửa mặt mỗi sớm.
Cho nên đương nhiên Trọng Huyền Thắng hiểu rõ, Trang Cao Tiện không phải là người để lại nhược điểm.
Hắn chỉ nói:
"Sau khi ngươi thất thủ ở Sương Phong cốc, Tả công gia Đại Sở tạo áp lực, Quân Thần đại nhân đích thân ra lệnh... Tu đại soái liên thủ với Cảnh quốc Kính Thế Đài, tra rõ lòng chảo văn minh.
Đến cuối cùng Ngô Chân Quân của Tam Hình cung cũng đích thân đến thành Tân An, điều tra Trang Cao Tiện. Việc này do thúc phụ nhà ta thúc giục... Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Trang Cao Tiện vẫn ngồi trong Trang Vương cung, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh hắn đã từng đi tới Vạn Yêu Chi Môn."
Dưới tình huống không có chứng cớ xác thực, mời Đại tông sư Pháp gia đến Tân An thành tra hỏi, cũng coi như một lần đánh bạc. Đó là biện pháp bất đắc dĩ khi không còn cách nào khác.
Tất nhiên Hung Đồ đã phải trả một cái giá nào đó, có lẽ là đánh đổi cả danh dự của bản thân gã.
Nhưng rốt cuộc vẫn thất bại...
Việc Khương Vọng muốn làm bây giờ, Trọng Huyền Thắng đã từng làm trước, khi cho rằng Khương Vọng sẽ không quay lại .
Mà cho dù với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, hiện giờ cũng chỉ có thể ngồi đây nói rằng:
"Ngươi cần chứng cứ".
Khương Vọng chỉ có thể im lặng.
Hắn càng ngày càng không thể nhẫn nhịn, nhưng hiện thực nói cho hắn biết, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn!
Trọng Huyền Thắng nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
"Tin tức ngươi chiến tử ở Yêu giới truyền đến, Lễ bộ có quan viên dâng tấu, nói quốc gia nên cử hành tang lễ cho ngươi. Thiên tử nói, lễ Quốc hầu, không thể tùy tiện bày ra. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác... mới gác việc này lại, cũng chưa phân chia đất phong ấp của ngươi."
"Ngươi cho rằng ta muốn nói với ngươi điều gì?"
Gã ngẩng mắt nhìn Khương Vọng:
"Thiên tử yêu ngươi thương ngươi, rất kỳ vọng vào ngươi, nhưng xã tắc mới là căn bản của người, giang sơn mới là thiên tâm của người! Ngươi muốn giết Trang Cao Tiện, trên dưới Tề quốc không có bất kỳ ai sẽ ủng hộ ngươi. Bởi vì ngươi khiêu chiến thể chế quốc gia.
Quân vương, là danh hiệu quý phái nhất!
Tạ Hoài An phá Quý Ấp, không dám tự ý giết Quân vương Hạ quốc, phải áp giải về Thái Miếu.
Lúc đó, dù có giết một tên Dương Kiến Đức cũng phải đích thân Hung Đồ xuất đao.
Trang Cao Tiện không có ác danh không có tội danh, nếu không phải hai nước giao tranh, ai có thể tự tiện giết được?
Khương Vọng ngươi có mấy cái đầu?
Đừng nhìn bây giờ ngươi là anh hùng của Nhân tộc, danh tiếng rất cao, một khi ngươi khư khư cố chấp, nhất định phải giết vua của một nước trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào. Những gì ngươi có được hôm nay, tất cả đều sẽ mất đi. Cảnh quốc nhất định sẽ bắt ngươi hỏi tội, Ngọc Kinh sơn tất phải chém đầu ngươi, mà khắp thiên hạ không ai có thể bảo vệ được ngươi!"
Khương Vọng chỉ mím môi.
Mà Trọng Huyền Thắng thấy vẻ cố chấp của hắn, lại chậm rãi nói:
"Ta tin ngươi có dũng khí liều mình, tin ngươi có thể buông bỏ tất cả những gì tự tay giành được. Nhưng Khương Vọng à, gạt Tề quốc sang một bên, ngươi hãy tự hỏi lại chính mình, hiện giờ ngươi giết được Trang Cao Tiện không? Hắn là quân vương một nước, Chân Nhân đương thời, dưới trướng cao thủ nhiều như mây, ẩn giấu vô số thủ đoạn. Nếu ngươi chỉ có một mình, e rằng ngay cả đến gần Trang Vương cung cũng khó!"
"Ta biết Khổ Giác đại sư rất che chở ngươi, Dư Bắc Đẩu coi như bằng hữu của ngươi, Diệp Lăng Tiêu bằng lòng bảo vệ tính mạng ngươi... Lần này ngươi mang về Tri Văn chung, Tu Di sơn còn mắc nợ ngươi một ân tình trời biển.
Nhưng cho dù Khổ Giác thật sự chấp chưởng Huyền Không tự, Tu Di sơn có đảo ngược vì ngươi, họ cũng không dám, càng không thể thách thức thể chế quốc gia, công khai sát hại quân vương vô tội!
Dòng chảy nhân đạo cuồn cuộn đến nay, trật tự này đã kéo dài bốn ngàn năm, ngươi và ta đều nằm trong đó! Tất cả những gì ngươi và ta gây dựng, sở hữu, cũng đều trong đó! Chúng ta không thể thoát ra.
Muốn giết Trang Cao Tiện, chỉ có một con đường có thể đi được. Đó chính là lột bỏ long bào của hắn, đạp đổ long tọa của hắn, mà đây không phải là công việc có thể làm được trong một sớm một chiều."
Vị Hầu gia phì nộn này nghiêm túc nhìn người bằng hữu chí giao của mình, trầm giọng nói:
"Hãy chờ thêm chút ."
Lúc này Khương Vọng lại rất bình tĩnh, thản nhiên cười nói:
"Khá khen cho một quốc quân, quả thật có thể coi là kim thân bất hoại."
Mà sở dĩ kim thân có thể tạo dựng vững chắc, sở dĩ có thể bất hoại, đúng là nhờ vào mấy chục vạn người vĩnh viễn an nghỉ ở Phong Lâm thành vực kia. Đúng là mỉa mai.
"Quả thật có thể coi là không tệ."
Trọng Huyền Thắng nói:
"Lúc yết kiến Thiên tử hãy chú ý một chút, đừng nói lung tung."
Khương Vọng đứng dậy, chỉ đáp:
"Ta hiểu rồi."
Thực ra muốn giết Trang Cao Tiện, vẫn còn một con đường khác có thể đi.
Nhưng với tư cách bằng hữu, Trọng Huyền Thắng không mong hắn bước vào con đường ấy.
Cánh cửa gian phòng khép lại, tựa như kiếp người chó má này, đóng sập một loại khả năng.
"Hầu gia đã tắm gội xong?"
Khâu Cát bên cạnh ngự xa mỉm cười, giọng nói ôn tồn.
Thiên tử cấp tốc triệu kiến.
Thái giám chấp bút Khâu Cát tự mình đánh xe đến đón.
Thế nhưng Khương Vọng vẫn còn trong phòng kín trò chuyện với Trọng Huyền Thắng một hồi lâu rồi mới chịu ra cửa.
Nếu việc này đồn ra ngoài, e rằng Võ An hầu khó tránh khỏi tiếng xấu kiêu ngạo tự mãn.
Cho nên hắn chủ động mở miệng, xác định luôn chuyện này là Võ An hầu dâng hương tắm rửa để kính lễ Thiên tử, cũng coi như một loại lấy lòng.
Khương Vọng ôn tồn đáp lễ:
"Làm phiền công công."
Lúc này xa xa vang lên một tiếng hô:
"Võ An hầu!"
Khương Vọng theo tiếng nhìn lại, chính thấy Kế Chiêu Nam mặc áo bào trắng giáp bạc, cùng Vương Di Ngô mặt dài mắt sâu đang sải bước đi tới.
Hắn bèn nửa đứng trên xe ngựa, nói:
"Kế tướng quân!"
Kế Chiêu Nam đến gần, không nói hai lời, ngay trên đường phố lớn này, đẩy kim sơn, đổ ngọc trụ, thi lễ thật sâu với Khương Vọng:
"Chuyện ở Sương Phong cốc lần trước, Kế Chiêu Nam tạ lỗi với Võ An hầu, là do ta suy nghĩ không chu toàn, hành động lỗ mãng, mới khiến ngươi gặp nạn. Nếu ngươi không thể trở về, ta khó lòng an giấc!"
Khương Vọng bước xuống xe ngựa, giữ chặt tay áo giáp của Kế Chiêu Nam, đỡ hắn dậy, thành khẩn nói:
"Chúng ta chinh phạt Yêu giới, đều là việc trong phận sự. Đừng nói Kế huynh ngươi chỉ làm điều nên làm, cho dù ngươi thật sự nợ ta điều gì... thì Nhiêu sư huynh cũng đã thay ngươi trả rồi."
Kế Chiêu Nam phong thái vô song, chưa từng trốn tránh trách nhiệm, cũng chưa từng để ý đến ánh mắt của người đời, giờ phút này bỗng nhiên sửng sốt tại chỗ, không dám tin nhìn Khương Vọng.
Một người áo bào trắng như tuyết bay, ánh mắt sáng rực đến dọa người.
Lúc này Khương Vọng mới biết, không rõ vì nguyên nhân gì, Quân Thần vẫn chưa thông báo cho Kế Chiêu Nam và những người khác, việc Nhiêu Bỉnh Chương ở Yêu giới.
Hắn dựng thẳng một ngón tay, truyền Tiên niệm khắc họa một thương của Nhiêu Bỉnh Chương, đưa vào mi tâm Kế Chiêu Nam:
"Nhiêu sư huynh thường dùng đao thuật đi lại trong Yêu giới, đến lúc cuối cùng... mới dùng đến thương."
Kế Chiêu Nam nắm chặt Tiên niệm này, nhìn một lần, rồi lại nhìn thêm lần nữa.
Gương mặt không có quá nhiều biểu cảm.
Nhưng thanh Thiều Hoa thương kia... không dưng ngâm vang.
Hắn hít một hơi thật sâu, mới nói với Khương Vọng:
"Võ An hầu, ta thiếu ngươi một ân tình. Về sau nếu có gì cần, ta quyết không chối từ!"
Giọng nói vừa cất lên đã khàn đặc.
Khương Vọng lặng thinh một chút, nói:
"Nếu muốn nhờ ngươi giúp ta giết người thì sao?"
Kế Chiêu Nam không chút do dự:
"Chỉ bằng một cây thương ngươi đưa về này, chỉ cần không phải người Tề, giết ai cũng được."
"Lời hứa này kéo dài đến bao giờ?"
Khương Vọng hỏi.
Kế Chiêu Nam đáp:
"Ta còn sống, thì vẫn luôn có hiệu lực. Nếu ta chết đi, còn có sư đệ. Nếu sư đệ không được... ta còn có sư huynh."
Đổi thành bất cứ ai nói có thể mình không làm được, chắc chắn Vương Di Ngô sẽ đánh cho một trận. Nhưng Kế Chiêu Nam nói như vậy, lại còn nói trước mặt Khương Vọng, Vương Di Ngô cũng chỉ im lặng.
Khương Vọng nhìn Kế Chiêu Nam thật sâu, nghiêm túc nói:
"Mặc kệ người ngoài nghĩ thế nào, nói thế nào. Kế huynh, đoạn đường lưu vong Yêu giới này, ta chưa từng trách ngươi."
Nói xong, hắn mới xoay người lên ngự xa, theo Khâu Cát đi yết kiến Hoàng thượng.
Trên con đường dài trước cửa Hầu phủ, Kế Chiêu Nam đứng lặng lẽ rất lâu.
Vương Di Ngô mở miệng nói:
"Nhiêu sư huynh..."
Lúc trước tin tức về Nhiêu Bỉnh Chương truyền về, hắn còn chưa chính thức nhập môn.
Chỉ là trước đây hắn và Kế Chiêu Nam từng chạy tới nói, bọn họ sẽ là sư huynh của hắn. Còn bảo hắn biểu diễn đánh quyền. Đánh đến nát một bộ Phục Hổ trường quyền rồi mới giảng cho một bộ tuyệt thế bí tịch ghi rõ là Phục Hổ Trường Quyền - Chân Giải .
Cái gọi là chân giải, đúng là cũng có vài câu giải thích. Như là một quyền này nên đánh thế nào.
Thật ra trong lòng Vương Di Ngô ấn tượng về Nhiêu Bỉnh Chương rất mơ hồ. Chỉ nhớ hắn rất anh tuấn, rất ồn ào.
Kế Chiêu Nam giương áo bào trắng, xách thương đi về phía đầu con phố dài, giọng nói như sắt thép:
"Di Ngô, ngươi hãy nhớ kỹ !"
"Kế Chiêu Nam chỉ là giả tiêu sái, Nhiêu Bỉnh Chương mới thật là vô song!"
Thế gian không người có hai, cứ như vậy mà từ biệt!
Bao lần trong mộng nghe lời cuối!

Ngự xa chậm rãi tiến vào Đông Hoa các.
Tại một nơi nửa chính thức nửa riêng tư này, Khương Vọng vào điện yết kiến chỉ một lần.
Cung đình đèn đuốc rực rỡ, minh châu chiếu sáng. Thiên tử trên long sàng được một lần hiếm hoi buông quyển sách xuống, quan sát kỹ lưỡng Khương Vọng, đột nhiên thốt lên một tiếng "Được!"
"Võ An hầu có tiến bộ, lại để cho trẫm phải đợi ngươi!"
Khương Vọng không nói những lời hư ảo như tắm rửa thắp hương, mà rất quy củ hành lễ nói:
"Thần có một số việc chưa nghĩ thông, sau khi suy nghĩ kỹ càng mới dám đến gặp bệ hạ."
Tề Thiên tử chậm rãi nói:
"Sau này ngươi còn có rất nhiều chuyện không nghĩ thông, nhưng mà con người, dù sao cũng phải nhìn lên chỗ cao. Khi ngươi đứng đủ cao, rất nhiều chuyện cũng chẳng tính là gì."
Hắn nói xong, giơ tay lên, ra hiệu cho phép ngồi xuống, miệng tiếp tục nói:
"Võ An hầu cho rằng mình... đã đứng đủ cao chưa?"
Hàn Lệnh tự mình chuyển ghế đến.
Khương Vọng hạ thấp tầm mắt nhìn giày, ngồi nửa mông trên ghế:
"Chưa đủ cao, nhưng đã biết lạnh lẽo."
Hoàng thượng phán:
"Câu trả lời này tuy chu toàn, nhưng lại thiếu mất khí phách anh hùng! Bác Vọng hầu tuổi trẻ, cớ sao sớm nhiễm tính khí xế chiều như vậy? Uổng phí kỳ tài trẫm dày công vun trồng!"
Lời chỉ trích này có thể nói là nghiêm khắc.
Khương Vọng hai tay chống gối:
"Vi thần trăm lần chết đi sống lại, tự biết tính mạng mình quý giá, mới có lòng kính sợ, chứ không phải Bác Vọng hầu dạy điều gì. Kính mong bệ hạ minh giám."
Tề Thiên tử phẩy tay, tỏ ý bỏ qua, lại nói:
"Trẫm đợi ngươi năm tháng trời. Ngươi trả lại cho trẫm một bất ngờ lớn lao."
Hắn hơi cúi mình:
"Hôm nay ở Đông Hoa các này không có người ngoài. Nói với trẫm, ngươi muốn được ban thưởng điều gì?"
Khương Vọng chất phác nói:
"Thần có thể bình an trở về, toàn nhờ vào sự che chở của bệ hạ, trong lòng cảm kích vô cùng, thật sự không cần..."
Thiên tử giơ ngón tay chỉ hắn:
"Nói dối!"
Khương Vọng miễn cưỡng nói tiếp:
"Nhờ ơn đức của bệ hạ, thần đã có đủ mọi thứ, cho nên không còn mong cầu gì ..."
Thiên tử lại điểm ngón tay:
"Nói dối!"
Khương Vọng dứt khoát đứng lên, sống lưng thẳng như sắt, giọng nói như vàng ngọc:
"Thần cầu pháp Động Chân, cầu Chân Nhân vô địch, cầu chém đứt phiền muộn trong lòng, mong được toại nguyện kiếp này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận