Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1013: Nếu như vấn tâm ta hổ thẹn

"Khục." Khương Vọng ho nhẹ một tiếng: "Ôn cô nương nói cũng phải, ta và Yến huynh quả thật có chút tình cảm. Ừm, ta nói một câu công bằng ..."
Ôn Đinh Lan rất dịu dàng ngắt lời hắn: "Bình thường sau câu nói như này, sẽ không công bằng cho lắm."
Khương Vọng thua trận.
"Quá đáng!" Yến Phủ giận dữ đứng lên, phẩy tay áo, tư thế như muốn đi ra ngoài trả thù: "Ai lắm mồm nói bậy? Nàng nói cho ta, ta chắc chắn sẽ cho những người kia một bài học!"
Ôn Đinh Lan nhìn y: "Ngồi xuống rồi nói chuyện."
Yến Phủ thành thật ngồi xuống.
Nàng nói: "Sao huynh không hỏi xem, người ta nói cái gì?"
"Còn có thể nói gì?" Yến Phủ giống như bị lửa giận dội vào lòng, tức giận bất bình khác thường: "Đơn giản là đố kị nàng hoa nhường nguyệt thẹn, đoan trang, khéo léo, ôn nhã, hiền thục!
Đinh Lan, nàng chớ chú ý. Loại cô nương ưu tú như nàng, dễ khiến nhiều người đố kỵ lắm đấy."
Giờ phút này, Ôn Đinh Lan cũng không để mình bị đẩy vòng vòng, chỉ nói: "À. Ta lại chưa từng nghe thấy những lời ngươi mới nói. Chỉ có một số lời như, hoành đao đoạt ái, ở thế hiếp người, không biết xấu hổ."
Gương mặt nàng vẫn giữ nụ cười ôn nhã.
Nhưng Yến Phủ đã không thể ậm ừ cho qua được nữa.
Khương Vọng ngồi ở một bên, tay chân cũng cứng nhắc.
Hắn biết nguyên nhân, hệ quả trong hôn sự này của Yến Phủ.
Sau khi huỷ bỏ hôn ước với Liễu gia, Yến gia mới kết thân với Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc.
Trong cả sự kiện này, Yến Phủ không có quyền tự do quyết định.
Nhưng không ai có thể nói trái lương tâm là vị nữ tử tên Liễu Tú Chương của Liễu gia kia, không bị tổn thương. Vừa lúc, nàng ta là người vô tội nhất, cũng là người chịu tổn thương lớn nhất.
Có người bênh vực kẻ yếu Liễu Tú Chương là chuyện rất bình thường. Bạn thân trong khuê phòng của nàng, Khương Vô Ưu, chẳng phải còn đuổi đánh Yến Phủ đến mấy lần sao?
Nhưng khi có vài lời đến tai Ôn Đinh Lan, hiển nhiên đó không thể là lời êm tai.
Yến Phủ mở miệng nói: "Đinh Lan, việc này..."
"A." Ôn Đinh Lan dường như không nghe thấy, chỉ tự cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn Yến Phủ hỏi: "Yến công tử, ta không phủ nhận mình cảm mến huynh, thích một người không có gì là xấu hổ. Nhưng huynh nói xem, là ta ép buộc huynh tới cửa cầu hôn hay sao?"
Trong đôi mắt ôn nhu của nàng cũng không hề nhìn thấy tủi thân.
Thế nhưng, chẳng biết tại sao, nụ cười dịu dàng kia của nàng lại khiến người ta nhìn mà chua xót trong lòng.
Đúng vậy, Liễu Tú Chương rất đáng thương.
Nhưng trong hôn sự này, Ôn Đinh Lan lại có lỗi gì?
Tiền Tướng quốc Yến Bình kết thân với Triều nghị Đại phu Ôn Diên Ngọc, đây là chuyện lớn mà triều đình và dân gian đều chú ý.
Yến Phủ không có quyền tự quyết định trong việc này, y chỉ có thể làm theo vì lợi ích của Yến gia.
Mà Ôn Đinh Lan vốn nên may mắn, bởi vì nàng có thể gả cho người mà chính nàng cảm mến. Nhưng lời đồn như đao, lời đàm tiếu như khoan, cắt lên trên người, đâm vào trong lòng, khiến người ta khổ, khiến người ta đau.
Vì sao Khương Vọng không dám khuyên? Bởi vì hắn không thể nói ra câu, lời đàm tiếu không là gì cả.
Lời đàm tiếu làm người ta làm tổn thương mình, nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không dễ xử lý như vậy.
Hắn đã từng khuyên Hoa Anh Cung chủ, Khương Vô Ưu khi ở vùng biển, lại không có khả năng ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người.
"Đinh Lan."
Yến Phủ không tiếp tục né tránh, nghiêm túc đối mặt với Ôn Đinh Lan: "Người đến Ôn gia cầu hôn chính là ta, người đi Liễu gia từ hôn cũng là ta. Việc này, ta sẽ cho nàng một câu trả lời."
Ôn Đinh Lan thu tầm mắt lại, đứng dậy, chỉ thi lễ với Khương Vọng: "Khương công tử, hôm nay Đinh Lan thất lễ, khiến huynh chê cười. Ngày khác, ta lại đến nhận lỗi với huynh."
"Không dám." Khương Vọng vội vàng đứng dậy theo.
Ôn Đinh Lan không nói thêm gì nữa, cũng không nhìn Yến Phủ một cái, quay người rời đi.
Yến Phủ vẫn ngồi ở chỗ cũ, không nhúc nhích.
Khương Vọng thở dài một hơi: "Ngươi không sao chứ?"
Yến Phủ giơ tay lên: "Không sao."
"Ngươi định làm gì?" Khương Vọng hỏi.
"Ta lập tức viết cho ngươi một tấm thiệp. Yên tâm đi, chuyện Hoàng Hà Hội không có vấn đề gì." Hỏi một đằng, Yến Phủ lại trả lời một nẻo.
"Ừm, được." Khương Vọng hơi bận tâm, nhưng chỉ có thể nói như thế.
Yến Phủ lấy lại bình tĩnh, đẩy chén trà sang một bên, trực tiếp lấy giấy bút, trải lên chiếc bàn bên cạnh.
Giấy là giấy Tuyết Ánh thượng hạng, đặt tên theo câu 'Ánh Tuyết chiếu sương mù'. Chiếc bút lông kia càng óng ánh bảo quang. Y bắt đầu viết, động tác như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng, tự nhiên.
Rõ ràng trong lòng có tâm sự, nhưng dáng vẻ của y vẫn rất thong dong.
Viết xong, y gập ngón tay, gõ lên bàn, có hạ nhân đi đến.
Yến Phủ đưa ra trang giấy, dặn dò: "Giao cho Ngô đại nhân, hắn biết nên làm thế nào."
Hạ nhân nhận tờ giấy này, gập lại cẩn thận từng li từng tí, không nói tiếng nào, đi ra cửa.
Yến Phủ lấy tay chống trán, thất thần.
Xử lý xong chuyện đã đáp ứng Khương Vọng, y lại chìm trong vẻ rầu rĩ.
Khương Vọng ngồi ở bên cạnh, im lặng làm bạn. Đối với chuyện này, hắn thực sự không nghĩ ra cách gì tốt.
Không biết qua bao lâu, có lẽ Yến Phủ đã nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Vọng.
Y vẫn mang dáng vẻ tao nhã kia, trong giọng nói có vẻ hỏi thăm:
"Đi với ta đến Phù Phong quận một chuyến, được chứ?"
Không đợi Khương Vọng nói gì, y lại nói: "Một mình ta không dám đi."
Con trai trưởng của Yến thị Bối Quận, cháu ruột của tiền Tướng Quốc Yến Bình, lại có thể sợ gì trong phạm vi Tề Quốc?
Điều có thể khiến cho loại người như Yến Phủ nói ra hai chữ "Không dám", tuyệt không phải là quyền thế, tiền tài.
Ở Phù Phong quận, có một người làm cho y cảm thấy áy náy.
Khương Vọng chỉ nói: "Đi thôi."
Vừa lúc gặp phải, ngay lúc này, hắn đương nhiên phải làm bạn đi cùng.
Huống hồ chuyến này... người thật sự khó lòng đối mặt chính là Yến Phủ. Dù tình cảm giữa hắn và Yến Phủ rất tốt, cũng chỉ có thể là quần chúng trong chuyện này.
Từ thành Lâm Truy đến Phù Phong quận ở vùng phía tây Đế Quốc, giữa hai bên phải đi qua mấy quận phủ.
Lần này Khương Vọng chưa kịp cảm nhận xe ngựa xa hoa của Yến gia, bởi vì Yến Phủ trực tiếp kéo hắn bay qua đó.
Tế Xuyên, Thu Dương, Ngân Kiều, Bão Long, Trường Minh, Phù Phong, bọn hắn bay thẳng, vượt qua không trung lãnh thổ Tề quốc, xẹt qua một đường.
Với thân phận bây giờ của Khương Vọng, đã đủ bay thẳng đến đại đa số nơi trong biên cảnh Tề Quốc, mà không bị ngăn cản. Chớ nói chi còn thêm bối cảnh Yến Phủ.
Phù Phong quận, phía bắc giáp Đông Lai, phía nam dựa lưng vào Thanh Đầu, phía tây gần Bình Tây, đây là một quận phủ tương đối màu mỡ.
Mặc dù trong toàn bộ Tề Quốc, Liễu gia đã suy sụp, nhưng ở chỗ này, nó vẫn là vọng tộc không thể nghi ngờ.
Yến Phủ không trực tiếp đến nhà.
Bây giờ, hôn ước giữa Yến gia và Liễu gia đã huỷ bỏ, tùy tiện đến nhà là hành động thất lễ.
Cho dù Yến Phủ nóng lòng xử lý xong chuyện này, nhưng vẫn theo quy củ gửi thiệp thăm hỏi trước, cần sự đồng ý của chủ nhà.
Mà y và Khương Vọng tùy ý tìm một quán rượu ngồi lại, chờ đợi tin tức.
Trên đường đi, Yến Phủ không im lặng, một hồi tâm sự truyền thuyết của Bão Long quận, một lát lại nói về lịch sử của Phù Phong quận, đánh giá năng lực chính trị của các đời quận thủ của Phù Phong quận. Nhưng sau khi đến Phù Phong quận, y lại trở nên yên tĩnh.
Khương Vọng có thể cảm thấy sự khẩn trương của y, nhưng hắn thực sự bất lực, chỉ có thể uống rượu cùng.
Nhưng hai người bọn hắn lại không ngờ tới, gia chủ Liễu gia lại đích thân đến đón...
Hai người đang uống rượu, bỗng có mấy người đi vào quán rượu, thương lượng một hồi với chủ quán. Một lát sau, toàn bộ các vị khách khác trong quán rượu đều đi sạch sẽ.
Sau đó, mấy đội mặc trang phục vệ sĩ bắt đầu bố trí canh phòng từ bên ngoài tửu lâu, trấn giữ từng vị trí yếu hại.
Tư thế kia, nghiễm nhiên là vương hầu nào đó đi tuần.
Khi nam tử trung niên vẫn còn thấy mấy phần phóng khoáng trên mặt đi vào quán rượu, Yến Phủ vội vàng đứng lên chào hỏi. Lúc này Khương Vọng mới biết, người này chính là gia chủ đương đại của Liễu thị ... Liễu Ứng Kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận