Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1307: Chỗ này không vết

Tạ Bảo Thụ cảm thấy chính mình cùng cái họ Trọng Huyền này quả thực là xung đột trời sinh.
Làm sao đi chỗ nào đều có người nhà này vậy?
Nơi hăng hái tranh giành vươn lên có Trọng Huyền Tuân, chốn phong nguyệt trong Tam Phần Hương Khí lâu có Trọng Huyền Minh Quang, đi ra ngoài dạo đường phố còn có thể gặp được Trọng Huyền Thắng...
‘Trọng Huyền gia là đang cố ý gieo ánh mắt ở trên người lão tử! Mỗi ngày chỉ chăm chăm nhằm vào Tạ Bảo Thụ ta?’.
Gã đã có lòng không để ý tới tên phế vật này, nhưng dù sao đối phương là trưởng tử của Bác Vọng Hầu, suy nghĩ lại một chút cái thứ gọi là Nhật Luân cứng rắn nện choáng mình kia...
"A, vừa rồi bước chân vội vàng, cho nên không nhìn thấy!" Tạ Bảo Thụ chắp tay hành lễ nói: "Bái kiến Thế bá. Không nghĩ tới ngài đã lớn tuổi như vậy rồi, vẫn còn ‘vất vả’ đến như thế!"
Gã tự nhận mình là đại trượng phu, co được dãn được, nhưng cũng không nhịn được trong lời nói mang theo ác ý.
‘Đã một bó tuổi rồi còn đi dạo thanh lâu, người Trọng Huyền gia cũng không biết xấu hổ a?’.
Trọng Huyền Minh Quang cười ha ha, khoát tay một cái nói: "Bảo đao chưa hề cùn, cũng không cần phải nói cái gì mà càng già càng dẻo dai nha."
Tạ Bảo Thụ sửng sốt một chút.
Lại bị xem như là lời khen ngợi.
Ngay cả châm chọc nông cạn như vậy đều nghe không hiểu sao? Có phải chỉ có trực tiếp mắng mới tính là mắng hay không?
Trọng Huyền Minh Quang đâu thèm để ý tên vãn bối của mình đang suy nghĩ gì, lão ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói: "A Thụ a, Thế bá nghe nói ngươi có chút khúc mắc với Thắng nhi nhà ta, còn cả Thanh Dương Tử nữa?"
Lời nói này vừa ra, Tạ Bảo Thụ liền lên tinh thần.
Há lại chỉ có khúc mắc a!
Hiện tại đám công tử ca toàn Lâm Truy, ở sau lưng đều gọi gã là Tạ Tiểu Bảo! Cho rằng gã không biết là do người nào truyền ra hay sao?
Bởi vì cái gọi là báo ứng cuối cùng cũng sẽ có lúc đến.
Tên Khương Thanh Dương kia gần nhất đắc ý quên hình, hung hăng ngã một phát, còn không biết có trở về được Lâm Truy hay không.
Gã không thừa cơ giẫm hai cước, vậy thì học binh pháp là uổng công rồi.
Như vậy mà nói, chính là Tạ Bảo Thụ gã truyền ra!
Nhìn xem Khương Vọng về sau còn gặp người như thế nào!
Đương nhiên, trên mặt gã tất nhiên vẫn khiêm tốn hữu lễ cười một tiếng: "Thế bá nói gì vậy? Người trẻ tuổi, nào có khúc mắc không thể giải khai được? Một chút lời nói nổi lên xung đột mà thôi, không đáng nhắc đến. Nếu Thế bá ngài không nói, chất nhi cũng đã quên mất rồi!"
Trọng Huyền Minh Quang bán tín bán nghi mà nhìn gã: "Thật chứ?"
Tạ Bảo Thụ chân thành nói: "Lời nói của chất nhi đều là từ tận đáy lòng nha!"
"Tốt nhất nên như thế." Trọng Huyền Minh Quang ra vẻ rất có tư thái trưởng bối, ngữ trọng tâm trường nói: "Lâm Truy gần đây có chút tin đồn, nhưng đều là lời nói vô căn cứ, không ảnh hưởng đến toàn cục. Nếu như ngươi có tâm tư gì, vẫn nên phải khắc chế. Kẻ làm Thế bá này khuyên ngươi, vũng nước đục này quá sâu, mình ngươi nắm không được."
Tạ Bảo Thụ rất muốn liếc mắt một cái bỏ qua, nhưng dù sao hiện tại cũng đang ở trên đường lớn, vẫn phải bảo trì phong thái của con cháu thế gia.
"Chất nhi thụ giáo." Gã mang thái độ cực kỳ tốt hồi đáp.
Trọng Huyền Minh Quang vẻ mặt biểu lộ hài lòng trẻ nhỏ dễ dạy, khẽ gật đầu: "Được, Thế bá còn có chuyện quan trọng, hôm nay cứ nói đến đây đã. Người trẻ tuổi vẫn nên tiêu xài nhiều thời gian ở bên trên việc tu hành, không được ngày hai bữa đi dạo thanh lâu!"
Tạ Bảo Thụ cho dù là hạng người có thể nhẫn, hiện tại cũng có chút nhịn không được.
‘Ngươi hơn sáu mươi tuổi còn đến đi dạo thanh lâu, ta mới chừng hai mươi, sao lại không được làm vậy!’.
Cũng may Trọng Huyền Minh Quang đã vừa lòng thỏa ý, tiến vào trong kiệu rời đi.
Bằng không thì gã rất khó cam đoan, mình sẽ không ẩu đả cùng lão nhân ở nơi thanh thiên bạch nhật như vậy.
Cỗ kiệu của đại gia Trọng Huyền tiến thẳng trở về tư trạch của lão ở thành bắc.
Tòa nhà này bao luôn nền nhà hàng xóm, bày ra cực lớn, bố trí có thể nói là phong cách tao nhã. Xét trên phương diện phú quý, không thua Bác Vọng Hầu phủ.
Trọng Huyền Minh Quang thay đi bộ quần áo tươi đẹp nọ, lau đi mùi son phấn trên người mình, lại đổi một bộ quần áo có chút đoan chính, lúc này mới trèo lên một cỗ kiệu khác, đi về phía Bác Vọng Hầu phủ.
Cỗ kiệu này cũng không phải là chủng loại khiến người ngoài hâm mộ ghen ghét như lúc đi dạo thanh lâu, đại khí cực kỳ đoan trang.
Không nói những thứ khác về Trọng Huyền đại gia, thủ đoạn nịnh hót lão gia tử có thể xưng đệ nhất gia tộc này.
Cỗ kiệu tiến vào Bác Vọng Hầu phủ, lão ân cần thăm hỏi qua lão gia tử, nói chuyện phiếm một lúc lâu, Trọng Huyền Minh Quang lúc này mới thản nhiên chuyển qua phía sau viện, đi tìm nhi tử thiên tài nhà mình.
Lúc này, Trọng Huyền Phong Hoa danh dương Lâm Truy đang lười nhác tựa vào trên ghế nằm, một tay bưng lấy một quyển sách đang chăm chú đọc. Một cái tay khác nhẹ nhàng khoác lên trên lan can, Nhật Luân, Nguyệt Luân, Tinh Luân lơ lửng chuyển động ở bên trong lòng bàn tay y, có một loại vận vị kỳ diệu.
Thật sự là tu hành nhàn nhã khó có thể thấy ở chỗ nào khác.
Thấy cha mình tới, y cũng chỉ tùy ý cười nói: "Vừa vặn mới được hai viên Đông châu, trước đó vài ngày phụ thân có nói nội trạch dường như thiếu thứ gì, không ngại cầm lấy trang hoàng."
Trọng Huyền Minh Quang là loại đại gia xem tiền tài như cặn bã, đương nhiên là khoát tay chặn lại: "Vi phụ tới tìm ngươi là có chính sự, cũng không phải để tống tiền."
Lão dừng một chút, lại rất lơ đãng mà nói: "Lớn đến bao nhiêu? Nhẹ cũng phải hai lượng đấy, nếu không cũng không có ý nghĩa gì."
Đôi mắt của Trọng Huyền Tuân vẫn lưu lại bên trên thư quyển, y chỉ thuận miệng đáp: "Đủ sáu lượng."
Trọng Huyền Minh Quang cười rạng rỡ: "A ha ha ha."
Lão xoa xoa đôi bàn tay, lại lập tức nghiêm nét mặt nói: "Nói cho ngươi biết một chút chính sự."
Trọng Huyền Tuân một tay thu hồi lấy Nhật Luân Nguyệt Luân Tinh Luân, sách cũng để xuống, đắp lên phần bụng, sau đó y đưa mắt nhìn về phía cha mình, rất là nể tình mà nói: "Xin ngài cứ nói."
Trọng Huyền Minh Quang rất am hiểu chiêu này, có phần đắc ý nói: "Chuyện bên phía tiểu Thắng, chắc hẳn ngươi cũng đã biết rồi?"
Trọng Huyền Tuân gật đầu nói: "Nghe nói."
Trọng Huyền Minh Quang hơi có vẻ kiêu căng hỏi: "Ngươi có ý định làm như thế nào không?"
Trọng Huyền Tuân lắc đầu: "Một ván này quá loạn, rất dễ dàng dẫn lửa thiêu thân. Con vẫn còn đang quan sát."
Trọng Huyền Minh Quang lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi đến cùng vẫn còn quá đơn thuần một chút. Không biết nhân tâm hiểm ác a. Tên đệ đệ béo ú kia của ngươi, hoặc là hảo bằng hữu Thanh Dương Tử của hắn, đều không phải là hạng người gì lương thiện. Đoạt tiền của chúng ta, tranh giành có thể nói bất cận nhân tình! Hiện tại đã có cơ hội tốt, ngươi sao có thể buông tha vậy?"
"Ai!"
Lão làm ra một bộ biểu lộ 'rời khỏi ta ngươi phải làm sao bây giờ', nhìn thẳng vào Trọng Huyền Tuân: "Nhưng mà có phụ thân ở đây! Bởi vì cái gọi là Thiên đạo tự có luân hồi, trời xanh không phụ lòng người! Ngươi yên tâm, vi phụ đã giúp ngươi xử lý thích đáng việc này. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tu hành là được, xây chắc Thánh Lâu, sớm ngày Thần Lâm, cũng an ủi cho vi phụ phần nào. Năm đó nếu không phải bận rộn chiếu cố ngươi, vi phụ cũng đã sớm... Ai, không nói đến chuyện này nữa."
Trọng Huyền Tuân vẻ mặt kinh ngạc.
Kinh ngạc không phải là bởi vì đoạn lời nói cuối cùng của Trọng Huyền đại gia, loáng thoáng ám chỉ chính mình từng có hi vọng Thần Lâm, đã nghe nhiều năm như vậy, lỗ tai đều mọc ra kén, làm bộ tin tưởng là được.
Để cho y kinh ngạc là câu "Xử lý thích đáng".
"Ngài..." Y ngồi phắt dậy: "Phụ thân xử lý như thế nào vậy?"
Được hỏi tới chỗ đắc ý, Trọng Huyền Minh Quang cười ha ha một tiếng: "Thanh Dương Tử bỏ số tiền lớn hối lộ Trịnh Thế, vậy mà trốn tránh nhiệm vụ của Bắc Nha, ngươi nói là ai truyền ra chuyện lơ là cương vị này hay sao?"
Gương mặt Trọng Huyền Tuân đều đen rồi.
Đây là muốn đắc tội Trịnh Thế đến chết a.
Sau khi y từ Hoàng Hà chi hội trở về, đã nhiều lần biểu hiện lấy lòng đối với Bắc Nha, chính là vì muốn hòa hoãn một chút mâu thuẫn. Không cầu cha con Trịnh Thế giúp đỡ phía bên mình, tốt xấu sẽ để cho bọn họ có một ít ước lượng ở trong lúc giúp đỡ Khương Vọng. Trả giá rất nhiều, thật vất vả mới có được một chút tiến triển...
Càng quan trọng hơn là... hiện tại thêm mắm thêm muối, đây không phải đang chiếu cố giúp Khương Vọng sao?
Y ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi thật sâu, cố gắng gượng cười nói: "Phụ thân, ngài đã lớn tuổi, về sau vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Những chuyện này không làm khó được nhi tử, để cho nhi tử tự mình làm là được."
"Ha ha ha, vi phụ chẳng qua chỉ là mượn dao mổ trâu làm thịt gà mà thôi!"
Trọng Huyền Minh Quang hồn nhiên không ý thức đến vấn đề, cực kỳ đắc ý đối với việc chính mình có thể khoe khoang ở trước mặt đứa con thiên tài: "Yên tâm, không ai có thể phát hiện được là ta làm. Lúc nãy khi vừa tới, ta còn cảnh cáo tiểu tử Tạ gia kia một lần, để cho hắn thành thật một chút. Người bên ngoài chắc chắn đều cảm thấy, ta cực kỳ bảo vệ đối với người trẻ tuổi xuất thân môn khách Trọng Huyền gia như Khương Vọng!"
Trọng Huyền Tuân yên lặng nằm trở về, cầm sách úp lên mặt.
Cái này gọi là Giấu đầu lòi đuôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận