Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1890: Cờ trấn sơn hà (2)

Hạ Thái hậu lên tiếng: "Chiến sự đã qua, ai gia đã biết Tào Giai kia lấy thế mạnh hiếp yếu, thật sự không thể trách được. Nói cho cùng, không phải vì Đại Hạ ta yếu kém, mới khiến thanh danh Dân Vương phải chịu nhục."
Ngu Lễ Dương cười khổ một tiếng: "Thái hậu nói vậy là để an ủi tiểu vương sao?"
"Trong chuyện này, người sáng suốt đều biết, không cần để ý đến lời đàm tiếu của kẻ tầm thường." Hạ Thái hậu chậm rãi nói: "Trời sinh Dân Vương, là may mắn của Đại Hạ ta. Dân Vương có thể vì quốc gia mà bỏ đi thanh danh, ai gia thật muốn rơi lệ."
Ngu Lễ Dương cũng không thể không thừa nhận.
Cho dù y đủ mạnh mẽ, cho dù y đứng trên đỉnh phong của Siêu Phàm, cho dù y căn bản không bị những lời công kích kia ảnh hưởng.
Những lời nói của Hạ Thái hậu vẫn mang lại cho y an ủi to lớn.
Cũng giống như năm đó, khi toàn cảnh Hạ quốc chìm trong biển lửa, niềm kiêu hãnh của y trên chiến trường đã bị đánh vỡ nhiều lần. Y tự nhận là phong lưu lại lui lại, chạy trốn, chật vật trở về Quý Ấp thành, trở về đô thành cuối cùng của Đại Hạ.
Ngày hôm đó, y ngẩng đầu lên.
Thái hậu đội mũ phượng, khăn choàng vai, đứng trên đầu tường Quý Ấp thành, như một đóa tường vi rực rỡ!
Tươi đẹp như vậy, rực rỡ như thế.
Đã cho y một cỗ lực lượng vô cùng vô tận.
Y lúc đó mệt mỏi và kiệt quệ, một lần nữa tìm lại được sức sống.
Cỗ lực lượng kia đã nâng đỡ y trong những năm tháng sau này, từng bước đứng lên.
Chống đỡ y trở thành Dân Vương.
Chống đỡ lấy y ngày hôm nay là quốc trụ Đại Hạ!
"Nói đến…" Ngu Lễ Dương nói: "Tề quân hiểu rõ như lòng bàn tay đối với phòng tuyến Kiếm Phong Sơn, vượt xa dự kiến của tiểu vương. Tiểu vương rất hoài nghi, Đại Hạ chúng ta đối với Tề quốc mà nói, đã như không còn bí mật gì?"
Tào Giai lúc nhìn thấy y trước tiên đã trực tiếp áp lên trọng chú, hiển nhiên là đã thấy kết quả cuối cùng.
Loại chắc chắn này, loại hiểu rõ này, tuyệt không phải hai chữ tình báo có thể giải thích được.
Tất nhiên có người bên trong quân đội Hạ quốc tiết lộ chi tiết tình báo phòng tuyến Kiếm Phong Sơn! Mà có lẽ, không chỉ mỗi Kiếm Phong Sơn…
Người kia là ai?
Ai là quốc tặc?
Ngu Lễ Dương vô cùng rõ ràng.
Tĩnh An hầu Hoa Hồng Chiếu cuối cùng lựa chọn chịu chết, chưa chắc đã không có ý định lấy cái chết để bày tỏ ý chí.
Dù sao con của lão là Hoa Phương Vũ ném biên quan đến mức quá buồn cười. Đến phiên lão tự mình đến trấn thủ Kiếm Phong Sơn, thì tương quan cơ mật của nơi này lại bị Tề quân nắm rõ như lòng bàn tay.
Vạn lần không thể trách móc nặng nề người đã chết.
Hoa Hồng Chiếu đã dùng mạng sống để chứng minh lòng trung thành của mình, vậy thì phủ Tĩnh An hầu sẽ không bị đả kích.
Thế nhưng nếu không phải Hoa Hồng Chiếu, thì là ai?
"Ai gia ngược lại cảm thấy, Dân Vương không cần quá chú ý đến những thứ này." Phía sau bức rèm che, thanh âm của Hạ Thái hậu vang lên: "Việc lớn liên quan đến chết sống, Tề nhân lại binh cường mã tráng, xưng bá phương đông. Có người e ngại mà quy hàng là chuyện không thể bình thường hơn được, cũng là chuyện không thể nào ngăn cấm."
"Có lẽ Đại Hạ ta đối với Tề quốc mà nói, hoàn toàn không có bí mật gì. Nhưng thật ra cũng chẳng cần phải có bí mật hay sao?"
"Cuộc chiến liên quan đến hưng vong của quốc gia, dựa vào không phải là bí mật, không phải là thủ đoạn ẩn tàng nào đó, mà là thực lực chân chính, là trí tuệ thận trọng, đoàn kết toàn bộ tín niệm, cùng dũng khí chảy đến giọt máu cuối cùng."
Ý của Hạ Thái hậu rất rõ ràng, nếu không có bằng chứng xác thực, bà sẽ không gióng trống khua chiêng tra rõ nội gian ở thời điểm này.
Bà muốn đoàn kết toàn bộ những người có thể đoàn kết, mà không phải là thời điểm để cho quần thần nghi kỵ lẫn nhau.
Không bắt được người kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề. Nhưng nếu muốn bắt ngay lập tức, sẽ có càng nhiều vấn đề hơn phát sinh.
Trái lại Tào Giai không che giấu việc y quen thuộc với phòng tuyến Kiếm Phong Sơn, có phải chính là muốn để bọn họ tự loạn trận cước hay không?
Đây là một bước tranh ở triều đình!
Mà Hạ Thái hậu lựa chọn coi nhẹ, cả nước kháng Tề, lôi cuốn đại thế, bà muốn để tên nội gian kia cũng không thể không xuất lực.
Ngu Lễ Dương nói: "Thái hậu nói đúng…Phòng tuyến Đồng Ương thành là tiểu vương tự mình phụ trách xây dựng, nửa đoạn sau từ Võ Vương điện hạ tiếp nhận, trừ chúng ta cùng Long Tiều tướng quân ra, cũng không người nào có thể nhận biết sâu sắc được. Cho dù người Tề muốn thẩm thấu, cũng không có chỗ nào có thể chui lọt."
"Cho nên phủ Tường Hữu mới là chiến trường thật sự kiểm nghiệm quân nhân Hạ quốc ta." Phía sau rèm châu, giọng nói của Thái hậu mang theo trọng lượng rất lớn.
Bà mong đợi ở ngay trong đó.
Bà cũng chưa hề che giấu thấp thỏm.
Ngu Lễ Dương vốn còn muốn nói, Kiếm Phong Sơn bị kích phá nhanh như vậy, thời gian lưu cho Võ Vương quá ít, không biết lão nhân gia ngài có thể hoàn thành cấu trúc phòng ngự trước thời gian hay không.
Nhưng cuối cùng y cũng chỉ mở miệng phụ họa: "Đúng vậy a!"
Đồng Ương thành cao bốn mươi chín trượng, là hùng thành khó có được, sừng sững ở Giang Âm bình nguyên.
Núi ở phía nam, nước ở phía bắc được gọi là "Dương", núi ở phía bắc nước ở phía nam chính là "Âm", cho nên bình nguyên này đương nhiên là nằm ở phía nam Liên Giang.
Nói chính xác hơn chính là ở phía tây nam của con sông lớn này, bởi vì Liên Giang ở bên trên địa đồ vốn chảy nghiêng.
Giang Âm bình nguyên vốn không có chỗ hiểm có thể thủ, Đồng Ương thành đứng ở chỗ này liền trở thành nơi hiểm yếu.
Cái gọi là hùng thành, cái gọi là tường cao, tuyệt không phải đơn giản chỉ là đống gạch xây trên đất.
Nếu không, tùy tiện vài tên cường giả Siêu Phàm tới, phóng xuất ra đạo thuật cường đại, ba ngày năm ngày không biết có thể diệt đi nhiều ít thành lớn.
Nhưng thành trì như thế, chỗ nào có thể đối phó được chiến trận đả kích?
Cho dù dùng đạo thuật để cấu tạo tường thành, tất nhiên cũng sẽ tuỳ tiện bị phá hủy theo đạo thuật.
Hùng thành chân chính, mỗi một khối tường gạch đều cần khắc vào trận văn. Giữa các trận văn tất nhiên sẽ có tương liên, cấu kết tất cả kiến trúc mấu chốt trong thành, kiêm hợp địa thế, như vậy kết dựng thành đại trận bảo vệ cả tòa thành trì.
Thậm chí bản thân tường gạch đều do Đại tượng nung cực kỳ tỉ mỉ mà thành, nói một câu khoa trương, tùy tiện cầm khối tường gạch đánh nhau với người khác, cũng chưa thấy kém hơn đao kiếm bao nhiêu!
Bất luận một tòa thành lớn nào đều là cả đất nước dùng vài chục năm tâm huyết tích lũy, dùng mồ hôi và máu xây nên, mới có thể sừng sững.
Chính bởi vì xây một cái thành lớn có năng lực phòng ngự thiết thực gian nan như vậy, Mặc môn lúc trước dựng lên "Ân Ca" ở Ung quốc trong vòng một đêm, lấy đó giằng co Tỏa Long quan, mới để cho người ta chấn động như thế!
Từ trên cổng thành xuống nhìn xuống, Thái Dần ngón tay đang khẽ run.
Dĩ nhiên không phải vì sợ hãi. Tuy rằng Kiếm Phong Sơn sớm bị công phá, quả thực khiến trong lòng gã kinh ngạc đôi chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Gã sớm đã có chuẩn bị tâm lý về sự hùng mạnh của quân Tề.
Bất luận là Trọng Huyền Tuân trong Hoàng Hà hội hay là Khương Thanh Dương trong Sơn Hải cảnh, đều đã cho gã tận mắt chứng kiến sức mạnh của đối thủ.
Là truyền nhân của Thái thị, gã vốn hiểu rõ hơn thực lực của bá chủ quốc so với người thường. Chỉ có bá chủ quốc mới có thể chống lại bá chủ quốc.
Tay gã run rẩy là vì mệt mỏi.
Nhiều ngày đêm không ngủ không nghỉ, khắc họa trận văn cường độ cao, dù gã là tu sĩ Ngoại Lâu viên mãn cũng cảm thấy không chịu nổi.
Ý chí và tâm huyết của trận sư đều nằm ở trận pháp.
Nỗ lực mấy ngày nay không kém gì một trận đại chiến sinh tử.
Nhưng khi đi trên đường phố Đồng Ương thành, nhìn thấy bước chân vội vã của mọi người, gã lại hy vọng mình có thể kiên trì thêm một chút nữa.
Cái gọi là người "Đồng Ương", "Đều ở trong chỗ này".
Kể cả gã, kể cả mỗi người bên trong thành.
Thúc tổ Thái Hoa chân nhân năm xưa đã đi khắp thiên hạ, đích thân tu bổ và cải tiến từng trận pháp hộ thành, dốc hết tâm huyết, liên thông chúng với trận pháp hộ quốc…Ngài ấy đã mang theo tâm tình như thế nào?
Nếu lão nhân gia còn sống, ngày nay lại thấy quân Tề xuôi đông, hẳn sẽ kiên quyết hơn cả gia chủ.
Trong lòng suy nghĩ những điều này, cuối cùng gã cũng đi đến doanh địa của Thái thị.
Những thanh niên trai tráng của Thái thị đều tập trung ở đây, ngay cả mười ba ngàn gia binh cũng đều đến Đồng Ương thành.
Một doanh địa rộng lớn như vậy lại vô cùng tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức Thái Dần có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Đa số tộc nhân Thái thị vẫn đang tranh thủ sửa gấp công sự, còn những người ở doanh địa này đều là những người đã hoàn toàn kiệt sức, đang tranh thủ thời gian để khôi phục trạng thái.
Trong sự tĩnh lặng như vậy...
Lại ẩn chứa một cỗ lực lượng rung động lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận