Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 251: Lựa chọn

Tịch Tử Sở vội vã chạy về phủ thành chủ.
Phủ thành chủ tức Tịch phủ.
Chia làm tiền trạch và hậu trạch. Tiền trạch là nơi làm việc, hậu trạch là nơi ở của gia đình Tịch Mộ Nam.
Đại gia tộc Tịch gia không sống trong Gia Thành, mà ở ngoại ô. Nhân số đông đảo, giống như một trấn. Gia Thành nói là cai trị tám trấn, nếu tính luôn đất của gia tộc Tịch gia, thì hẳn phải tính là chín trấn mới đúng.
Bước vào tiền trạch như một thiên đường, Liễu sư gia đang vùi đầu bên bàn, vung bút viết gì đó.
Vừa nhìn thấy hắn, Tịch Tử Sở liền rít ra ba chữ từ trong kẽ răng: "Liễu sư gia!"
"Nga, là công tử." Liễu sư gia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu xuống: "Thành chủ đại nhân đi ra ngoài rồi, không biết chừng nào mới trở lại đâu, ngài ra hậu trạch chờ đi."
Tịch Tử Sở đi tới trước mặt hắn, đưa tay đè lên trang giấy hắn đang viết: "Không, ta tới tìm ngươi."
Liễu sư gia để bút xuống, gác lên nghiên mực, ngước mắt nhìn Tịch Tử Sở: "Công tử có chuyện gì?"
"Ta xin hỏi ngươi, ngươi có biết trong thành đang phát bệnh hay không?!"
Liễu sư gia đứng dậy, đi ra đóng cửa lại, rồi mới quay đầu nhìn Tịch Tử Sở: "Ngài biết rồi?"
Tịch Tử Sở cảm thấy công phu hàm dưỡng mình luyện được ở Đông Vương Cốc đều đã hoàn toàn đổ bỏ, không nhịn được kêu lên: "Ta hỏi ngươi có biết hay không???!"
"Đương nhiên ta biết." Liễu sư gia đáp.
"Rất tốt, vậy ngươi chuẩn bị sẵn tinh thần xin tội với phụ thân đi!" Tịch Tử Sở giận dữ định ra tay.
"Thành chủ đại nhân đi ra ngoài, chính là vì chuyện này." Liễu sư gia đáp.
Tịch Tử Sở thu tay về, khó hiểu: "Phụ thân cũng biết rồi?"
Liễu sư gia nhàn nhạt liếc hắn: "Nếu không ngươi nghĩ, ta dùng cái gì điều động thành vệ quân?"
Tịch Tử Sở nổi điên.
Người mặt nạ xương heo đầu độc trăm họ, hắn vẫn kiềm được sát ý, dụ hắn đi tập kích Khương Vọng, là bởi vì hắn đã định tiêu diệt người này, nên quyết định tận dụng hắn xong rồi mới giết.
Nhưng hắn quả thực không thể nào hiểu nổi phản ứng của Tịch Mộ Nam và Liễu sư gia với ôn dịch lần này,.
"Các ngươi biết rõ đây là ôn dịch, mà còn không chịu có đối phó phù hợp! Các ngươi làm như vậy chính là dung độc! Là túng độc! Là mưu sát hàng trăm ngàn dân chúng của toàn vực!"
Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của Liễu sư gia, hắn chỉ ước gì có thể đánh qua một chưởng: "Nhất định là ngươi giở trò, che mắt phụ thân ta!"
"Ngươi định làm gì?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Người có thể đẩy cửa phòng khi Tịch Tử Sở đang đóng cửa nói chuyện với Liễu sư gia, cả Gia Thành đương nhiên chỉ có người đứng đầu Gia Thành, Tịch Mộ Nam.
"Phụ thân!" Tịch Tử Sở quay phắt lại, giọng kích động: "Ngài có biết ôn dịch nguy hiểm cỡ nào không? Ngài có biết một khi nó bộc phát ra, sẽ là kết quả gì không?"
Tịch Mộ Nam lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đến khi hắn bình tĩnh lại, mới hỏi ngược lại: "Ngươi có biết tại sao ta phải gạt ngươi không?"
"Tại sao?"
"Vì cái dáng vẻ ngu xuẩn không có tiền đồ này của ngươi đó!"
Lợi dụng lúc hai người bận nói chuyện, Liễu sư gia lặng lẽ lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại, thể hiện rõ khả năng biết tiến biết thối của một sư gia.
Tịch Tử Sở tức giận. Hắn không hiểu, hắn lúc này thì có dáng vẻ không tiền đồ gì.
"Đúng là có người trúng dịch đấy, ngươi muốn thế nào?" Tịch Mộ Nam hỏi nhi tử: "Tuyên cáo ra cho mọi người đều biết? Để mấy trăm ngàn người của cả tòa thành lo sợ bàng hoàng? Làm thiên hạ đại loạn?"
"Sau đó vừa vặn cho triều đình có cớ nhúng tay, đẩy Tịch gia chúng ta qua một bên như rác rưởi, lại nắm Gia Thành vào tay?"
"Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì? Nói phụ thân ngươi mưu sát?"
"Gia Thành là đất phong của Tịch gia ta, bách tính Gia Thành là căn cơ của Tịch gia, là con dân của ta! Ta mưu sát bọn họ?"
Tịch Mộ Nam nhìn đôi mắt giận dữ, mệt mỏi của Tịch Tử Sở nói: "Chúng ta đúng là phong tỏa tin tức, không cấm người dân đi lại, nhưng đó là vì đại cuộc! Tất cả những người mắc dịch mà chết đều bị đưa đến địa điểm cố định xử lý. Tất cả những người mắc dịch đều bị cách ly nhốt lại. Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi! Bằng không ngươi cho là, sao lúc này ta còn phải ở bên ngoài bôn ba, là tại sao?! Ta không quan tâm bọn họ chắc?"
"Nhưng..." Tịch Tử Sở trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Tình hình bệnh dịch vẫn đang bị lan rộng, không phải sao?"
"Đây chỉ là nhất thời!" Tịch Mộ Nam có chút không kiềm được nóng nảy: "Ta sớm đã nhận ra, Bạch Cốt Đạo không phải hạng tốt lành. Tên mặt nạ xương heo kia từ vạn dặm chạy đến Gia Thành chúng ta, không phải chỉ để ăn thịt vài người! Ôn dịch lần này, nhất định là âm mưu của Bạch Cốt Đạo!"
"Chúng ta càng phải nên công bố cho dân chúng biết chuyện này, cùng hợp tác xử lý! Tình hình bệnh dịch đang lan rộng đó phụ thân!"
"Dân chúng ngu muội dốt nát, nhưng dốt nát là một loại hạnh phúc! Hơn nữa, đối kháng Bạch Cốt Đạo, bọn họ thì tạo được tác dụng gì? Việc cần kíp phải làm lúc này, là chúng ta phải tra ra ý đồ của Bạch Cốt Đạo, tra ra kẻ ẩn núp của bọn chúng. Đối phó yêu nhân Bạch Cốt Đạo, chúng ta sẽ mời cao thủ của triều đình, nhưng việc sắp xếp cho bách tính Gia Thành, phải là do chúng ta tự tay làm!"
Tịch Tử Sở nhìn phụ thân, lần đầu tiên cảm thấy ông ấy rất xa lạ.
"Cho nên cách sắp xếp của ngài, chính là để họ bó tay chờ chết?"
Tịch Mộ Nam nhìn nhi tử, cuối cùng không nhịn được thở dài: "Con ta à, đây chính là lý do ta không muốn để cho ngươi biết đó. Ngươi ở Đông Vương Cốc, tu hành y đạo chữa bệnh cứu người, độc đạo giết người hại mạng. Đông Vương Cốc y độc song tu, tuy nhiên lấy y làm chủ. Gặp phải bệnh nhân, ngươi sẽ phải ra tay giúp đỡ. Nhưng ngươi là gia chủ tương lai của Tịch gia, khi làm việc phải lấy lợi ích của Tịch gia lên làm đầu... vốn dĩ phụ thân không muốn ngươi phải đưa ra lựa chọn như vậy!"
Tịch Tử Sở đau khổ nhắm mắt lại: "Nhưng bây giờ rốt cuộc cũng đã đến lúc phải lựa chọn, đúng không?"
"Chúng ta không thể thay đổi chiến lược ổn định thế cục, nhưng nếu ngươi đã biết tình hình bệnh dịch, vậy thì hỗ trợ đại phu của chúng ta chữa trị đi, xem có tìm ra cách phòng chữa nào không. Chỉ cần sơ lược không thay đổi, sẽ không dẫn đến tình huống khiến trăm họ hoảng sợ, đại phu toàn thành sẽ nghe ngươi điều khiển, ngươi có toàn quyền phụ trách chuyện này!"
"Trong y án tương tự ta được học, điều đầu tiên để ngăn cản bệnh dịch lan rộng, chính là phải ngăn cách trong ngoài, cấm chỉ xuất hành. Sau đó mới là tập trung thanh trừ xử lý, không có cách nào khác nữa!"
"Ngươi tu hành nhiều năm như vậy, dùng sức mạnh siêu phàm của ngươi đi giải quyết đi!" Tịch Mộ Nam dùng giọng điệu không cho phép phản bác: "Bất kể như thế nào, sự nghiệp năm đời của Tịch gia, không thể bị hủy trong tay ta và ngươi được! Nếu không trăm năm sau, hai chúng ta sẽ không có mặt mũi gặp tổ tông!"
Lời này đã đánh trúng Tịch Tử Sở.
Gia tộc mấy trăm năm lịch sử, như một ngọn núi nặng nề thực thụ, ép đến mức hắn không có cách xoay mình.
Lần này sự im lặng của hắn kéo dài không lâu.
"Lấy lý do người mang mặt nạ xương heo gây ra án mạng, giới nghiêm hai tháng!"
"Tối đa nửa tháng thôi, nhiều hơn sẽ làm lòng người hoảng sợ."
"Từ ngày hôm nay, tập trung toàn bộ lực lượng siêu phàm chúng ta có, do ta thống nhất phân phối, người bình thường không thể đối kháng nổi sự lây nhiễm của ôn dịch".
"Trừ lực lượng hộ vệ cần thiết, toàn bộ phần còn lại đều có thể giao ngươi điều khiển." Tịch Mộ Nam bổ sung: "Không tính Liễu sư gia."
"Tất cả thi thể mắc dịch đều phải được tập trung thiêu hủy."
"Những chuyện này do ngươi tự quyết."
Trầm mặc một hồi, thấy Tịch Tử Sở không nói gì thêm, Tịch Mộ Nam phất tay: "Đi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận