Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1938: Gậy ông đập lưng ông (2)

“Ta là Bảo Bá Chiêu! Nghe ta hiệu lệnh! Toàn bộ tướng sĩ, lập tức phát động huyết khí, quân địch dùng dao động huyết khí để truy tung!” Y cũng không hề giải thích mệnh lệnh lúc trước là địch nhân ngụy trang.
Bởi vì ở thời khắc mấu chốt như hiện tại, giải thích chỉ là lãng phí thời gian, sẽ chỉ làm cho sĩ tốt càng thêm hỗn loạn. Tề quân loạn thành một đoàn, cần phải trực tiếp nhận mệnh lệnh.
“Trương Tư Diệu, Đỗ Truy Long, Trịnh Vũ Công…”
Y một hơi kêu tên tám người, đều là những võ quan đang ở những vị trí mấu chốt của Tề quân mà y nhìn thấy:
“Bên cạnh các ngươi đều là chiến hữu…
Đừng bối rối, ta lệnh các ngươi kết Viên Nguyệt Trận, dùng tiếng hô đoàn kết các huynh đệ quanh đó, cố thủ tại chỗ, chờ đợi binh sát hô ứng!” Nếu như Yên Lôi quân ở đây, hiện tại thậm chí còn có thể bắt đầu phản kích rồi. Liên quân các nước Đông vực, tuy là quân đội tinh nhuệ của các nước. Nhưng dù sao cũng không có nhiều cơ hội tập luyện với nhau, hàng năm chỉ có một hai lần. Ngay cả binh trận, sự lựa chọn cũng rất ít, chỉ có thể lựa chọn trong số binh trận căn bản.
Nhưng Bảo thị Đại Tề cũng là danh môn hạng nhất. Bảo Bá Chiêu y dù sao cũng là một nhân vật oanh liệt trong danh sách dự phòng hội Hoàng Hà. Từ nhỏ y đã tiếp nhận huấn luyện quân sự, trong trận chiến phạt Hạ này, đã hiển lộ rõ tài năng quân sự của y! Viên Nguyệt Trận thắng ở đơn giản, ổn định, vững chắc, còn có tính cộng minh rất mạnh. Có thể trở thành hòn đảo trong biển động, hải đăng trong bóng tối. Phối hợp một số lượng Viên Nguyệt Trận và Tinh Mang Trận nhất định, có thể cộng minh thành Chúng Tinh Hoàn Nguyệt Trận. Đây là quân trận duy nhất ở trong tình thế này có thể nhanh chóng tụ được đại quân chi lực, một khi hoàn thành, liền có thể dùng binh trận phản công trận địa địch, lập tức tiến hành phản kích! Bảo Bá Chiêu chỉ huy khiến y bị Hạ quân vây chặt, đủ loại quân trận đạo thuật giội xuống như mưa.
“Triệu Vũ, Hùng Tam…” Y thong dong bước chậm trong đạo thuật loạn lạc, lạnh lùng bình tĩnh chỉ huy sĩ tốt tự cứu, mỗi một câu đều nhắm thẳng vào điểm mấu chốt. Nhưng lần này, mới gọi đến cái tên thứ năm, còn chưa kịp tuyên bố hành động. Y liền cảm nhận được một loại hỗn loạn khiến người ta phiền muộn! Y cảm giác được sự bài xích của mảnh đất trời này, bao gồm cả không gian, nguyên khí, quy tắc, đều đang áp chế y, đuổi y đi. Hạn chế hành động của y, đuổi tinh thần của y đi. Vận khứ anh hùng không tự do! Thần thông Phụ Quẫn ! Là Thái Dần! Người bày ra Cấm Thanh Trận, Vô Quang Trận bao gồm nhiều trận pháp, cũng chính là người ra tay vào lúc này, là Thái Dần! Cho đến bây giờ thì hắn cũng không cần giấu giếm nữa, thậm chí còn muốn hấp dẫn Bảo Bá Chiêu đi qua.
Bởi vì Bảo Bá Chiêu đồng thời cũng chú ý đến dao động bên trái phía trước. Chính là Ngụy Quang Diệu đã biến mất ngay lúc vừa khai chiến, đang sử dụng bí pháp nào đó, tiềm hành tiến lại gần. Bảo Bá Chiêu làm như không biết, thúc giục Vô Quang thần thông đến cực hạn, làm ảm đạm đi ánh sáng thần thông của Thái Dần. Đạp đi lên, chủ động phản kích Thái Dần! Bảo Bá Chiêu xác định mục tiêu bay nhanh, đồng thời né tránh đạo thuật, đột nhiên xoay thân bắn mạnh ánh sáng Thiên Phạt về phía Ngụy Quang Diệu! Ngụy Quang Diệu từ trong bóng tối nhảy ra rên lên một tiếng thống khổ, vị “hiền đệ” mới kết nghĩa này lẩn trốn xem như kịp thời nhưng cánh tay trái cũng bị đánh gãy máu chảy ồ ạt!
Tới đi, Thái Dần! Bắt giết Thái Dần, cũng chính là điểm mấu chốt để thay đổi chiến cuộc! Y quyết định vì thế mà không tiếc trả giá! Nhưng ngay tại một khắc sau, toàn bộ thành Ngọ Dương, bỗng nhiên dâng lên vạn ngọn đèn, dấy lên vạn ngọn lửa! Những… ngọn đèn kia đều là đèn được dùng pháp thuật tăng cường. Những ngọn lửa kia, càng không phải là lửa bình thường.
Đạo thuật Ngũ Hành Hỏa, Ác Chiểu Hỏa, Âm Sài Hỏa, Quỷ Thán Hỏa... Gần như tất cả các lửa thuật pháp có thể nghĩ tới, có thể sưu tập đến đều trong nháy mắt bị nhen lửa. Bảo Bá Chiêu bao trùm thành Ngọ Dương trong Vô Quang thần thông, căn bản không có khả năng trong nháy mắt chống lại nhiều ánh sáng có chứa sức mạnh đạo thuật như vậy! Dưới sự cắn trả của thần thông, y lập tức chịu thiệt hại nặng, phun ra một ngụm máu tươi. Bị nhằm vào đến trình độ này, cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất. Bóng tối do Vô Quang bị trục xuất rồi! Tác dụng của vạn ngọn đèn, vạn ngọn lửa kia, không hề chỉ nhắm vào việc Vô Quang thần thông cắn trả y, mà còn là chìa khóa thức tỉnh đại trận hộ thành của thành Ngọ Dương! Nguyên lực mãnh liệt đang kích động, quy tắc của mảnh đất trời này đang thay đổi. Đại trận hộ thành vốn đã ngừng lại, lại lần nữa bị kích hoạt, đang bắt đầu khởi động lại! Đại trận hộ thành này đã bị động tay động chân, lệnh ấn mà Ngụy Quang Diệu giao ra căn bản không có quyền khống chế trung tâm! Thậm chí, đại trận hộ thành này, căn bản đã bị Thái Dần áp chế đổi thành sát trận, lúc này đang muốn hiển lộ uy năng! Đúng là một thủ đoạn trận đạo thần kỳ.
Bảo Bá Chiêu mặt trầm như nước, rốt cuộc thì đã thấy được kết cục! Một trận này ba vạn đại quân của y coi như xong, trong tình huống tán loạn như hiện giờ không thể nào cứu được, liều mạng trong thành cũng là vô dụng. Sức người có hạn! Bảo Bá Chiêu không nói một câu hung tàn nào, quả quyết dừng bước, cũng không thèm liếc nhìn Thái Dần cái nào, lập tức xoay người về phía cửa! Mắt dựng thẳng giữa mi tâm liền thả ra ba luồng ánh sáng Thiên Phạt. Thần quang chói lọi màu vàng kim liên tiếp va chạm với cửa thành. Sức mạnh lớn không gì sánh được, điên cuồng va chạm với cửa thành. Mặc dù đại trận hộ thành chưa khởi động hoàn toàn nhưng có một bộ phận lực lượng tiến về cửa thành xiêu vẹo, sau khi chịu ba lần ánh sáng Thiên Phạt cũng chưa sụp đổ. Nhưng Bảo Bá Chiêu đã xông tới khe cửa thành, trên tay rút ra Cản Sơn Tiên. Chát! Thân roi màu xám trắng gào thét, mang theo ảo ảnh dãy núi vô tận. Một roi tầng tầng lớp lớp, quất vào trên cửa thành. Thần thông! Bàn Sơn! Sức mạnh núi non, đều ở trong roi này…
Rầm! Cửa thành bằng thép ầm ầm nổ tung, mảnh nhỏ bay như bươm bướm. Trước khi đại trận hộ thành khởi động xong, y đã đánh đổ cửa thành! Bên ngoài cửa thành, là ánh mặt trời rực rỡ. Ngoài cửa thành, là trời đất rộng lớn. Mà nó, đối với Bảo Bá Chiêu mà nói, nó có tên là đường lui nhục nhã. Nhưng mà y không thể không bước lên! Phủ Hội Minh vốn dĩ là một bữa tiệc chia công trạng, tất cả mọi người đều đang liên tục ăn chia, thế mà y lại ăn phải sự thảm hại, ba vạn đại quân dưới trướng toàn bộ mất đi! Nhưng hiện tại không phải là thời điểm tự trách. Chỉ có y thoát được, mới có thể rửa sạch mối sỉ nhục ngày hôm nay, báo được mối hận thành Ngọ Dương này.
Mới có cơ hội, đoạt lại mọi thứ đã mất đi ngày hôm nay!
“Cẩu tặc Bảo Bá Chiêu, trốn đi nơi nào!”
Trong thành Ngọ Dương, Thái Dần trực tiếp dẫn theo quân trận gần ba ngàn người, gầm gừ xuất hiện. Tiếng gầm giận dữ này, tất nhiên là để làm tiêu tan ý chí chiến đấu của Tề quân trong thành, báo cho bọn họ biết là chủ tướng đã bỏ quân mà chạy. Nhưng quyết tâm muốn giết Bảo Bá Chiêu của hắn ta cũng vô cùng rõ ràng. Chuyện khiến gân cốt Tề tổn thương, quốc thể Tề đau nhức. Tàn sát ba vạn Tề quân, tuyệt đối không bằng giết một mình Bảo Bá Chiêu! Sao hắn ta chịu bỏ qua! Bên kia, Ngụy Quang Diệu vội vã cầm máu, cụt một tay nâng đao, xoay người bắt đầu chỉ huy quân trong thành Ngọ Dương tàn sát Tề quân. Thái Dần quả thực cũng không cần ra tay, một khi sát trận mà hắn ta tự mình cải tạo từ đại trận hộ thành này được khởi động, đây chẳng qua chỉ là một lò mổ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận