Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 478: Bốn mươi ba năm

Phản bội chạy trốn?
Cho dù là vạn bất đắc dĩ thì việc chạy trốn ở thế giới Ẩn Tinh cũng không phải là một lựa chọn tốt, trừ phi ông ta có cách khác để rời khỏi chỗ này.
Khương Vọng suy nghĩ rồi vẫn tiếp tục ẩn thân ở trong Hồng Trang Kính không nhúc nhích.
Dù cho nam nhân trung niên kia nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Hồng Trang Kính, hắn cũng vẫn đứng im như thế.
Chờ khoảng nửa canh giờ sau, nam nhân trung niên kia lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lúc này, trông ông ta có vẻ hơi chật vật, trên người cũng bị thương, nhưng lại bay rất nhanh. Ông ta cũng không bay trên trời cao, mà là phi hành sát mặt đất, đế giày chỉ cách mặt đất không tới một thước.
Ở phía sau ông ta, có một con sói lớn màu xám cao hơn người trưởng thành đuổi tận giết tuyệt, không chịu buông tha.
Khương Vọng để ý thấy, mặc dù nhìn nam nhân trung niên kia trông như rất chật vật, nhưng từ đầu đến cuối hướng đi đều rất rõ ràng... ý định của ông ta rõ mồn một như bàn ngày.
Một người một sói rất nhanh đã chạy đến bên ngoài chín dòng cát chảy.
Dường như con sói lớn màu xám kia có chút kiêng kỵ chín dòng cát chảy, nhưng cuối cùng lại không chống cự lại được "đồ ăn ngon".
Từng bước từng bước đến gần.
Điền Hòa trực tiếp lùi về phía sau thi thể của Lưu Tư.
Quả nhiên con sói lớn màu xám không khách khí với ông ta, mới hai ba cái đã nuốt sạch thi thể của Lưu Tư, ngoài trừ một ít vết máu ở bên ngoài ra thì chẳng còn sót lại cái gì.
Sau khi ăn xong nữ nhân kia, nó càng ngóng trông "món ăn" trước mặt, vẫn chưa hết thòm thèm nhìn Điền Hòa, rồi gầm nhẹ một tiếng uy hiếp.
Điều Hòa cất cái đao nhỏ đi, sau đó giả vờ hoảng loạn rồi bước ra ngoài chạy trốn.
Quả nhiên con sói lớn màu xám nhanh nhẹn nhào tới, vung một vuốt đã khiến trên lưng ông ta xuất hiện vài vết thương sâu đến mức thấy được cả xương.
Điền Hòa mặt không cảm xúc quay người lại, chớp mắt đã đè lên đầu của con sói lớn màu xám.
Con sói lớn màu xám thuận thế húc một cái, mãnh liệt táp về phía trước.
Hàm răng phập xuống, trực tiếp xé một khối thịt trên bụng Điền Hòa xuống.
Nhưng bởi vì khoảng cách nằm trong tầm khống chế của Điền Hòa, nên dù nhìn vết thương khá khủng bố nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Con sói lớn màu xám liên tục thuận lợi cho nên càng nóng nảy hơn, nó gào thét muốn tiếp tục cắn thêm mấy cái.
"Cút!"
Điền Hòa lạnh lùng nhìn vào mắt của nó.
Mặc dù sói lớn màu xám không có bao nhiêu trí tuệ, nhưng theo bản năng nó vẫn cảm nhận được một loại hoảng sợ cực kỳ to lớn, vậy nên lập tức quay lại, cụp đuôi chạy trốn.
Điền Hòa nhìn kỹ hiện trường một lát, lúc này mới chắc chắn đây đều là những vết thương mà mình dự tính. Sau đó, ông ta mới phát động Thông Thiên Cung, chế tạo hiện tượng tiêu hao lượng lớn đạo nguyên.
Tiếp theo, cố gắng xử lí vết thương một chút, hiệu quả đạt được là, rất chăm chú xử lí vết thương nhưng lực lại không đủ, phải cực kỳ gắng gượng.
Sau khi Điền Hòa làm xong hết nhưng việc này, xác định không có sơ hở gì thì mới cực nhọc ngồi xuống.
Chuyện còn lại chính là chờ đám người Điền Thường đi ra, ông ta sẽ ngất xỉu ngay trước đó một lúc.
Rồi chờ bọn họ tự tìm manh mối, tìm đáp án.
Đối với ông ta mà nói, chuyện này không tính là mạo hiểm. Bởi vì ông ta hiểu rõ Điền Thường, hiểu rõ mỗi một người trong đội ngũ, và biết bọn họ sẽ suy đoán sự việc như thế nào.
Giết chết Lưu Tư không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng nếu như không phải nữ nhân này cứ liên tục trấn lột tài nguyên của ông ta nhiều lần, thì ông ta cũng sẽ không ra tay. Ông ta không phải là một người tình nguyện thích mạo hiểm.
Từ đầu tới cuối, trong lúc làm tất cả những việc này, vẻ mặt của Điền Hòa chưa từng thay đổi.
Vẫn là vẻ chất phác trước sau như một, dường như có thể chịu đựng bất kỳ chuyện gì.
Ông ta ngồi co quắp ở đó, yên lặng nghĩ về kế hoạch của mình. Sau đó Điền Hòa nhìn thấy một bóng người đang cầm kiếm, đi từ xa lại đây.
Người này che lại nửa đầu, che đậy cực kỳ kín, chỉ để lộ một đôi mắt ở bên ngoài.
Là một đôi mắt rất trẻ.
Trong tay hắn là một thanh kiếm, một thanh kiếm như con rắn uốn khúc.
Có lẽ là một thanh nhuyễn kiếm, nhưng lúc này lại bị kéo căng thẳng tưng.
Ngón tay của hắn vừa thon vừa dài, nhưng khớp xương rõ ràng, dù da trắng nõn nhưng lại rất mạnh mẽ.
Điền Hòa nghĩ, kiếm của người kia nhất định sẽ rất nhanh.
Nhưng Điền Hòa lại không có bất kỳ hành động gì, chỉ yên lặng nhìn.
Muốn lừa gạt Điền Thường là việc rất khó, vì thế ông ta không hề "lừa gạt".
Ông ta thật sự bị thương nặng, thật sự tiêu hao một lượng lớn đạo nguyên.
Đương nhiên Điền Hòa vẫn còn lá bài tẩy, nhưng sở dĩ nó là lá bài tẩy cũng bởi vì không thể tung ra một cách thông thường.
Vậy nên ông ta chọn nhẫn nại.
Đương nhiên người đến chỉ có thể là Khương Vọng.
Càng đi tới gần, hắn lại càng cảm khái về tính tình của nam nhân trung niên này.
Người này quá bình tĩnh.
Rõ ràng mình xuất hiện bất ngờ như vậy, rõ ràng nguy hiểm như vậy. Nhưng người này vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
Để làm được điều này thì cần có một nội tâm cực kỳ kiên nhẫn, một ý chí cực kỳ mạnh mẽ, và sự tự tin khi đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.
Ông ta không nên chỉ là một tùy tùng cỏn con của Điền thị mới đúng.
"Thật có lỗi." Khương Vọng dừng lại ở khoảng cách thích hợp nhất cho bản thân tấn công, sau đó lễ phép nói: "Ta có thể hỏi một chút, tại sao ngươi lại giết nàng ta không?"
Điền Hòa vẫn giữ dáng vẻ không giỏi nói chuyện kia, rồi trầm giọng nói:
"Nàng ta quá ngu."
"Ngu ngốc đúng là một chuyện khó có thể chịu đựng được." Khương Vọng gật đầu phụ họa, rồi lại nói với giọng điệu chắc chắn: "Hẳn là ngươi rất thông minh."
"Cũng bình thường." Điển Hòa nói, rồi nhìn vào mắt Khương Vọng: "Không phải vậy thì sao lại cho ngươi cơ hội được?"
"Ta biết ngươi chắc chắn còn có át chủ bài, nhưng ta hoàn toàn có thể giết ngươi." Trong đôi mắt Khương Vọng có ý cười thản nhiên: "Chắc hẳn ngươi biết vì sao ta không động thủ, đúng không?"
"Ngươi rất tự tin." Trên mặt Điền Hòa vẫn là vẻ chất phác đó, ông ta vừa nhìn Khương Vọng vừa nói.
Khương Vọng tiện tay giơ kiếm lên: "Có lẽ ngươi cũng vậy."
Điền Hòa im lặng một lúc, cuối cùng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Ông ta nói: "Từ nhỏ, Công Dương Lộ đã theo phụ thân hắn ta phản lại danh môn Công Dương gia ở Tần quốc, là Điền gia đã thu nhận và giúp đỡ bọn họ. Phụ thân hắn ta là đồ vô dụng, nhưng hắn ta lại rất có thiên phú, là một cao thủ trận pháp. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ta, khẳng định chín dòng cát chảy không ngăn cản được bọn họ."
"Vị trí của thế giới Ẩn Tinh là do An Bình công tử tính ra. Mục đích chuyến đi lần này của chúng ta chính là tìm được một món bảo vật ở thế giới này. Cụ thể là cái gì thì chưa rõ, nhưng hẳn là bảo vật tăng thọ chưa từng xuất hiện ở hiện thế, mà chỉ có ở đây mới có."
"Điền gia chuẩn bị dùng món bảo vật này để kết giao với một lão quái vật."
"Còn lão quái vật kia là ai, Điền gia tiếp cận người đó để làm gì, thì vị trí hiện tại của ta vẫn chưa có tư cách để biết."
"Trong những người này, Điền Dũng và Điền Thường là hai người mạnh nhất, đều là Đằng Long đỉnh phong. Công Dương Lộ chuyên nghiên cứu trận pháp, sức chiến đấu cũng rất tốt. Lần này, lá bài tẩy của Điền thị là một bộ sát trận, trận bàn ở trên người Công Dương Lộ. Mười người là có thể tạo một thành trận có thể đối địch với cường giả Nội Phủ, những người còn lại đều là dự bị, bởi vì trước đó không biết tình hình bên trong thế giới này, không biết đội ngũ có thể tập hợp đủ không."
Điền Hòa quả thật là một người thông minh, một khi đã xác định thì không cần đợi Khương Vọng đặt câu hỏi, ông ta đã nói ra tất cả tin tức mà hắn muốn. Đỡ lo biết bao.
Khương Vọng suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta vừa muốn đoạt được bảo vật này, lại không muốn để lộ thân phận, ngươi giúp ta chứ?"
"Được." Điền Hòa đồng ý vô cùng quyết đoán: "Nhưng ta không thể làm quá rõ ràng."
"Xem ra ngươi định ở lại Điền gia rất lâu."
"Điều này nằm ngoài phạm vi giao dịch của chúng ta."
"Đương nhiên." Khương Vọng cũng không định chọc giận ông ta: "Ta hoàn tôn trọng việc riêng của ngươi. Ngươi nhìn xem, ta còn không thèm hỏi tên của ngươi."
Đương nhiên không cần hỏi tên rồi, đội ngũ Điền gia tiến vào Thất Tinh Lâu cũng chỉ có vài người, cũng chỉ mỗi một người hơn bốn mươi tuổi là ông ta, việc tra xét là điều quá đơn giản.
Khương Vọng lăn lộn theo Trọng Huyền Thắng và Hứa Tượng Càn lâu như vậy, những cái khác thì không sao, chỉ học được cái nói mấy lời khôn lỏi là tài.
Điền Hòa liếc mắt nhìn hắn, hình như cũng cảm thấy lời này của hắn rất nực cười.
"Ta đã trải qua bốn mươi năm cuộc đời ở Điền gia."
Khương Vọng còn tưởng rằng tiếp theo Điền Hòa sẽ nói mấy lời tương tự như tình cảm thâm sâu này nọ, nhưng ông ta lại nói: "Làm tốt không bằng làm quen.”
Vì thế, ông ta không định rời khỏi Điền gia.
Đây chính là tiếp tục nói rõ ngọn ngành với Khương Vọng, như vậy có thể đổi lấy một trình độ tín nhiệm nhất định.
"Ta rất tán thưởng những người có mục tiêu kiên định, giao dịch của chúng ta chỉ vẻn vẹn trong ngày hôm nay, ta không can thiệp vào cuộc sống sau này của ngươi." Khương Vọng có qua có lại, cũng đưa ra một lời hứa.
Điền Hòa nghe xong chỉ im lặng, không nói tin tưởng, cũng không nói không tin.
Nhưng Khương Vọng hiểu rõ, nếu như người nọ có thể nắm chắc phần thắng, thì nhất định ông ta sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ. Bên dưới lớp vỏ bọc chất phác của người này chính là một trái tim vừa cứng rắn lại ác nghiệt.
Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy ông ta giết chết Lưu Tư, điều này đồng nghĩa với việc ông ta đã bị hắn nắm được nhược điểm. Bất luận là một người nào có mục tiêu lâu dài, nếu như có thể thì họ đều không cho phép người khác nắm được điểm yếu của mình.
"Quan sát cát chảy một chút." Khương Vọng nói.
Điền Hòa cũng không nói hai lời, trực tiếp quay đầu chăm chú nhìn chín dòng cát chảy.
Ổ phía sau ông ta, Khương Vọng đứng nguyên một chỗ, yên lặng phủ nặc y lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận