Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2836: Trước khi mặt trời lặn (1)

Vương Khôn còn chưa nói được hai câu đã bị Khương Vọng bắt lấy, bay đi, còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu óc vẫn còn đang mơ hồ.
Nhưng động tác của Khương Vọng quá nhanh, và càn quấy ở Cảnh quốc như vậy, lập tức khiến hắn bừng tỉnh.
Cái tát kia như không phải tát vào đám người kia, mà là tát vào mặt hắn! Vương Khôn nhất thời không buồn để ý tới nhục nhã, gắng gượng mở miệng trong cuồng phong vù vù:
"Khương các lão! Vạn lần xin ngài bình tĩnh, có phải Vương mỗ đắc tội với ai không? Ngài gây chuyện ở Cảnh quốc không có lợi cho bản thân... có chuyện gì mà không thể ngồi xuống bàn bạc?"
Khương Vọng chỉ nhàn nhạt liếc hắn ta một cái:
"Ngươi có tư cách nói chuyện với bản các sao?"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã bay đến Thuận Thiên phủ nha phủ Đại Thành, Khương Vọng nghiêng người nhìn xuống phía dưới, hét to:
"Tiêu Lân Chinh! Chuyện của ngươi bị lộ rồi! Còn không mau cút ra đây chịu hình!"
Một làn khói xám bốc lên, dưới ánh mắt Khương Vọng, tản ra trong gió.
Người bay ra đầu tiên đương nhiên không phải Tiêu Lân Chinh, mà là đệ nhất cao thủ Thuận Thiên Phủ, Thính Trúc Học Xã Trưởng, cường giả Thần Lâm Hứa Sư Ngạn.
"Khương các lão!"
Hắn ta cố nén tức giận:
"Ngài có chuyện gì đến đây, sao đột ngột như thế, coi Đại Cảnh đế quyền của ta như không có sao?"
Thanh Văn Nhất Niệm cả tòa thành.
Khương Vọng lập tức nắm bắt được vô số tin tức, tìm ra ngay vị trí của Tiêu Lân Chinh. Không thèm nói thừa một lời, tiện tay ném Vương Khôn đi, phi thân bay xuống:
"Nơi này ngươi quen thuộc, ngươi tới giải thích với hắn đi!"
Vương Khôn đâu có biết phải giải thích cái gì!
"Hứa xã trưởng, mau cấp báo triều đình ! ".
Hắn chỉ kịp nói đến đây, Khương Vọng đã không chút lo lắng tóm lấy Tiêu Lân Chinh, túm hắn bay lên trời cao.
Thật sự là đi như tật điện, về như kinh hồng.
"Vút!"
Hứa Sư Ngạn bỏ Vương Khôn ra, kiên quyết rút bội kiếm ra, chặn đường Khương Vọng, ý cực hùng hồn:
"Hứa mỗ mặc dù không bằng ngươi, nhưng không thể đứng yên nhìn ngươi mang học sinh của ta đi được! Ngươi có thể không tôn trọng Hứa Sư Ngạn, có thể không tôn trọng Tiêu Lân Chinh, nhưng ngươi không thể không tôn trọng Cảnh quốc! Hôm nay nguyện chết ở trước kiếm Các Lão!"
Khương Vọng đưa tay chộp một cái, đã lấy được kiếm của Hứa Sư Ngạn, lạnh lùng:
"Đồ đệ của ngươi vi phạm quy tắc Thái Hư, thao túng nhiệm vụ Thái Hư, dùng phương thức vô sỉ trộm lấy Thái Hư Huyền Chương! Vương Khôn cấu kết với hắn, bao che cho hắn, việc này ngươi có biết không?"
Hắn tiện tay ném một cái, thanh kiếm như sao băng rơi xuống:
"Bản các tôn trọng đế quyền Đại Cảnh, mới làm việc này! Việc hôm nay bản các làm, chính là khi Thái Hư hội minh, Nam Thiên Sư Ứng Giang Hồng đại diện cho quyền lực của Trung Ương Đại Cảnh Đế Quốc giao cho ta! Ngươi họ Hứa phải không? Ngươi dám can đảm ở trước mặt bản các nói một câu ngươi không biết không?"
Toàn thân Hứa Sư Ngạn bị chấn nhiếp trên không trung.
Kiếm của Hứa Sư Ngạn như lưu tinh cản nguyệt, nhanh chóng lướt qua trời cao, cắm sâu vào tấm bảng đá cửa thành.
Kiếm này mang theo kiếm thế khủng bố, như núi cao áp đỉnh, đẩy một thanh niên đang cực tốc bay tới, đang muốn phóng lên cao trở về trong thành!
Người này là Ngũ Tướng Thần!
Cũng là thiên kiêu từng lên chiến trường Tinh Nguyệt, từng tranh chấp với người Tề... nhưng bây giờ, muốn tới gần Khương Vọng cũng không làm được!
Không phải hắn kém cỏi, mà vì hắn chỉ là ánh sáng của nến, không thể sáng nổi dưới ánh mặt trời.
Ngũ Tướng Thần còn có một đường muội, tên là Ngũ Mẫn Quân.
Ngũ Mẫn Quân và Tiêu Lân Chinh đã từng tình cờ gặp Biện Thành Vương và Tần Quảng Vương, dưới tình huống không biết rõ tình hình, yểm hộ hai vị Diêm La thoát thân.
Đương nhiên, đối với Tiêu Lân Chinh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khương Vọng danh khắp thiên hạ, hơn nữa còn là dưới tư thái chật vật. Ngày thường miệng lưỡi lưu loát, hiện tại chỉ miễn cưỡng nói:
"Trong này có lẽ có hiểu lầm, Khương Các lão xin cho ta giải thích!"
"Đúng vậy!"
Vương Khôn ở bên cạnh cũng lập tức hồi hồn:
"Trong này có lẽ có kẻ gian châm ngòi. Khương các lão, chuyện này ta ! ".
Khương Vọng đột ngột quay phắt qua nhìn hắn:
"Bản các dám phong thành Thiên Hạ thành để bắt lấy ngươi, dám mang ngươi đến Cảnh quốc bắt người, ngươi cho rằng ta không có chứng cứ mà dám làm vậy? Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng rồi hẵng trả lời, còn muốn ngụy biện nữa hay không! Việc này không tính là đại sự, nhưng nếu ngươi tiếp tục ngoan cố chống lại bản các, tội thêm một bậc!"
Vương Khôn nghiến răng:
"Ta không biết..."
Bốp!
Khương Vọng ném một xấp hồ sơ lên mặt hắn:
"Không thấy quan tài chưa đổ lệ! Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ!"
Hồ sơ đổ ập xuống, Vương Khôn luống cuống tay chân tiếp lấy, không biết từ trang nào nhìn lên ! đi đường tắt mà thôi, cần chứng cứ phức tạp như vậy sao?
Lúc này Khương Vọng đã quay đầu nhìn về phía Tiêu Lân Chinh:
"Tiểu tử, thật đáng tiếc lần đầu chúng ta gặp mặt lại không thân thiện như thế này ! ngươi nhận tội không?"
"Ta không phục!"
Tiêu Lân mặt đỏ lên:
"Loại chuyện này ai mà đi để ý ! ".
"Rất tốt!"
Khương Vọng ngắt lời hắn:
"Ngu ngốc từ chối không nhận tội. Tội thêm một bậc, trước tiên bắt giữ ngươi, sau đó sẽ công khai xử tội!"
Một tay bắt lấy Tiêu Lân Chinh, như xách một con gà con, tiện tay ném đi !
Hư không hiện ra một tòa lầu các cổ xưa, Thái Hư các giá lâm Trung Vực!
Một ít khí tức dâng lên ở phía xa, sau đó yên lặng.
Tiêu Lân Chính bị ném thẳng vào trong các.
Khương Vọng đao nhanh chặt đay rối, nhanh chóng xử lý Tiêu Lân Chinh, rồi quay đầu nhìn Vương Khôn:
"Những chứng cứ này có đủ rõ ràng không?"
Vương Khôn thấy rõ ràng, nhưng hắn nói không nên lời. Trong lòng hắn cực kỳ uất ức. Một chuyện nhỏ như vậy, ngươi lại đi làm chứng cứ đầy đủ như vậy, làm cái hồ sơ tới mấy chục trang! Không biết còn tưởng rằng là tội lớn thông ma gì!
Mẹ ngươi sớm một chút mang cái mớ chứng cứ này ra, ta còn đi tranh luận với ngươi sao!
Chút sai lầm ấy của Tiêu Lân Chinh, dù tội thêm một bậc, nhiều lắm cũng chỉ phạt chút Đạo Nguyên Thạch là xong việc.
Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, mà Khương Vọng ngươi bay ngang qua cảnh nội Cảnh quốc, xông vào Thuận Thiên Phủ bắt người, còn mang theo ta rêu rao khắp nơi, dạy dỗ Hứa Sư Ngạn như thằng cháu trai, đúng là chuyện bé xé ra to!
"Khương các lão!"
Xã trưởng Thính Trúc học xã Hứa Sư Ngạn, rốt cuộc tỉnh hồn lại:
"Tiêu Lân Chinh phạm sai lầm, nên bị trừng phạt. Ngài không tiếc tự mình đuổi tới Thuận Thiên Phủ, đây là quyền của ngài. Nhưng lão hủ cả gan hỏi lại một câu ! ngài đại diện Thái Hư Huyễn Cảnh điều tra việc này, Lý các lão có biết không?"
Phủ Thuận Thiên đứng hàng thứ mười ba thượng phủ, từ xưa đến nay đều là dòng chính Đế đảng. Lúc này Hứa Sư Ngạn chất vấn, đương nhiên có chút thâm ý.
Khương Vọng chỉ vào Thái Hư lâu:
"Có nhận ra nó không?"
"Lần này bản các đến đây là vì đã được Thái Hư các quyết định, là kết quả do toàn thể Thái Hư các bỏ phiếu đồng ý. Bản các chính là đại diện Thái Hư các, đại diện cho ý chí chung của tất cả các viên Thái Hư các. Ngươi hỏi Lý Nhất? Hắn cũng là hậu trường của bản các! Còn dám om sòm, ta kêu hắn đi ra, một kiếm giết chết ngươi! Bản các lười giết lão hủ, nhưng kiếm của hắn thì vô tình lắm!"
Hứa Sư Ngạn nhất thời im miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận