Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 600: Đời này cuối cùng không thành Phật

"Không phải là Quan Thế Viện ta làm việc khắc nghiệt, thủ tọa Quan Thế Viện các đời có bản tính hà khắc, mà là vì Quan Thế Viện ta kiêm chưởng giám sát, giới luật, chúng ta không giữ gìn quy củ thì ai giữ gìn quy củ đây?"
Khổ Đế cũng không che giấu tâm tình nữa, nói thẳng:
"Đây là trách nhiệm, vẫn thỉnh thiền sư chớ nhúng tay vào nữa."
Thoạt nhìn, Chỉ Ác thiền sư trẻ hơn đám người Khổ Mệnh rất nhiều, dáng vẻ chỉ khoảng hơn 40 tuổi. Điều đó chứng tỏ có lẽ ông ta đã đạt thành tựu Thần Lâm ở độ tuổi này, không già yếu đi nữa.
Chỉ là tướng mạo của ông ta thực sự có chút hung ác, không quá giống người trong Phật Môn.
Đối diện với sự bất mãn của Khổ Đế, mi cốt của ông ta giật giật lộ rõ hung ác, nhưng thực ra giọng nói không hề có vẻ giận giữ:
"Vậy liền theo quy củ của sơn môn, cũng không nên đi tìm Quan Diễn nữa. Hắn đã không còn mắc nợ Huyền Không Tự nữa rồi."
Tuy tôn sư trọng đạo, tôn trọng trưởng bối là chuyện nên làm, nhưng làm tròn trách nhiệm, giữ gìn quy củ cũng là việc nên làm.
Mà sự lựa chọn giữa hai bên của Khổ Đế rất rõ ràng, y không hề nhượng bộ, thậm chí còn có chút sắc sảo nói:
"Bế quan nhiều năm, có lẽ ngài đã quên quy củ của sơn môn."
Trong cả Huyền Không Tự, thủ tọa của Quan Thế Viện có tiếng là vừa đáng ghét vừa cứng nhắc, chuyện gì cũng theo quy củ. Ngoại trừ hòa thượng Khổ Giác càn quấy ra thì không ai có thể khiến y nhượng bộ.
Chỉ Ác thiền sư là cao tăng tiền bối, Khổ Đế cũng là thủ tọa một viện, nếu thực sự gây ra ầm ĩ lớn gì đó, đương nhiên sẽ không phải chuyện tốt đối với Huyền Không Tự.
Trái lại, Khổ Mệnh phương trượng chợt cảm nhận được điều gì, thốt lên hỏi:
"Trước đó ngài nói công lao năm trăm năm giáo hóa, là để chỉ...."
"Các ngươi vẫn chưa phát hiện ra sao?" Chỉ Ác thiền sư thở dài: "Nhìn Định Dư tháp đi."
Lúc này, Khổ Đế mới chuyển mắt qua Định Dư tháp, mới thoáng nhìn một cái đã kinh hãi.
Trước đó vì tôn trọng những cao tăng đã viên tịch nên bọn họ không hề quan sát rõ bên trong tháp đá.
Hiện tại, hướng mắt nhìn vào bên trong dưới sự nhắc nhở của Chỉ Ác thiền sư liền lập tức phát hiện, trong Định Dư Tháp đó, ngoài kim thân của Định Dư pháp sư ra, không biết đã có thêm một pho kim thân nhỏ hơn từ lúc nào!
Giọng nói và gương mặt như phảng phất đâu đây, sinh động như thật, kim quang lưu chuyển, nghiêm túc và trang trọng.
Tòa tháp đá này nghiễm nhiên lại trở thành tháp có hai kim thân.
"Là Chỉ Tương đó."
Âm thanh của Chỉ Ác thiền sư trầm trầm vang lên:
"Tụ hợp trong kim thân này chính là công lao giáo hóa, là đức trong đức. Hơn nữa lại còn dựng thẳng lên vào ngày hôm nay, ngoài Quan Diễn ra thì còn có thể là ai? Năm trăm năm qua hắn đã làm những gì, đều có thể nhìn thấy từ kim thân này. Các ngươi còn nghi ngờ gì nữa?"
"Hắn dùng công đức của mình để đắp nặn kim thân cho sư phụ hắn. Đã để lại một pho kim thân cho Huyền Không Tự ta như vậy, hắn còn nợ Huyền Không Tự cái gì nữa đây?"
Đời này cuối cùng không thành Phật, đời này cuối cùng không thành Phật.
Khổ Mệnh niệm câu này trong lòng hai lần. Rất nhiều người nói ta không thành Phật, ta không làm chuyện này, thực ra là ngay từ đầu đã không làm được. Nhưng từ phần công đức này có thể thấy, Quan Diễn thực sự có cơ hội thành Phật, nhưng y cũng thực sự từ bỏ rồi.
Chỉ có loại dứt bỏ này mới thực sự khiến người khác cảm nhận được phân lượng.
"Nam mô Thích Ca Mâu Ni Phật." Khổ Đế chắp tay tụng kinh Phật: "Là do Khổ Đế không xem xét kỹ lưỡng, suýt chút nữa đã làm oan đại đức. Nguyện diện bích một tháng để đền nghiệp này."
Y không có yêu ghét cá nhân với Quan Diễn, giữ gìn quy củ rất nghiêm ngặt, nhưng khi biết mình sai cũng không mượn cớ che đậy, lập tức nhận sai.
"Thiện tai!"
Âm thanh mờ mịt, bóng dáng của Chỉ Ác thiền sư đã biến mất.
"Không ngờ lão nhân gia này vẫn còn sống!"
Chỉ Ác thiền sư vừa đi, Khổ Bệnh liền không nhịn được nói "lời thì thầm".
Đương nhiên âm lượng kia vẫn giống như gõ chuông.
Chỉ Ác thiền sư là cao tăng tiền bối mà lão vô cùng sùng bái, hai chữ "Chỉ Ác" uy danh hiển hách, nhưng không phải nhờ nói ra mà là nhờ đánh ra! Đối với hòa thượng thờ phụng chân lý "nắm đấm đấm ra chính là lý lẽ mà Phật muốn truyền đạt" như lão mà nói, Chỉ Ác thiền sư quả thực là kim quang vạn trượng. Vì vậy, mặc dù tuổi tác của lão đã cao nhưng vẫn không nén được kích động mãnh liệt.
Khổ Mệnh chau mày nhăn mặt nhìn lão một cái, ý tứ rất rõ ràng, nói không chừng người ta còn chưa đi xa, ngươi có thể nhỏ giọng chút hay không?
Sự ăn ý nhiều năm của sư huynh đệ khiến cho Khổ Bệnh oan ức...
Ta đã nhỏ giọng rồi mà.
Bên ngoài sơn môn của Huyền Không Tự, lão tăng Khổ Giác nhắm mắt theo đuôi Khương Vọng, bên ngoài làm ra vẻ vô ý hỏi thăm:
"Thủ pháp đốt tăng y vừa rồi của ngươi rất đẹp."
Khương Vọng rất bình thản: "Quá khen."
Câu trả lời này rõ ràng không có cách nào gãi đúng chỗ ngứa của Khổ Giác.
Lão chớp chớp mắt, đổi một sang một khía cạnh khác:
"Đạo thuật Diễm Hoa này nha, thực ra ta cũng hiểu rất rõ, nói không chừng có thể chỉ điểm cho ngươi. Đúng rồi, ngươi học với ai thế?"
Khương Vọng tỉnh bơ:
"Đạo thuật hệ Hỏa cấp thấp đặc sắc như vậy, có không ít nơi đã phá giải đi?"
"Chậc chậc chậc, ta tưởng rằng ngươi là một đứa trẻ trung thực."
Khổ Giác xoay đến trước mặt hắn, cười híp mắt nói:
"Ngươi có chuyện giấu vi sư."
"Đại sư à." Khương Vọng thở dài nói: "Ngài là cao tăng đại đức, đức cao vọng trọng như vậy, đúng ra mỗi ngày phải trăm công nhìn việc mới phải, sao vẫn còn thời gian rảnh mà đi theo ta, ngài không bận chút nào sao?"
"Ta nào có việc... Khụ." Khổ Giác chuyển hướng rất nhanh: "Ta thực sự khá bận. Nhưng thầy trò chúng đã lâu không gặp, không thể không bồi đắp tình cảm một chút nha. Ngươi xem, bây giờ ngươi đã lạnh nhạt với vi sư rồi!"
Khương Vọng trả lại ánh mắt coi thường.
Đại sư, ta với ngài từng thân thiết sao?
"Ai dà, ngươi không muốn nói cũng không sao. Thầy trò chúng ta có thể tâm sự chuyện khác mà".
Khổ Giác cười đùa tí tửng nói sang chuyện khác:
"Trước kia ta từng nói với ngươi Khổ Bệnh là khiến người khác chán ghét nhất, thực ra hắn ngoại trừ đần độn một chút, ồn ào một chút, hung dữ một chút, xấu xí một chút thì nào có thể đáng ghét hơn Khổ Đế được? Chỉ có điều, mắng Khổ Đế sẽ bị hắn nghe thấy, mà người này lòng dạ hẹp hòi, ta thì không sợ cái khác vì hắn không có cách nào làm khó ta, chỉ sợ hắn nhắm vào đồ đệ bảo bối của ta...”
Lão vừa nói vừa liếc Khương Vọng một cái, cười lấy lòng:
"Cũng chính là ngươi."
Khương Vọng vẫn không lung lay.
Lão tăng Khổ Giác không hề nhụt chí, tiếp tục lải nhải:
"Ai mà biết được ta không mắng hắn, hắn vẫn khó chịu với ta chứ, hắc! Sớm biết thế ta đã mắng hắn rồi!"
Khương Vọng yên lặng quan sát tuyến đường, suy xét xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi lão hòa thượng này.
"Sao?" Lão tăng Khổ Giác còn nghịch ngợm đụng bả vai Khương Vọng, khiến Khương Vọng đột nhiên bị đụng đến lảo đảo: "Vừa rồi ở trong chùa, sư phụ có uy phong không?"
Mặt lão đầy đắc ý: "Ngươi là đồ nhi bảo bối của ta, sao có thể để hắn ức hiếp chứ?"
"Sư phụ sư phụ, ta thì sao?" Tịnh Lễ đi theo sau hô lên.
Khổ Giác hòa thượng nhướng mày, cảm giác bầu không khí khổ cực tạo ra hoàn toàn biến mất rồi.
Thế là lão quay đầu lại: "Chép kinh thư chưa?"
Khuôn mặt tươi cười của Tịnh Lễ lập tức ủ rũ:
"Người cũng không nói là hôm nay phải chép kinh thư mà..."
"Chuyện này còn phải để vi sư nói?" Khổ Giác giận tím mặt: "Chuyện này cũng cần vi sư nói? Con tu hành cho vi sư sao? Lúc trước vi sư tu hành, sao không cần tổ sư của con nói? Vi sư cần cù thật thà, kỷ luật tự giác nên mới có địa vị như bây giờ, được người ta kính trọng! Vậy mà con lại lười biếng như vậy! Con nói xem, một chút tự giác như vậy cũng không có, sau này con làm sao có thể thừa kế y bát của vi sư?"
"Sư phụ..." Tịnh Lễ hòa thượng há hốc miệng.
"Sư phụ gì! Con nghe lời của sư phụ không? Không nghe lời thì không cần gọi ta là sư phụ!"
"Không phải, sư phụ..."
"Vẫn còn không phải? Ngươi còn muốn tranh luận với vi sư? Cánh cứng rồi nha Tịnh Lễ!"
"Không phải mà sư phụ." Tịnh Lễ đã sắp khóc rồi: "Tiểu sư đệ hình như chạy mất rồi!"
Lúc này Khổ Giác mới đột ngột xoay người lại.
Nhưng nhìn thấy mây trời mù mịt, lại không nhìn thấy bóng dáng Khương Vọng đâu hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận