Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 353: Lễ sâu tình ý nặng

"Ngươi... Ta…”
Tịnh Lễ hòa thượng trố mắt hồi lâu rồi bỗng nhiên chắp tay hành lễ: "Thí chủ nói đúng, tiểu tăng trước tướng rồi".
Đây là một thuật ngữ của Phật giáo, nghĩa là ý thức cá nhân đi lệch khỏi bản chất.
Vị hòa thượng này ngu ngơ như vậy, khiến cho một bụng tà hỏa với Trọng Huyền Tuân của Trọng Huyền Thắng khó mà phát tác tiếp.
Hắn ta đang muốn hoà hoãn ngữ khí xuống một chút, thì chợt nghe thấy Tịnh Lễ hòa thượng nói:
"Vị thí chủ mập này có tuệ căn như vậy, chỉ bằng cũng bái sư môn của ta làm đệ tử quan môn đi, cùng tham gia Phật pháp tối cao với bọn ta, vượt qua những tranh đấu nơi trần tục Hắn ta nói với vẻ mặt chân thành: "Sư phụ đã nói "Thiên lý tống chỉ nga, lễ thâm tình ý trọng", chỉ bằng pháp danh của ngươi gọi là "Tịnh Trọng" đi!”
"Cút đi!" Trọng Huyền Thắng hét lớn.
Tịnh Lễ hòa thượng ngây người ngơ ngác: "Lần này thì đúng là ngươi mắng ta rồi nhé?"
"Mắng ngươi thì sao?" Trọng Huyền Thắng bắt đầu xắn tay áo: "Còn không đi là ta sẽ đánh ngươi!"
Tịnh Lễ rũ mắt suy nghĩ rồi nói: "Ngươi không đánh lại ta."
"Ngươi!" Trọng Huyền Thắng há có chịu tin những lời này, bàn tay to liền duỗi ra phía trước.
Hắn ta cũng không thể thực sự vì một chút lẻo mép mà định đánh chết tên hòa thượng này, vậy nên hắn ta không hề vận dụng trọng thuật, chỉ muốn dọa tên đó một chút.
Nhưng khi bàn tay to vừa vươn ra đến nơi thì bóng dáng của tên hòa thượng cũng biến mất.
Chỉ để lại giọng nói: "Ta phải làm gương tốt trước sư đệ nên hôm nay ta sẽ không đánh nhau với ngươi."
Trong phòng tiếp khách im phăng phắc.
Hòa thượng trẻ tuổi dung mạo bình thường, khí tức ẩn bên trong này lại cứ thế tới không ảnh đi vô tung, quả thực khiến người khác kinh ngạc.
Khương Vọng cũng ngạc nhiên nói: "Có lẽ ngươi thực sự không thể đánh lại hắn!"
"Mẹ kiếp!" Trọng Huyền Thắng không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói:
"Một tên ngốc còn có tu vi cao như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn không bằng cả một tên ngốc?"
Hai người liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.
Nếu không nói về chiến thực chân thực, thì tu vi của Tịnh Lễ hòa thượng quả thực cao hơn hai người một đoạn.
Đúng lúc này, giọng nói của Tịnh Lễ lại vang lên trong tai Khương Vọng:
"Sư đệ, hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi!"
Khương Vọng cũng không nhịn được mà giật giật lông mày.
"Sao vậy?" Trọng Huyền Thắng cảnh giác hỏi.
"Hòa thượng đó nói thì thầm với ta!" Khương Vọng nhịn cười nói.
Trọng Huyền Thắng dồn sức thủ thế: "Tên hòa thượng đó vẫn còn ở đây sao?"
Trọng Huyền Thắng vừa mới mắng tên hòa thượng đó, mà tu vi của hắn ta lại cao như vậy, nếu đánh nhau thật thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
"Có lẽ là đi rồi!" Khương Vọng cười nói.
Hắn ít khi thấy tên mập này căng thẳng như vậy, ngược lại có chút thú vị.
"Thôi, việc ở đây cũng không còn gì vui nữa, ta về Lâm Truy đây. Chúng ta lần khác lại liên lạc sau!"
Thời gian này Trọng Huyền Thắng đều ở thành Bách Xuyên, bận rộn với vị trí trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, vì vậy mới có thể chạy sang Thanh Dương trấn nhanh như vậy. Hiện tại sự việc cũng đã ngã ngũ, nên cần phải nhanh chóng lo việc bên Lâm Truy trước.
Còn liên lạc mà hắn ta nói đương nhiên là ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng có thể tự mình làm được. Có thể dự kiến rằng giải quyết mối quan hệ giữa Hoàng Dĩ Hành và Điền An Thái chính là một trong những chuyện quan trọng hắn cần phải làm ở Dương Quốc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc này người canh giữ ngoài sân của Trọng Huyền Thắng bỗng vội vã đi vào, còn chưa kịp hành lễ đã đưa lên một bức thư.
"Thư từ Lâm Truy gửi đến, rất gấp!"
Khương Vọng biết rõ, đây là ảnh vệ đã dần thành quy mô của Trọng Huyền Thắng, Gấp gáp như vậy thì tất nhiên đây là chuyện rất quan trọng.
Trọng Huyền Thắng cũng không nói gì trực tiếp bóc thư, sau khi lướt nhanh qua một lượt như gió thì sắc mặt liền trở nên xám xịt.
"Sao thế?" Khương Vọng hỏi.
Đây là sự việc liên quan đến cơ mật, vì vậy Trọng Huyền Thắng vừa đưa bức thư qua vừa liếc nhìn Độc Cô Tiểu.
Độc Cô Tiểu cũng tự giác nói: "Lão gia, ta đi giải quyết một số chuyện ở trấn sảnh trước".
Khương Vọng gật đầu để nàng ta đi ra.
Không giữ kín thì bí mật sẽ lộ là một đạo lý rất đơn giản, chứ không phải là hắn không tin tưởng Độc Cô Tiểu.
Sau khi Độc Cô Tiểu đi rồi, trong phòng tạm thời chỉ còn Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng và tên ảnh vệ kia.
Lúc này Trọng Huyền Thắng mới giận tím mặt: "Thẳng nhãi đó dám lừa ta!"
Khương Vọng cũng đã nhìn qua bức thư nên hiểu vì sao hắn ta lại tức giận như thế.
Nội dung trong như đều liên quan đến Tụ Bảo thương hội, liệt kê một số hoạt động buôn bán và đối tác hợp tác khác nhau trong thời gian gần đây của Tụ Bảo thương hội. Nhưng khi truy ra ngọn nguồn của nó, thì hóa ra có một người đã đứng sau tất cả mọi chuyện là Trọng Huyền Tuân!
Hay có thể nói là Tụ Bảo thương hội và Trọng Huyền Tuân đã hợp tác với nhau.
Mà Tụ Bảo thương hội là cái gì? Là thương hội có thực lực đứng đầu Tề Quốc hiện nay.
Quan trọng hơn là mới trước đó không lâu, Trọng Huyền Thắng vẫn còn hợp tác với Tụ Bảo thương hội, giúp Tụ Bảo thương hội giáng một đòn đả kích lớn vào đối thủ Tứ Hải thương minh.
Hai bên vẫn hợp tác chặt chẽ, chí ít là cả trước và sau khi cuộc chiến diệt Dương Quốc đều là như vậy.
Sau cuộc chiến chính là cuộc thôn tính thị trường trắng trợn, vì để chèn ép con đường sống của Tứ Hải thương minh mà Trọng Huyền Thắng nghĩ ra rất nhiều kế hoạch hợp tác. Đây cũng là một trong những lợi ích cơ bản của hắn ta!
Cũng có thể nói đó là một trong những thu hoạch lớn nhất của hắn ta trong cuộc chiến tranh diệt Dương Quốc.
Trận chiến ở Dương Quốc đã khiến cho danh dự lẫn lợi ích của Tứ Hải thương minh phải chịu tổn thất nặng nề. Tụ Bảo thương hội đã đầu tư vào Trọng Huyền Trử Lương, cuối cùng giành được một món hời lớn.
Vậy mà hiện tại bọn họ lại quay lưng đi hợp tác với Trọng Huyền Tuân.
Đây không chỉ là sự phản bội trắng trợn mà còn là sự đả kích đau tới thấu xương!
Trọng Huyền Tuân không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì lập tức kiến huyết phong hầu, tức là chơi đùa từ từ sau đó đập phát chết tươi.
Trọng Huyền Tuân trực tiếp tát cho Trọng Huyền Thắng đang đắm chìm trong chiến thắng ở Dương Quốc một cái tỉnh người.
Việc đổi đảo Sùng Giá lấy chức trấn phủ sứ của quận Nhật Chiếu, khiến cho lợi ích kinh doanh ở quận Nhật Chiếu của Trọng Huyền Thắng thất bại lại chỉ là bước đi đầu tiên của y.
Còn chưa bù đắp được mất mát trước đó, quay đi quay lại hang ổ cũng đã bị bịt kín! Đồng minh có quan hệ lợi ích chặt chẽ cũng đã quay lưng với mình, tiếp theo sẽ là gì đây?
Y còn làm như thế nào? Tiếp theo sẽ là hành động gì?
"Không được" Trọng Huyền Thắng hiếm khi lộ ra nóng nảy: "Ta phải lập tức về Lâm Truy!"
"Bình tĩnh một chút kẻo hỏng việc, chúng ta đã mạnh hơn Thiên Phủ Bí Cảnh lúc trước rất nhiều!" Khương Vọng nói: "Ta đi với ngươi."
Vết thương của Thập Tứ còn chưa lành lại, đến nay vẫn đang dưỡng thương.
Đây cũng là một trong số rất ít lần từ lúc Khương Vọng quen biết Trọng Huyền Thắng tới nay, Thập Tứ không bảo vệ bên cạnh hắn ta.
Trọng Huyền Thắng bình tĩnh lại: "Vậy nơi này tính sao?"
Thanh Dương trấn cũng rất quan trọng, thành quả thắng lợi của Dương Quốc không thể để mất vào lúc này được.
"Ngươi yên tâm" Khương Vọng nói: "Giao Thanh Dương trấn cho Hướng Tiền và Độc Cô Tiểu, bọn họ đủ khả năng đảm nhiệm việc này".
Hắn vỗ vỗ Trọng Huyền Thắng: "Ngươi cứ ra ngoài chờ ta trước, ta phân phó một chút rồi ra ngay."
Trọng Huyền Thắng cũng không chần chừ gì, lúc này hắn ta thực sự cần sự giúp đỡ.
Khương Vọng nhanh chóng tìm được Độc Cô Tiểu và Hướng Tiền, rồi nghĩ nghĩ thế nào cũng gọi cả Trúc Bích Quỳnh đến.
"Ta có việc phải đi Lâm Truy một chuyến, mọi việc ở Thanh Dương trấn xin nhờ cả vào các ngươi. Công việc thường ngày do Độc Cô Tiểu xử lý, nếu có chuyện quan trọng thì Hướng Tiền quyết định. Còn Trúc đạo hữu xuất thân từ môn phái lớn nên có kiến thức rộng rãi, phụ trách dò những lỗ hổng bổ sung khiếm khuyết".
Khương Vọng tỏ ra rất gấp rút, mà ba người họ thực sự cũng không có ý kiến gì, lập tức vui vẻ đồng ý.
Hắn khái quát một chút phương hướng đại thể tiếp theo cho Thanh Dương trấn, thực ra chủ yếu là muốn giấu mình chờ thời cơ, vừa giải quyết ổn thỏa quan hệ với Điền An Khang vừa theo dõi động tĩnh của Hoàng Dĩ Hành.
Sau đó nghĩ nghĩ một hồi, Khương Vọng lại nói với Trúc Bích Quỳnh: "Nếu như việc ở Lâm Truy phức tạp, thì e là ta không thể kịp thời trở về tiễn đưa. Đợi sau khi giao hẹn nửa năm của chúng ta hết, Trúc đạo hữu có thể tự quay về Điếu Hải Lâu.”
Trúc Bích Quỳnh đảo mắt: "Hiểu rồi!"
Đúng lúc này, Hướng Tiền bỗng khẽ khàng hỏi một câu: "Xem ra câu chuyện ngươi kể cho ta chưa thể kết thúc viên mãn được. Không lẽ nhân vật chính trong câu chuyện lại rơi vào giây phút tuyệt vọng rồi?"
Chỉ có hai người bọn họ hiểu những lời này.
Trọng Huyền Tuân đã ra tay thay đổi bất ngờ như vậy, nếu nói là Trọng Huyền Thắng hiện giờ đang rơi vào thời khắc nguy hiểm thì cũng không sai.
Khương Vọng im lặng một chút liền hỏi ngược lại:
"Ngươi cảm thấy hắn có từ bỏ hay không?"
"Không ngại thì ở Thanh Dương trấn rửa mắt mà chờ đi!"
Dứt lời, hắn quay người đi ra khỏi cửa.
Vào khoảnh khắc đó, Hướng Tiền dường như đã nhìn thấy một thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ trong nháy mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận