Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1012: Chim cút

Ôn Đinh Lan cũng ngồi xuống, tư thế ngồi đoan trang ưu nhã, sau đó mới hỏi: "Ồ? Ta thích uống gì?"
"Ta còn không biết chuyện này sao?" Yến Phủ lộ tươi cười nói: "Nàng yên tâm, trong phủ đã chuẩn bị sẵn!"
Yến Phủ rõ ràng không nhớ Ôn Đinh Lan thích uống trà gì, nhưng đối với quản gia Yến phủ, đây nhất định không phải vấn đề khó.
Khương Vọng mỉm cười, không có động tác thừa nào, tỏ vẻ mình hoàn toàn không hiểu sóng ngầm trong lời nói của hai người này.
Ôn Đinh Lan hiển nhiên là biết đáp án, nhưng cũng không đuổi đánh tới cùng, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu liền bỏ qua, lại hỏi: "Tất cả ngồi xuống rồi, sao ngươi còn đứng?"
"Ha ha, không sao." Hôm nay Yến Phủ cười rất nhiều lần.
Còn về chuyện có vui hay không... lại không quan trọng.
Giờ khắc này, chỉ có y đang đứng.
Khương Vọng và Ôn Đinh Lan ngồi đối điện nhau ở hai bên.
Yến Phủ nhìn vị trí trống bên cạnh Khương Vọng, lại nhìn vị trí trống bên cạnh Ôn Đinh Lan, cuối cùng không đi đến bên nào, tự đi lên đầu ngồi.
Ngồi ở trung tâm, nhìn sang hai bên, y lại nở nụ cười: "Hôm nay, ta thật sự rất vui."
Thật ra lúc Yến Phủ cười, y trông rất có khí chất, nhưng bây giờ khí thế bị ép tới trầm xuống, nụ cười cũng biến hình kịch liệt.
Khương Vọng không biết y bị bắt được chỗ yếu hại nào, mà hắn cũng không muốn biết.
Việc không liên quan đến mình, hắn nguyện tránh thật xa.
Uống từng ngụm trà.
Nhưng... cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Yến Phủ cười một hồi, không ai tiếp lời, thế là y liếc qua Khương Vọng, như vô ý hỏi: "Khương huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Trà rất ngon!" Khương Vọng tích cực đáp lại.
Cho dù Khương Vọng đáp lại ông nói gà bà nói vịt như thế, cái tên Yến Phủ này vẫn có thể tiếp lời: "Thì ra Khương huynh ngươi cũng nghiên cứu về trà đạo, vậy thì có thể tâm sự nhiều với Ôn cô nương rồi. Ôn tiên sinh là bậc thầy về trà đạo, Ôn cô nương mưa dầm thấm đất từ nhỏ, trình độ trà đạo không phải tầm thường đấy!"
Y chỉ thiếu nước đè cổ Khương Vọng ra, ép buộc hắn giúp đỡ nói chuyện phiếm với Ôn Đinh Lan, làm dịu bầu không khí.
Ôn Đinh Lan rất lễ phép, không vì xuất thân của Khương Vọng không cao quý mà lãnh đạm, nàng mỉm cười, nói: "Gia phụ có một tòa Lan Tâm Uyển ở ngoại ô, không đãi khách lạ, cho nên cũng không nhiều người biết. Nhưng trong đó có không ít trà ngon, sau này nếu Khương huynh có thời gian, còn xin đi đến đánh giá một phen, ta sẽ căn dặn người đón ngươi."
Nơi Triều nghị Đại phu chuyên xây để uống trà, quy cách của Lan Tâm Uyển này thế nào, đương nhiên không cần phải nói.
Ôn Đinh Lan cũng cho Yến Phủ mặt mũi.
Khương Vọng chỉ có thể uống trà để che giấu mình: "Ta rảnh thì nhất định, nhất định sẽ đến."
Thấy bầu không khí dường như dịu đi đôi chút, Yến Phủ như vô ý nói: "Lần này Đinh Lan tới đây, sao không nói trước một tiếng, làm ta chuẩn bị sơ sài. Trong lúc vội vàng, e rằng có chỗ thất lễ, khiến ta thấp thỏm trong lòng, ha ha."
"À, Đinh Lan thất lễ rồi." Ôn Đinh Lan nhìn y nói: "Ta đến Yến phủ, nên sớm đưa bái thiếp mới đúng."
"A, ta không có ý này."
"Vậy Yến công tử có ý gì?"
Yến Phủ liếc mắt nhìn Khương Vọng xin giúp đỡ.
Ừm, Khương Vọng đang cúi đầu nhìn lá trà, vừa hay không chú ý đến. Lá trà màu xanh tùy ý giãn ra trong nước, vô cùng đẹp đẽ. Thật quá đẹp, hắn nhìn mảnh trà này một lát, rồi lại nhìn mảnh trà kia một lát, nhưng không ngẩng đầu lên.
Không trông cậy được vào gia hỏa này rồi.
Ai nói Khương Thanh Dương đặt chữ "nghĩa' lên hàng đầu?
Chuyện này rất không nghĩa khí!
Rốt cuộc Yến Phủ thấy rõ hiện thực, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng vãn hồi: "Ý của ta là, nàng quen ăn mặc tinh tế, ở bên ngoài e sẽ khó như ý. Nếu sớm biết hôm nay nàng đến, ta sẽ chuẩn bị sớm xây một ngôi nhà mới, dựa theo bày biện ở Ôn phủ, cũng tránh cho nàng không được tự nhiên. Sao ta có thể nhẫn tâm..."
Vì một lần nghênh đón mà chuyên môn xây dựng một ngôi nhà mới.
Nếu là người khác nói lời này, có lẽ chỉ là lời lấy lòng mà thôi. Nhưng người nói lời này là Yến Phủ... thì tuyệt đối có thể làm được.
Tuy Ôn Đinh Lan để ý, trong lòng cũng tiêu tan chút oán hận.
Nàng nói khẽ: "Huynh nói gì vậy, ta nào được nuông chiều như vậy?"
"Nàng đương nhiên không nuông chiều." Yến Phủ cảm thấy tốt hơn, giống như có thần trợ giúp: "Là ta lo được lo mất, quan tâm đến nàng."
Khương Vọng suýt nữa phun ra một ngụm trà, may mắn thực lực không tầm thường, cố gắng nuốt xuống.
Ngay trước mặt Khương Vọng, Ôn Đinh Lan hơi xấu hổ, xẵng giọng nói: "Không biết huynh học những thứ này từ ai, quấn quýt trong đống son phấn, đã quen lừa gạt."
Yến Phủ vô tình hay cố ý liếc mắt qua Khương Vọng. Không nói gì khác, tất cả đều đã thể hiện ở lời không nói.
Khương Vọng: ...
Thật vô sỉ, tên chó nhà giàu này!
May mà Ôn Đinh Lan cũng không tin, nhấp khẽ một hớp trà, nói:
"Ta thấy Khương công tử là người thành thật, không giống các huynh."
Yến Phủ đương nhiên sẽ không ngốc đến mức hỏi từ "các ngươi" là ai. Cho dù là Hứa Tượng Càn hay Cao Triết, hay mấy công tử ca khác tại thành Lâm Truy, dính đến bọn họ đều không có ấn tượng tốt gì, ai cũng là trưởng gánh hát trong sân phong nguyệt.
Yến mỗ y lại đi con đường riêng!
Cho nên, y thong dong cười nói: "Củ sen ra nước bùn mà không nhiễm, gió xuân thổi qua nước đọng còn mang hương thơm. Điều này vẫn phải xem ở tu hành cá nhân."
Trong lời nói của Ôn Đinh Lan có hàm ý khác: "Đáng tiếc tu hành cá nhân chỉ có người đó biết, dù sao lòng người cách một lớp bụng."
Nàng lại cười một tiếng: "Trái lại, Khương công tử, tiếng lành đồn xa."
Khương Vọng không thể không thừa nhận, không nói những điều khác, gia thế, bối cảnh, dáng vẻ, phong thái, nhân tài của hai người Yến Phủ và Ôn Đỉnh Lan đều rất xứng đôi.
Nhưng đứng giữa hai người không biết mâu thuẫn chuyện gì, loại cảm giác này không hề dễ chịu.
"Không dám nói danh tiếng, bổn phận làm người mà thôi."
Khương Vọng khiêm tốn đáp.
Hắn vội nhìn Yến Phủ một cái, dùng ánh mắt nói: hay ta đi nhé?
Yến Phủ đáp lại bằng một ánh mắt đừng mơ tưởng.
"Bổn phận làm người, Khương công tử nói thật hay." Ôn Đinh Lan cười hỏi: "Đúng rồi, trước khi ta đến, các huynh đang nói về chuyện gì?"
"Đang muốn nói chuyện này với nàng!" Như sợ Khương Vọng lộ ra chuyện y ép hắn ở lại yểm trợ, Yến Phủ vội vàng nói tiếp: "Khương huynh đệ muốn tham gia Hoàng Hà Hội, giành vinh quang cho quốc gia. Ta định giúp đỡ viết một tấm thiệp gửi đi."
Khương Vọng thầm than.
Lần này chó nhà giàu thông minh quá lại bị thông minh hại. Lúc đầu không có chuyện gì, một khi y cướp lời như vậy, thành ra bọn hắn thật sự nói chuyện gì mà Ôn Đinh Lan không tiện biết.
Quả nhiên, Ôn Đinh Lan vừa mới vui vẻ, lại lặng lẽ tan đi. Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn không mất lễ phép: "Chuyện này không khó với huynh, Khương công tử không thiếu nhân phẩm, tài hoa. Nếu là ta, ta cũng sẽ giúp đỡ huynh ấy."
"Chủ yếu là Khương Thanh Dương thật sự có bản lĩnh, nếu không thì không dễ xử lí." Yến Phủ cũng thấy mệt mỏi.
"Hôm nay... tâm tình của nàng dường như không tốt?"
"Cũng không đến nỗi đó."
Ôn Đinh Lan nói khẽ, bỗng nhiên đổi giọng: "Nhưng trong khoảng thời gian này, quả thật có vài lời đàm tiếu lọt vào tai ta... Không nghe cũng không được."
Nụ cười của Yến Phủ không vững lắm: "Ồ? Không biết là chuyện gì?"
Khương Vọng ngửi được hơi thở nguy hiểm khi chân tướng dần phơi bày, lập tức đứng dậy: "À, ta ra ngoài một chút nhé?"
Ôn Đinh Lan cười dịu dàng, cười đến vô cùng dịu dàng: "Khương công tử, Yến Phủ chạy đến vùng biển để tìm huynh, ta thấy huynh cũng không cần né tránh."
"Vẫn nên ngồi đi." Nàng dịu dàng gọi lại.
Nàng nghiễm nhiên giống chủ nhân nơi đây, khống chế toàn trường.
Khương Vọng ngoan ngoãn ngồi xuống, Yến Phủ không rên một tiếng.
Trong nháy mắt, đường đường hai vị thiên kiêu Đại Tề, khí thế bị ép tới sắp sụp đổ, bị ép giống hai con chim cút ngu ngốc co đầu rụt cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận