Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1786: "Khổ" tâm (1)

"Bình Đẳng quốc?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Khương Vọng ngước mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt không xa, một thân ảnh uy nghiêm và mỹ lệ đang đứng thẳng.
Không biết nàng xuất hiện bao lâu rồi, cũng không biết bằng cách nào.
Nàng đương nhiên chỉ có thể là thành chủ Bất Thục thành, Tội Quân - Hoàng Kim Mặc.
Đón lấy ánh mắt của Khương Vọng, nàng giải thích: "Người đến là khách, an toàn của ngươi trong Bất Thục thành, bản tọa vẫn muốn quản một chút."
Hoàng Kim Mặc là nhân vật bậc nào, nàng làm việc gì có cần phải giải thích với ai ư?
Quét mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt kiêu ngạo của Chúc sư huynh, Khương Vọng có đủ lý do để nghi ngờ Tội Quân nghe được lời lưu lạc thiên nhai của Chúc Duy Ngã, lúc này mới cố ý đuổi tới.
Nếu không với tính tình của nữ nhân này, dù có ăn đến no căng, nàng cũng khó lòng cố ý ra khỏi thành hộ tống một người như Khương mỗ hắn?
Tất nhiên Khương tước gia hiện tại đã trưởng thành rất nhiều, sẽ không biểu lộ nghi ngờ trong lòng mình ra ngoài mặt.
Hắn như bừng tỉnh đại ngộ, khẽ kêu "Úc" một tiếng, rồi thành khẩn xin lỗi: "Thật sự là thêm phiền phức cho Tội Quân đại nhân."
Hoàng Kim Mặc khoát tay, ý bảo đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, không cần nhiều lời, rồi lại hỏi: "Ngươi mới vừa nói Bình Đẳng quốc?"
Khương Vọng thầm nghĩ, nữ nhân này thật thích nghe lén người khác nói chuyện.
Thế nhưng trong miệng chỉ nói: "Tại hạ từng tiếp xúc với Bình Đẳng quốc vài lần, có hiểu biết đôi chút về phong cách hành sự của bọn chúng."
"Ngươi cảm thấy Tiêu Thứ cũng là người trong Bình Đẳng quốc sao?" Hoàng Kim Mặc hỏi rất trực tiếp.
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta cảm thấy không phải. Bọn chúng có lẽ cũng có hoang mang tương tự với thế giới này, nhưng những người trong Bình Đẳng quốc này có cơ cấu tổ chức chặt chẽ, có cương lĩnh hành động thống nhất, có lý tưởng kiên định mà bọn chúng gọi là tín niệm. Bọn chúng đã xác lập con đường của mình, mặc dù trong mắt nhiều người, bọn chúng đã đi trên con đường tà đạo."
"Mà lý tưởng của Tiêu Thứ khác biệt so với Bình Đẳng quốc. Đồng thời, đám người Tiêu Thứ vẫn chưa tìm được con đường lý tưởng."
Khương Vọng đã từng nghe Sở Dục Chi hùng hồn tuyên bố, cũng đã nghe được lời trăn trối của Tiêu Thứ.
Hắn hiểu rằng lý tưởng của Tiêu Thứ cũng chính là lý tưởng của Sở Dục Chi.
Hai người kia cùng chung chí hướng, cùng tiến về một mục tiêu.
Cho nên một thiên tài xuất thân bình dân của Đan quốc, cùng một nhân vật thiên tài xuất thân quân ngũ của Sở quốc, hai người vốn chẳng liên quan lại có thể tin tưởng lẫn nhau, không chút che giấu mà giúp đỡ nhau.
"Ngoài ra" Khương Vọng bổ sung "Nếu Tiêu Thứ là người của Bình Đẳng quốc mà nói, với giá trị mà hắn thể hiện ra trước mắt, Bình Đẳng quốc chắc chắn sẽ phái người đến ứng cứu hắn mới đúng. Ta có chút hiểu biết về Bình Đẳng quốc, thực lực của chúng mạnh mẽ như vậy, chỉ một Trương Tuần thôi là không đủ để đe dọa."
Hoàng Kim Mặc lắng nghe, bỗng liếc nhìn Chúc Duy Ngã, giọng vẫn lạnh lùng nhưng đã không còn quá lạnh: "Ánh mắt ngươi như vậy là ý gì?"
Chúc Duy Ngã nhún vai: "Nghe các ngươi nói một chút chuyện mà ta không hiểu rõ, nhất thời không biết nên vui mừng hay thất vọng."
"Vậy phải xem ngươi thấy điều gì quan trọng hơn rồi." Hoàng Kim Mặc nói.
Khương Vọng ở một bên…
Còn tưởng rằng các ngươi thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với Bình Đẳng quốc.
"Kia cái gì…" Khương Vọng rất có tự giác mở lời, "Tiễn quân nghìn dặm, chung quy cũng phải chia tay, bằng không liền tiễn đến chỗ này đi?"
Bước chân của Hoàng Kim Mặc cùng Chúc Duy Ngã gần như đồng thời dừng lại.
Khương Vọng đưa mắt nhìn Chúc Duy Ngã, trong lòng có chút không cam lòng, nhưng trên mặt vẫn mang theo mỉm cười như cũ: "Không phải Chúc sư huynh nói muốn lưu lạc thiên nhai cùng ta sao?"
Chúc Duy Ngã nhìn hoang dã xung quanh một chút, nhạt tiếng nói: "Đúng, ta đã lưu lạc rồi."
Sau khi suy nghĩ một chút, gã tốt xấu bồi thêm một câu: "Sư đệ đi thong thả."
Ra thành một chuyến, liền đã lưu lạc chân trời.
Chân trời của gã thật sự rất gần.
Khoảng cách giữa Bất Thục thành đến Đan quốc, đối với một cường giả Thần Lâm cảnh phi hành hết tốc lực mà nói, cũng không phải đường xa khó đi cỡ nào.
Nhưng giờ này khắc này, Trương Tuần đang còn bay nhanh lại cảm thấy thực sự quá xa!
Gã nhịn không được sẽ nghĩ, Tiêu Thứ đến cùng là một thiên tài như thế nào, mới có thể lấy tu vi Nội Phủ cảnh, phía dưới loại truy sát cường độ này chạy trốn khoảng cách xa như vậy, đào thoát đến tận Bất Thục thành?
Mà chính mình, lại là ngu xuẩn đến mức nào a.
Sợ rằng không ai dám tin, giờ này khắc này trong lòng của gã bi thống khó tả, đều là bởi vì cái chết của Tiêu Thứ!
Nhưng gã làm sao có thể để người ta biết đây?
Tất cả mọi người cho rằng Tiêu Thứ thất bại, là bởi vì chính bản thân y cuồng vọng. Là bởi vì thời gian bốn mươi ngày mà y quyết định, đối với cảnh giới Thần Lâm thực sự quá bé nhỏ. Là y tích lũy quá không đủ, là y bức bách chính mình quá gấp.
Trong đám người vây bắt kia, chỉ có chính Trương Tuần mới hiểu rõ, nguyên nhân căn bản nhất thực ra nằm ở viên Lục Thức đan kia.
Thứ mà Tiêu Thứ ăn vào trong bước xung kích Thần Lâm cảnh cuối cùng, căn bản không phải là Lục Thức đan chân chính.
Đan quốc đã không còn năng lực luyện chế Lục Thức đan chân chính!
Đây mới là điều khiến cao tầng của Đan quốc hoảng sợ không thôi, cũng là chuyện khiến Trương Tuần cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ tuyệt đối không thể để cho chuyện này bại lộ.
Dưới cường quốc Đại Tần áp bức, trước Hà Cốc bình nguyên tàn phá khắp nơi, Đan quốc vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì thanh thế, chính là dựa vào điều gì? Không phải là dựa vào thuật luyện đan độc bộ thiên hạ của nước này hay sao?
Một khi lớp màn che cuối cùng này bị vén lên, Đan quốc sẽ trở thành một miếng thịt mỡ không chút phòng bị trước mặt Tần quốc!
Cho nên vì sao bọn họ phải khổ tâm che lấp?
Cho nên vì cái gì bọn họ lại không cấp Thiên Nguyên Đại Đan cho Tiêu Thứ, không cấp Lục Thức Đan cho y?
Bởi vì Đan quốc vốn không có!
Cái gọi là Nguyên Thủy Đan hội, từ rất lâu trước đây đã chỉ là một cái xác không hồn.
Cái gọi là con cháu thế gia vô năng của Trương thị, người đệ đệ của Trương Tuần - Trương Tĩnh kia, thực ra chỉ là một cái ngụy trang đáng thương.
Dùng sự ngang ngược càn rỡ, vô năng và kiêu ngạo của y để che giấu đi bí mật lớn nhất của quốc gia.
Ngay cả chính Trương Tĩnh cũng nghĩ rằng lúc trước mình đã nuốt Thiên Nguyên Đại Đan, chỉ là thiên phú có hạn, vận khí không tốt, không thể phát huy hết hiệu quả của đan dược mà thôi.
Đây là một vở kịch đã kéo dài nhiều năm.
Là thế gia đệ nhất của Đan quốc, ngay từ mới bắt đầu, Trương thị đã từ bỏ Trương Tĩnh, cố ý bồi dưỡng y thành một công tử kiêu ngạo và vô năng.
Khiến y trở nên ngang ngược ương ngạnh, khiến y vô lễ, tham lam và vô tri.
Gia tộc hùng mạnh, trưởng bối hiền hòa phục tùng, bằng hữu hồ bằng cẩu hữu nịnh nọt, khiến y vô cùng thỏa mãn. Y thực sự cho rằng mình không hề kém gì nhân vật thiên tài như đại huynh Trương Tuần, chỉ là hiện tại chưa thể tỏa sáng mà thôi.
Y thực sự nghĩ rằng mình chỉ cần nỗ lực một chút, khi thực sự cố gắng chắc chắn sẽ một ngày ngàn dặm, đuổi kịp đại huynh, cũng là chuyện quá bình thường.
Y vẫn còn mong chờ có được Lục Thức đan, hy vọng dựa vào nó để có thể đột phá cảnh giới Thần Lâm. Lại không biết dù có được Lục Thức đan, y vẫn không thể có được đột phá gì quá lớn, mà bêu danh kẻ phế vật kia kia lại khiến y phải gánh vác cả đời.
Thậm chí trong lúc cần thiết…Trương Tuần có thể sẽ phải dùng "Quân pháp bất vị thân", để tái tạo lòng tin của người trong nước đối với quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận