Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1592: Vĩnh viễn không thể quên (2)

Có người ở trên nhà đẹp lầu cao, có người chẳng có lấy nổi mảnh ngói che đầu.
Có người phong lưu bên hương bên ngọc, lại có người cuộn mình ôm thối.
Trên đời này, người với người vốn là khác nhau.
Sinh khác nhau, thấy chuyện khác nhau, gặp chuyện khác nhau, cầu cũng khác nhau.
Cả đời khác biệt.
Phương Hạc Linh vẫn thường nghĩ đến cảnh tượng mấy người kia uống rượu vui vẻ.
Thực ra gã rất muốn gia nhập trong đó.
Cũng muốn giống bọn họ, phóng khoáng tận tình. Nhưng cho tới tận bây giờ, gã vẫn không giống bọn họ.
"Phong Lâm ngũ hiệp", phóng khắp thiên hạ, tên tuổi này buồn cười biết bao. Hoàn toàn không uy phong tí nào, cực kỳ vụng về.
Cho dù là trong thành Phong Lâm cũng không vào được cấp độ siêu phàm, không một tu sĩ nào muốn nhìn thêm một chút.
Nhưng trong số đám đệ tử ngoại môn của Thành Đạo Viện của thành Phong Lâm thì nó vang dội cỡ nào.
Trong mắt những kẻ rất muốn bước vào Thành Đạo viện thì nó quả thực rất truyền kỳ. Năm đệ tử ngoại môn ưu tú nhất, ý hợp tâm đầu kết làm huynh đệ sinh tử, cùng lên núi vượt sông hành hiệp trượng nghĩa.
Có lẽ về sau bọn họ sẽ cùng tung kiếm thanh minh.
Gã muốn tham dự vào trong số họ đến mức nào chứ. Gã cũng từng tưởng tượng rằng, mình một lời liền rút kiếm, vượt xa ngàn dặm cắt đầu địch rồi uy phong trở lại. Gã muốn uống rượu ngon, cùng các huynh đệ tận tình hát vang.
Thế nhưng, cả đời này, không thể. Về sau này, tất cả đã hoàn toàn thay đổi con người, ban sơ làm sao nguyện ý thay đổi!
Máu.
Màu máu rực rỡ đến vậy, lại đau đớn đến vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt tất cả mọi người, đều chụp lên màu máu. Không, không đúng. Là thế giới này, vốn đã mang màu máu.
Không, không đúng.... Ngươi nhớ rõ ràng, là bắt đầu từ khi nào....
Vậy tại sao lại mơ hồ?
Tại sao phải quên?
Vì sao lại hèn yếu thế?
Vì sao rõ ràng liều mạng như vậy mà còn!
Còn! Yếu như vậy!
Từ nơi tim truyền đến từng trận đau nhức kịch liệt, như con kiến đang bò, như đao đang cắt, như lửa nóng đang thiêu đốt.
Đau đớn không ngừng nghỉ khiến cho Phương Hạc Linh muốn ngã xuống, co quắp dưới đất, ôm lấy chính mình. Nhưng gã chỉ lẳng lặng đứng ở đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhàn nhạt.
Trước mặt gã là một ngọn núi cao, trên núi có một cây tùng cắm rễ cực sâu. Trên cây tùng có treo một người. Hai tay bị trói chặt bên người, treo quá đỉnh đầu.
Dây thừng màu máu, bên kia dây đâm vào trong nhánh cây, dường như mọc ra từ trong đó. Hai chân người này cũng bị trói lại, sợi dây thừng màu máu vòng quanh vài vòng vắt chéo sau lưng gã như hai con rắn máu, rồi bỗng nhiên thẳng băng đính vào núi cao.
Người này cứ như vậy bị treo giữa không trung, mà chỉ cắn chặt răng, hai mắt trợn trừng trừng lồi cả ra, trán nổi gân xanh.
Lúc này ở đây rất lặng lẽ, chỉ có tiếng gió hút.
Phương Hạc Linh lẳng lặng đứng đó, tay phải vươn về phía trước, xuyên qua lồng ngực người này, nắm lấy trái tim gã.
Thần thông Hận Tâm, lấy hận truyền hận, lây tâm vấn tâm. Lấy thống khổ tăng thêm thống khổ. Cái người trước mặt này chịu đủ tra tấn đau khổ mà không biết người đang thi ngược này còn đau hơn cả mình.
Đương nhiên, dù có biết, cũng chẳng thể giải thoát được.
Phương Hạc Linh đã quen với đau khổ dường này, chỉ lẳng lặng nhai nuốt tin tức mà trái tim này truyền đến. Tuyệt đại đa số là vô dụng, chỉ có một hai điểm linh tinh là bắt được, tựa như khi chơi trò tìm dế trong bụi cỏ khi còn bé ấy, làm thế này đơn giản hơn là ép đối phương mở miệng.
"Vô sinh giáo nguyệt thỏ." Phương Hạc Linh tự lẩm bẩm một mình.
Gã chậm rãi siết chặt nắm tay, và quả tim này cứ thế bị gã bóp nát. Người bị treo trên cây hai mắt vẫn trợn tròn, nhưng ánh sáng đã tan.
Nhục thể của gã đã hoại tử, có lẽ hồn phách của gã sẽ cứ như vậy mà tiêu tán, có lẽ là tới thế giới Vô Sinh gì đó... ai mà biết được.
Phương Hạc Linh rút tay ra ngoài, nhẹ nhàng hất lên, máu trên tay tràn hết ra ngoài, rồi vẩy xuống núi cao với một quỹ tích uyển chuyển.
Gã cũng không thích hợp với thần thông Hận Tâm, thậm chí căn bản gã còn không lấy xuống thiên phú thần thông.
Huyết hoàn đan của Bạch Cốt Đạo đã hủy đi căn cơ của gã từ lâu, mặc dù căn cơ của gã vốn chỉ bình thường.
Là khi gã sắp chết thì bất ngờ nhặt được.
Sau khi bị hủy mạch, gã lại được tái tạo. Tòa phủ đệ màu đỏ như máu trong hải nội ngũ phủ là được trúc tạo nên bằng một sức mạnh vĩ đại. Thần thông Hận Tâm của gã là bị cắm vào thân thể sống sờ sờ.
Gã không thích hợp.
Đệ nhất Nhân Ma đã sớm đưa ra phán đoán suy luận, gã không thích hợp. Nhưng mà, gã thích hợp với cái gì?
Gã quá bình thường, quá vô dụng, quá phế vật. Dù là Yến Xuân Hối ở vào đỉnh cao nhất của siêu phàm cũng không biết gã thích hợp với cái gì! Vậy gã chỉ có thể nắm chặt thần thông Hận Tâm.
Đây là lựa chọn duy nhất của gã.
Lấy Hận Tâm làm tên, không phải đại đạo gì để mạnh lên, chưa nói đến nghị lực đáng sợ gì, càng không đủ trình độ để nói đến hai chữ ý chí. Chỉ là chỗ dựa duy nhất để gã trông cậy vào mong kéo dài hơi tàn. Chỗ dựa duy nhất để cho gã có khả năng tự tay báo thù.
Cho nên, gã chỉ có thể làm như thế. Chỉ có thể như thế đi. Dù mỗi lần sử dụng thần thông Hận Tâm gã đều phải cảm nhận nỗi đau khổ của thần thông Hận Tâm.
Thật giống như bản thân hạt giống thần thông cũng có linh tính vậy, nó không cam lòng bị phế vật như gã nắm trong tay. Dù cái giá để sử dụng thần thông này đau khổ đến mức khiến cho gã chỉ muốn tự sát.
Đã vô số lần gã muốn từ bỏ, muốn co quắp dưới đất, muốn khóc ròng. Nhưng gã không làm. Trên thế giới này, sẽ không còn có ai để cho gã dựa vào nữa, sẽ không còn ai ôm lấy đầu gã mà nói với gã "Vậy chứng minh cho ta xem đi, con của ta.”
Cũng không có ai quan tâm đến nước mắt của gã. Kiên cường bắt đầu từ khi không thể mềm yếu nữa. Gã còn sống cũng không còn để chứng minh cho ai nhìn. "Vô Sinh giáo... Vô Sinh giáo.
Gã lặp đi lặp lại, nhấm nháp mấy lời này.
Giáo phái này đã phát triển ở Ung quốc, Tiều quốc, Lạc quốc, khi khởi thế hình như là trong trận quốc chiến của Trang Ung. Mượn nhờ nỗi đau khổ to lớn mà chiến tranh mang lại mà nhanh chóng phát triển.
"Chiến tranh, tử vong, oán hận...”
Phương Hạc Linh thì thầm.
Quả thực giáo phái này là một mạch tương thừa với Bạch Cốt đạo, nhưng bọn họ không thờ phụng Bạch Cốt Tà Thần, mà thờ phụng Vô Sinh Giáo Chủ do Tập Thần Chủ, Đạo Chủ, Giáo Chủ làm một thể.
Thần Chủ là thần chỉ của bọn họ, Đạo Chủ là lý tưởng của bọn họ, Giáo Chủ là lãnh tụ của bọn họ.
Trên một điểm này, hoàn toàn khác với các Tà giáo khác. Từ Bạch Cốt đạo cho đến Vô Sinh giáo, khẳng định con Nguyệt Thỏ kia biết cái gì đó...
Phương Hạc Linh nghĩ vậy. Nhưng đồng thời gã cũng hiểu cực kỳ rõ ràng. Từ khi trận chiến Trang Ung cho tới giờ, cũng chỉ có hơn một năm. Giáo phái này có thể phát triển đến được quy mô như bây giờ, chắc chắn thực lực phía sau không phải loại gã có thể một mình khiêu chiến.
Đương nhiên, sau lưng gã không phải không có tổ chức.
Cho dù Toán Mệnh Tử chết rồi, Vạn Ác chết rồi, Tước Nhục chết rồi, Khảm Đầu chết rồi, cửu đại nhân ma chết mất nửa rồi.
Nhưng căn bản điều này chẳng ảnh hưởng đến cái gì.
Chỉ cần lão đại Vong Ngã nhân ma vẫn còn, Vô Hồi Cốc sẽ vẫn cường đại như thế. Nhưng Vô Hồi Cốc là một tổ chức cực kỳ lỏng lẻo, căn bản không thể cho gã trợ lực gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận