Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 916: Khó qua Giới Hà

Tiếng rít gào từ xa tiến lại gần.
Đó là tiếng không khí liên tục bị đâm xuyên, thậm chí còn có tiếng vỡ vụn chồng chất lồng vào, cuối cùng tập hợp lại hòa vào nhau, tạo thành hỗn hợp tiếng vang chói tai.
Là cường giả nào đó đang dùng tốc độ cực kỳ khủng bố chạy tới.
Vào lúc này, ở khu vực Đinh Mùi hiện tại còn có thể là ai?
Cho dù Đinh Cảnh Sơn lúc này cũng không có khả năng rời khỏi phù đảo, bước ngang qua vùng dã địa.
Chỉ có thể là cường giả bên phía Hải tộc truy kích tới.
Giờ khắc này, chỉ có cường giả bên phía Hải tộc mới có thể không kiêng nể gì như thế, lại còn tới nhanh như vậy!
Tốc độ này quả thật khiến người ta giật mình, Khương Vọng và Chử Mật không khỏi lộ vẻ khẩn trương.
Tiếng rít gào càng lúc càng gần.
Tay Khương Vọng cầm Hồng Trang Kính, thông qua mặt kính này, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của người tới.
Đó là một con hải thú to lớn hình chim ưng. Rõ ràng là nguyên hình Hải chủ của một vị cường giả Hải tộc nào đó biến hóa ra.
Sắc mặt như lệ quỷ, mặt xanh nanh vàng, dữ dằn đáng sợ. Hai cánh dang ra dài chừng hai mươi trượng, giống như một đám mây đen xì.
Dưới thân là một cặp vuốt sắc nhọn cứng như sắt thép, móng vuốt cực nhọn cực dài, giống như mũi dùi, ở giữa các móng có lớp màng thịt.
Hầu như chỉ xuất hiện trong tầm nhìn của Hồng Trang Kính một thoáng, sau đó lập tức biến mất.
Tiếng rít gào xuyên thủng không gian liên tục đi xa.
Vẻ mặt Chử Mật nghiêm trọng hỏi: "Làm sao bây giờ? Nghe tiếng thì chính là hướng về Giới Hà."
Nơi ngăn cách giữa các khu vực trong Mê Giới gọi là Giới Hà.
Đó không phải là một con sông bình thường mà là nơi chứa thời gian và không gian vỡ vụn, được biết đó là nơi hỗn loạn kinh khủng nhất trong toàn bộ Mê Giới, cần phải dùng phương pháp đặc thù mới có thể đi qua an toàn.
Bởi vì dựa trên bản chất phân định, chia ra các khu vực Mê Giới nên nó mới được Nhân tộc gọi là "Giới Hà."
Mê Giới không phải là một chỉnh thể mặt phẳng khổng lồ, ở bên trong dùng đường cong để phân chia các khu vực như các quận huyện, quận phủ, châu phủ của các quốc gia Nhân tộc.
Ở bên trong Mê Giới, các khu vực tiếp nối nhau thông qua "Giới Hà", vượt qua Giới Hà là có thể tiến vào khu vực khác. Ngoài cách này ra cho dù đi theo bất kỳ hướng nào cũng không thể ra khỏi khu vực ban đầu.
Cho nên một khu vực tiếp nối với bao nhiêu khu vực, thường chỉ cần nhìn xem bên cạnh khu vực này có mấy Giới Hà, chúng cũng ngẫu nhiên sinh ra, không có quy luật.
Như vậy ở khu vực Đinh Mùi chỉ có thể tiếp nối với khu vực Bính Thần. Bởi vì khu vực Đinh Mùi chỉ có một Giới Hà.
Khu vực Bính Thần có hai dòng Giới Hà, phân biệt nối liền khu vực Đinh Mùi và Giáp Mão.
Nói cách khác, vị cường giả Hải tộc kia dùng tốc độ cực nhanh chạy đi chính là muốn chặn ở đầu Giới Hà trước khi Khương Vọng chạy trốn vượt qua khu vực này, khiến cho hắn không thể chạy thoát được.
"Đương nhiên là đi theo sau." Trên mặt Khương Vọng không có biểu cảm gì, nói: "Mặc kệ hắn mạnh bao nhiêu, ta không tin ngay cả cơ hội vượt qua Giới Hà mà ta cũng không làm được."
Lúc này Khương Vọng không hề biết rằng có nguyên một đại quân Hải tộc ở trước mặt đang tiến hành lục soát muốn bắt giết hắn.
Nhưng cho dù biết được thì hắn vẫn lựa chọn như vậy.
"Tên Hải tộc ban nãy chắc là Ngư Tự Khánh. Chỉ có hắn mới có năng lực đuổi theo chúng ta nhanh như vậy. Tên này là Thống Soái Hải tộc cấp cao của Hải sào số Bốn, hơn nữa cũng là một trong số những Thống Soái cấp cao mạnh nhất khu vực Đinh Mùi. Cho dù hai chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn."
Chử Mật nói: "Còn nữa, quân đội của Hải tộc đã bao vây phù đảo, có rất nhiều binh lực. Nếu như muốn bắt ngươi, hắn không có khả năng một mình chạy tới, mà vì tốc độ của hắn nhanh nhất cho nên chúng ta mới chỉ nhìn thấy hắn. Thuộc hạ của hắn rất nhanh sẽ theo sau."
Khương Vọng chỉ nói: "Vậy thì chúng ta càng cần phải tranh thủ thời gian, không phải sao? Kéo dài càng lâu thì trợ thủ của hắn càng nhiều, chúng ta càng không có khả năng vượt qua Giới Hà."
Chử Mật cắn răng: "Ngươi sẽ hại chết chúng ta đấy."
Có lẽ biết lời nói của mình rất cứng nhắc, gã bổ sung thêm: "Ta không thể chết được."
Trong mắt gã thậm chí còn mang theo vẻ van nài: "Ta không muốn chết."
Bởi vì túi Mệnh Ảnh là do Phù Ngạn Thanh bện, nếu như Khương Vọng gặp chuyện không may thì gã cũng sẽ gặp chuyện không may theo, cho nên gã không thể mặc kệ Khương Vọng được.
Gã dồn hết sức giúp Khương Vọng tăng tốc, nghe thấy tiếng động lập tức giúp Khương Vọng ẩn nấp, bây giờ còn khuyên Khương Vọng không nên mạo hiểm... tất cả đều là vì bảo vệ Khương Vọng, cũng là để bảo vệ mạng mình.
Khương Vọng nhìn gã một chút, từ bên hông cởi túi Mệnh Ảnh xuống, dùng chân nguyên bóp nát ở trước mặt gã:
"Ngươi có thể đi. Đầu hàng cầu xin tha thứ cũng được, tìm chỗ nào trốn đi cũng được, tùy ngươi. Ngươi đã giúp ta tranh thủ rất nhiều thời gian, như vậy đã đủ rồi. Những chuyện còn lại để ta tự mình xử lý."
Dứt lời, Khương Vọng cũng không nhìn gã thêm chút nào nữa, đạp thẳng lên mây xanh rời đi.
Chử Mật sững sờ tại chỗ.
Vào thời khắc này ai lại đi buông tha một tu sĩ Ngoại Lâu đang bị khống chế trong lòng bàn tay chứ? Cho dù không thể giúp hắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn, kém nhất cũng có thể làm bia ngắm giương đông kích tây, làm tấm khiên thịt ngăn cản nguy hiểm cũng được.
Vậy mà người này lại tùy tiện tháo bỏ gông cùm xiềng xích như vậy.
Từ góc độ của gã chỉ thấy thiếu niên kia nhàn nhã thẳng bước, giống như chậm nhưng lại rất nhanh.
Từng đám mây màu xanh dưới chân hắn tiêu tán, một đường trải dài về phía xa, giống như... bậc thang lên trời!
Đối với Khương Vọng, mặc dù Chử Mật giống như một tay già đời chuyên đi lừa gạt hãm hại, trong quá khứ chắc chắn làm dâyd việc xấu. Thế nhưng tên này tắm máu ở Mê Giới đã nhiều năm, bản thân gã cũng đang chịu tội, gã đã từng phạm sai lầm nhưng gã cũng đang trả giá.
Mặc dù có tội nhưng gã cũng không đến nỗi đáng chết.
Lúc trước quả thật là nhờ vào bí thuật của gã mới có thể trong thời gian ngắn chạy trốn xa như vậy. Trong lúc sống chết, mỗi một tức thời gian tranh thủ đều rất quý giá.
Gã đã không muốn thì cũng không nên ép buộc kéo theo mạo hiểm cùng hắn.
Đơn giản là thời gian gấp rút lên đường đã qua, vậy nên bây giờ, một kẻ không cam tình không nguyện, sợ hãi rụt rè như Chử Mật ở trước mặt cường giả Hải tộc chưa chắc sẽ phát huy tác dụng.
Nếu gã sợ thì cứ dứt khoát thả tự do cho gã đi.
Ý của Chử Mật là hy vọng Khương Vọng trốn đi, chờ mọi chuyện ổn rồi mới tìm cơ hội vượt biên.
Thật ra Khương Vọng có một câu muốn hỏi - "Nếu như tổ chim bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn hay không?"
Nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì cả.
Trên đời này có rất nhiều người, có đạo lý không phải không hiểu, chỉ là "hiểu biết" bị che kín hai mắt, không muốn hiểu.
Đinh Cảnh Sơn nói: "Tới Mê Giới rồi, tất cả đều là đồng đội."
Nếu đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng không nên cưỡng cầu.
Giống như Đinh Cảnh Sơn để hắn lựa chọn, chứ chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Giới Hà là nơi chứa đựng thời gian và không gian vỡ vụn, ngắn thì hơn mười trượng, dài thì hơn mười dặm.
Dưới tình huống bị chặn đường, đương nhiên Giới Hà càng dài càng tốt. Giới Hà càng dài thì càng khó bị phong tỏa, chỗ trống cho hắn di chuyển cũng càng lớn.
Mặc kệ tên Hải tộc vừa rồi bay nhanh qua là ai, chiến lực tuyệt đối ở trên hắn, cho nên cái mà hắn muốn chính là đột phá, dồn hết toàn lực đột phá chặn đường.
Dựa theo thể hiện trên Chỉ Dư, Giới Hà khu vực Đinh Mùi này không quá dài, khoảng bảy dặm.
Thật ra bảy dặm này cũng không thể nói là ngắn, nhưng tuyệt đối nằm trong phạm vi công kích của Thống Soái Hải tộc cấp cao.
Cách trăm dặm, Khương Vọng giảm tốc độ xuống, một tay dùng Thận Vương Châu tạo ra ảo ảnh, một tay cầm Hồng Trang Kính quan sát toàn cảnh. Trên người mặc nặc y, nên hắn dừng lại đáp xuống là lập tức ẩn nấp không còn bóng dáng.
Hắn cần cẩn thận hơn, chậm hơn một chút, theo như lời hắn và Chử Mật thương thảo, lúc này cần phải nắm chắc thời gian.
Lúc này tiến hay lùi rất khó tính toán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận