Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 339: Thu có tam sát

Nếu không phải trong đại quân có quân trận binh gia bảo vệ, lại có nhóm cường giả Trọng Huyền Trử Lương trấn áp.
Thì Dương Kiến Đức chỉ cần chỉ một cái, chắc mười ngàn binh sĩ Thu Sát Quân đều sẽ bị rút khí huyết ra đến khi cạn kiệt mà chết!
Hôm nay chỉ bị mất kiểm soát một phần nhỏ, vậy mà đã bốc lên như khí huyết lang yên, đủ thấy diệt tình tuyệt dục huyết ma công mạnh mẽ.
Đồ cảnh đại diện cho Tồi khô chi sát cũng vì vậy mà bị lung lay, dập dềnh như nước, tất cả chỉ vì một mâu của Dương Kiến Đức tạo ra!
Trận đại chiến này, đánh từ lúc mặt trời mọc giết tới giữa trưa, lại từ giữa trưa, giết đến lúc này.
Chân trời lúc này, nắng chiều như máu.
Dưới ánh nắng chiều, Dương Kiến Đức giống như một vầng nắng chiều màu máu nữa!
Ánh sáng của hắn, sức nóng của hắn, sự giãy giụa và dũng cảm thảm liệt cả đời của hắn, cũng cùng bị đốt cháy vào thời khắc này.
Toàn thân hắn rực lên huyết diễm, như phủ thêm một chiếc long bào màu máu. Liệt Dương chiến mâu lừng danh thiên hạ trong tay, nửa mũi mâu nhọn đã nhuộm một màu đỏ thắm chói mắt, nửa còn lại một màu vàng rực.
Tồi khô chi sát như một bức tranh vẽ giữa không trung, trên bức vẽ có khí huyết như khói.
Dương Kiến Đức, như một tên mãng phu bất chấp tất cả để phá bức danh họa, đang dùng tư thái ‘cậy mạnh nên vô lý’ giết tới.
"Cùng ta cùng quyết tử!"
Cả chiến trường đều dừng lại, nhìn Dương Kiến Đức, vung mâu đâm vào trận.
Một mâu đâm tới!
Đồ cảnh đại diện cho Tồi khô chi sát, bể nát.
Binh sát cuồn cuộn ba bốn dặm.
Dương quân vui mừng, Tề quân sợ hãi.
Binh sát đang tan ra trong nháy mắt lại ngưng tụ.
Diệt tình tuyệt dục huyết ma công của Dương Kiến Đức đúng là bất ngờ, nhưng mà Trọng Huyền Trử Lương từng bước tiến quân, vô cùng cẩn thận, không phải là để đối phó những tình huống ngoài ý muốn này hay sao!
Y cho Dương Kiến Đức sự tôn trọng lớn nhất, cũng thực hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng nhất.
Điêu linh đã rơi, tồi khô đã dừng.
Nhưng giết chóc không hề ngừng lại!
Thu là mùa của xơ xác tiêu điều.
Xưa nay những kẻ bị định tử tội, đều đa phần giết vào sau thu, chính là vì đây là mùa có sát khí nặng nhất.
Thu có tam sát, một điêu linh, hai tồi khô, ba vấn trảm!
Tiếng Trọng Huyền Trử Lương lúc này sắc nhọn như muốn mở khai trời đất.
"Nay ta thay mặt trời xử phạt... Dương quân vô đức, họa quốc ương dân! Trước để thử dịch, sau gây binh hấn! Phán xử... trảm lập quyết!"
Trong binh sát đang sôi trào mãnh liệt, lúc này lộ ra một thanh đao.
Mới đầu tưởng là Cát Thọ nổi danh thiên hạ, nhưng sau khi nhìn kỹ, đó không phải là Cát Thọ đao, mà là lấy Cát Thọ làm sườn chính, lấy binh sát của Thu Sát Quân làm lớp ngoài, ngưng tụ mà thành một thanh đao vô cùng đặc biệt.
Đao này đao thể nặng nề, cán đao khắc hình đầu quỷ, chỗ gáy đao có một miệng tròn, đầu quỷ há to, sống dày bản rộng. Nhìn là biết, vô cùng nặng nề, thích hợp để chém.
Đao này tên... Quỷ đầu!
Thích hợp nhất để chém đầu.
Xưa nay đao phủ khi hành hình, đa phần là dùng đao này.
Một đao này, rõ ràng là nhìn rất xa.
Thậm chí rõ ràng Dương Kiến Đức đã lấy mâu đẩy đi.
Nhưng mà lúc đao vung lên, binh sát đã vỡ tan tành hợp lại.
Lúc đao hạ xuống, đầu Dương Kiến Đức bay lên.
Lại bị chém đầu!
Một khắc trước hắn còn dũng mãnh vô địch, vung mâu xông trận, diệt tình tuyệt dục huyết ma công cường thế vô cùng.
Nhưng mà một khắc sau, cơ thể đã chia làm hai.
Đột ngột như vậy, mà chỉ vì một đao này.
Giống như tội danh đã chắc chắn, người đã ở pháp trường, lệnh tiễn đã rơi xuống đất, hình khách vung đao.
Không còn đường nào cứu vãn!
Giơ tay chém xuống, đầu người bay lên!
Thần Lâm đỉnh phong như Dương Kiến Đức, đã đạt tới kim khu ngọc tủy, thân xác bất hoại, có thể nói là bất hủ. Chưa đến lúc chết, tu vi không lùi.
Cảnh giới này được gọi là "Bất hủ bất diệt, ta như Thần Lâm."
Thời thượng cổ, còn được gọi là Bất Hủ cảnh.
Thủ đoạn bình thường, khó mà giết được.
Vậy mà một đao này chém xuống, hắn lại mất mạng ngay tức khắc!
Giao phong lần này, Trọng Huyền Trử Lương lại giành chiến thắng, tìm hiểu nguyên nhân, có vẻ cũng vì Tề mạnh Dương yếu.
Nhưng mà, một người luôn có thể vững vàng giữ chặt ưu thế, từ đầu đến cuối không cho đối thủ cơ hội lật bàn, chẳng lẽ không đủ để đáng sợ?
Lúc đầu Dương Kiến Đức bay lên, thời không hình như dừng lại.
Ba mươi năm trước rồi ba mươi năm sau, cái đầu kia lại bay lên theo đường vòng cung.
Trọng Huyền Trử Lương đứng trong quân, mặt không cảm xúc!
Vị trí cao không có bằng hữu.
Đây là lời y từng nói với Trọng Huyền Thắng.
Bởi vì càng lên cao, thì càng thân bất do kỷ. Bởi vì rất nhiều quyết định, mình không còn được làm theo ý của mình.
Đâu ai biết, Trọng Huyền Trử Lương và Dương Kiến Đức, từng là bằng hữu duy nhất của nhau!
Nhưng mà một người ở Tề, một người ở Dương.
Một người là danh môn thế gia của nước Tề, cùng sống cùng chết với nước Tề. Một người lại là vương thất Dương quốc.
Hai người không có khả năng thay đổi lập trường.
Vào sáng sớm ba mươi năm trước ở Tà Nguyệt cốc, họ đã biết rõ điều này, đã tiên đoán được ngày này.
Sau đó mỗi người một ngả, ba mươi năm qua, không có nửa lá thư, trao đổi với nhau!
Thật ra nếu bàn về 1 đấu 1, Trọng Huyền Trử Lương tin mình không thua Dương Kiến Đức, cho dù người kia đã luyện thành Diệt tình tuyệt dục huyết ma công. Nhưng khi đối mặt Dương Kiến Đức, y vẫn không chút do dự sử dụng tất cả ưu thế mình có.
Không chỉ vì hổ còn phải dùng toàn lực khi vồ thỏ, đối với một người như Dương Kiến Đức, nhất định không được để cho hắn một chút cơ hội nào.
Mà còn vì y muốn cho Dương Kiến Đức từ đầu đến cuối đều cảm thấy, hắn bị thua, không phải vì "Ta không bằng người", mà là vì hoàn cảnh xấu có sẵn, là vì trời định chứ không phải vì người!
Chỉ như vậy, có bảo vệ được sự kiêu ngạo sau cùng của hắn.
Ba mươi năm trôi qua như gió, sinh tử như mây khói.
Bao nhiêu chuyện cũ, vinh dự, kiêu ngạo, tình nghĩa, cũng chìm theo dưới con sông thời gian.
Người như Trọng Huyền Trử Lương, sẽ không cho mình quá nhiều thời gian để tưởng nhớ chuyện cũ.
Chỉ một tích tắc hoảng thần, liền tỉnh táo, bay ra khỏi quân trận, giơ tay chộp lấy đầu Dương Kiến Đức giữa không trung, túm lấy tóc, giơ cao lên.
"Dương Kiến Đức đã chết!"
Âm thanh truyền khắp chiến trường.
"Dương Kiến Đức đã chết!" "Dương Kiến Đức đã chết!" "Dương Kiến Đức đã chết!"
Tề quân lớn tiếng lặp lại.
Đại quân Dương quốc trong nháy mắt tan vỡ, cả chiến trường không còn một phòng tuyến còn thành hình nào.
Binh sĩ Thu Sát Quân ào lên, giết người như cắt cỏ.
Thường sau khi người quyết định chiến trường đã chết, thì sau đó thắng bại cũng phân. Sự thương vong cao nhất, thường là do đuổi giết sau đó sinh ra.
Không sao đếm xuể số lượng binh sĩ Dương quân tháo giáp bỏ binh khí, quỳ xuống đất xin hàng. Vô số binh sĩ Dương quân chạy loạn khắp nơi, chạy trốn tứ phía.
Sau khi thắng bại đã định, để mặc cho binh sĩ thủ hạ tha hồ giết chóc một hồi, là một trong rất nhiều quy tắc ẩn của chiến tranh.
Vì họ mới vừa phải đối mặt với sinh tử, nhìn thấy vô số người thân quen chết trận, chính bản thân cũng ở bên bờ sinh tử... áp lực thù hận to lớn đó, cần phải được thả ra.
Nhưng thường thì thời gian này sẽ không quá lâu.
Nhiều binh sĩ Dương quốc sau khi vứt mũ bỏ khí giới, liền lập tức vùi đầu xuống đất, hy vọng may mắn vượt qua được thời gian giết chóc này.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương giơ cao đầu của Dương Kiến Đức, đã im lặng một hồi rồi nói: "Phàm những ai tham dự trận chiến này, đối kháng thiên binh Đại Tề ta, bất kể có đầu hàng hay không... Giết hết!"
Cứ thế đưa ra lệnh đồ sát!
Có binh sĩ Dương quân đã quỳ dưới đất kinh hoàng đứng bật dậy, lập tức bị một đao chém đầu, lại rơi xuống đất.
Có người mới vừa buông binh khí xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cây chiến đao cắt đứt cổ họng.
Sợ hãi, tán loạn, binh sĩ Dương quân vốn đã không phải đối thủ của Thu Sát Quân, lúc này càng không có khả năng phản kháng.
Giết người như cắt cỏ, từng mảng từng mảng ngã xuống.
Một trận giết chóc say sưa mở màn.
"Đại soái không thể! Đại soái, vạn vạn không thể!"
Từ cạnh bên chiến trường, một văn sĩ vội chạy tới, từ xa lớn tiếng xin Trọng Huyền Trử Lương.
"Chiến thắng này là đã định, đại soái cần gì tạo thêm giết chóc, gánh thêm tiếng xấu?"
Lập tức thì có tướng lãnh giơ đao định cản đường.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương chỉ khoát tay ngăn cản: "Để hắn tới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận