Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 246: Cờ trắng

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng thoáng cái đã vụt qua, đảo mắt đã tới cuối tháng năm.
Đã sắp tới giai đoạn nóng nhất trong năm.
Khương Vọng nhìn bóng chiều tà ngoài cửa sổ, chậm rãi thu công, cửa thiên địa đã ngày càng lộ rõ.
Hơn một tháng nay, từ khi Khương Vọng rời khỏi Trang quốc, là khoảng thời gian hắn yên ổn nhất.
Hắn một lòng cắm đầu vào tu hành.
Đương nhiên không hề lơ là "Làm ruộng".
Thời gian quặng mỏ Thiên Thanh thạch hoàn toàn khô kiệt đã sắp đến gần, nhưng những người thợ mỏ trong hầm mỏ Hồ thị đều tinh khí thần rất tốt.
Dưới sự sắp xếp của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng bắt đầu thống nhất toàn bộ công việc làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương quốc.
Mọi sự cản trở đến từ nội bộ Trọng Huyền gia, đại bộ phận ở nước Tề đều bị Trọng Huyền Thắng chặt đứt.
Khương Vọng biến Thanh Dương trấn thành đại bản doanh để kinh doanh, mặc dù đối với Gia Thành, không tránh khỏi ý ngại cưu chiếm thước sào.
Nhưng trong vụ án quặng mỏ khô kiệt, cũng có trách nhiệm của Gia Thành, nên đành phải nén vào mà chấp nhận. Dù sao vốn dĩ họ cũng ngầm thừa nhận Trọng Huyền gia đã nắm quyền kinh doanh ở nơi này ba mươi năm rồi.
Người đang đảm nhiệm đình trưởng Thanh Dương trấn hiện giờ là quản sự cũ của khoáng tràng, Hồ Lão Căn, nên đương nhiên ủng hộ Khương Vọng.
Chỉ cần Khương Vọng còn đồng ý cho người trấn Thanh Dương làm đình trưởng, thì ít nhất vẫn chứng tỏ hắn còn tôn trọng quyền chủ trì của Tịch gia, Tịch gia sẽ không nói gì nhiều, dù phụ tử Hồ Do Hồ Thiểu Mạnh có chưa chết, thì ngoài sáng trong tối so tài với bọn họ cũng được.
Để dân chúng có được cuộc sống tốt, thật ra không hề khó.
Chỉ cần người thống trị tôn trọng luật lệ đã được định ra, không tham độc tài pháp chính là được.
Phương pháp giúp dân chúng an cư lạc nghiệp đã được tiên hiền viết thành luật pháp từ lâu, lập thành quy củ, chỉ cần không làm chệch, không làm sai là được.
Quặng mỏ khô kiệt, thì đi tìm mỏ mới. không có mỏ, thì sản xuất các loại tài nguyên khác.
Đất đai là đương nhiên, tài nguyên do đất sinh ra có mà đếm không hết. Chỉ cần đừng có quá tham lam, biết tiết chế, là có thể sinh sôi mãi không ngừng.
Đối với siêu phàm tu sĩ, thì còn đơn giản hơn là đừng có ăn tham quá phận là đã đủ.
Cầm phần cung phụng mình được hưởng, khi gặp tai họa, xông lên cống hiến tương xứng.
Đối với Khương Vọng, đây không phải là việc khó.
Nói thật ra thì, Khương Vọng ở Thanh Dương trấn chẳng hề làm cái gì, nhưng chỉ trong một tháng, tinh thần diện mạo của mọi người đã rực rỡ đổi mới hoàn toàn.
Nói về phương diện tu hành của Khương Vọng.
Đầu tiên là Thái Hư ảo cảnh, hắn đã vào được mười hạng đầu, cấp Thông Thiên cảnh ghép đôi chiến đấu, đã đứng hàng thứ chín.
Sau khi Lặc Khê phúc địa cống hiến một ngàn không trăm năm mươi sinh công, Khương Vọng liền rơi xuống hạng ba mươi hai của Long Hổ sơn, mỗi tháng chỉ còn được tặng chín trăm năm mươi điểm công.
Phúc địa rớt hạng, là điều hắn đã dự đoán trước, nên không mất mát lắm. Dù gì đối thủ gặp phải trong khiêu chiến phúc địa toàn là cảnh giới vượt xa hắn.
Cuối cùng rớt tới hạng nào mới dừng, thì hắn không biết. Nhưng ít nhất, hắn hy vọng trước khi hoàn toàn bị "Đuổi ra khỏi" phúc địa, hắn sẽ giữ được hạng, còn mà tiến hạng ấy à, cái mục tiêu này hiện giờ xem ra còn xa lắm.
Tính luôn điểm công kiếm được từ Luận Kiếm Đài, tổng cộng hắn có năm ngàn bốn trăm mười điểm.
Tích lũy "Pháp" tiến triển rất chậm, chỉ tăng được có bảy điểm, biến thành bốn trăm ba mươi lăm điểm.
Về đạo thuật thì khỏi phải bàn, lúc nào Khương Vọng cũng chuyên cần tập luyện.
Về cảnh giới tu hành, cánh cửa thiên địa hôm nay đã gần như trở thành thực chất.
Đó là một cánh cửa đá cao to, cao chừng ba trượng, rộng chừng trượng tám. Đây không phải kích thước thật, cửa thiên địa nằm trong hư không không biết tên, chưa chắc là đúng kích cỡ này, đây chỉ là kích thước do Khương Vọng dùng mắt ước lượng ra.
Trên cửa có khắc minh văn mơ hồ, nhìn không rõ lắm, lại còn không ngừng biến hóa.
Mỗi người có một cánh cửa thiên địa riêng, không ai giống ai. Cửa thiên địa là nơi bí ẩn nhất của mỗi người, đương nhiên không thể rủ nhau đi nghiên cứu.
Nhưng trong thế giới tu hành mênh mông, tiền nhân vẫn để lại một ít ghi chép và phân tích. Trọng Huyền Thắng đương nhiên không thiếu những thứ này, đã tặng cho Khương Vọng một đống lớn.
Có vài cái hoàn toàn khác hẳn, không hỗ trợ được cái gì, có vài cái thì có chút hơi tương tự, có thể hỗ trợ suy luận.
Căn cứ ghi chép của tiền nhân, Khương Vọng đoán những minh văn kia rất có khả năng là biểu hiện tu hành của hắn, là đạo của hắn.
Chờ hắn thật sự tìm ra đạo của mình rồi, có lẽ những minh văn đó mới hiện ra rõ ràng, cố định.
Trên cửa đá, dễ thấy nhất, là ba đạo hoành văn.
Nằm ở vị trí trên, giữa và dưới, chia nhỏ cửa thiên địa ra.
Ba đạo hoành văn này chia ra làm đại diện cho thiên, địa, nhân, là ý tượng tiểu chu thiên Khương Vọng ngưng tụ ra, cũng là thể hiện ba kiếm mạnh nhất có một không hai của hắn.
Nhìn thì nhẹ nhẹ mờ mờ, thực ra vô cùng sâu nặng.
Nếu không phải có ba đạo hoành văn này, cửa thiên địa đã sớm bị Khương Vọng đẩy ra rồi.
Cơ sở từng chống trụ cho hắn đi tới bây giờ, hôm nay lại trở thành cản trở hắn đi tới trước.
Hắn nhất định phải gánh vác tất cả những gì mình tạo ra, hơn nữa từ trong sự gánh vác đó, tự tay đẩy cánh cửa thiên địa.
Như vậy mới đánh vỡ được thiên nhân cách, đạo mạch Đằng Long.
Đến lúc này, Khương Vọng mới thật sự hiểu được.
Vì sao nói tu sĩ Thông Thiên cảnh càng mạnh, Đạo Môn càng chắc, càng khó đẩy ra.
Loại người như Vương Di Ngô, là thuộc một đẳng cấp khác.
Sức mạnh của y đã đạt tới cực hạn của Thông Thiên cảnh, đã vượt qua cực hạn cánh cửa thiên địa đạt tới được.
Cánh cửa thiên địa của y đã mạnh đến không thể mạnh hơn, cứng đến không thể cứng hơn.
Thế mà y vẫn còn tìm cách, để phá vỡ cực hạn, để cánh cửa thiên địa mạnh hơn nữa, để mình có thể đi xa hơn, đây gần như là việc không thể nào làm được.
Cực hạn sở dĩ gọi là cực hạn, là bởi vì đã được vô số thiên tài từng trải qua chứng minh.
Vô số thiên tài đi tới nơi này, đều không thể tiến thêm được nữa, nên mới tuyên bố đây là cực hạn.
Sở dĩ Khương Mộng Hùng dám nói Vương Di Ngô là Thông Thiên cảnh mạnh nhất đời này, bởi vì y đã đang đứng ở cực hạn của Thông Thiên cảnh. Dù có lấy tuyệt thế thiên kiêu nào ra so, thì ở cảnh giới này cũng chỉ đến đó mà thôi.
Không phải Khương Vọng chưa từng mơ ước được như Vương Di Ngô, nếu có cơ hội, hắn cũng sẽ chạy tới đó, nhưng hắn sẽ không khăng khăng cưỡng cầu.
Đối với con đường phía trước, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
Như Duẫn Quan vì áp lực của thượng tầng Hựu quốc, phải ép ra tiềm lực trước thời gian dự kiến, dùng tốc độ nhanh nhất bước vào Ngoại Lầu cảnh.
Như Vương Di Ngô có Khương Mộng Hùng che chở, không ngừng củng cố cơ sở, mở rộng Thông Thiên cảnh đến cực hạn, lấy trạng thái mạnh nhất để đi tới trước.
Khương Vọng thì giống Trọng Huyền Thắng, sau khi xây dựng trụ cột vững chắc, thì tận lực tiến nhanh tới trước.
Trước khi đi đến điểm cuối, khó mà nói được ai mạnh ai yếu.
Vương Di Ngô nổi danh là Thông Thiên cảnh mạnh nhất đời này, nhưng chung quy cũng chỉ là trong Thông Thiên cảnh. Bây giờ Duẫn Quan hoàn toàn đủ sức ung dung ngược chết y.
Nhưng nếu Duẫn Quan bị kẹt ở Thần Lâm cảnh, bị Vương Di Ngô đuổi theo tới, thì hai chiều mạnh yếu sẽ nghịch chuyển.
Trên con đường tu hành rất dài này, mỗi người đều phải vận hết toàn lực để tiến tới.
Đối với Khương Vọng hiện giờ, thứ hắn quan tâm, thật ra không phải cửa thiên địa.
Mà là ‘Minh Chúc’ đang ở trong Thông Thiên Cung.
Cảm xúc của Khương Vọng với Minh Chúc này rất phức tạp.
Một mặt hắn rất rõ vật này có liên quan với Bạch Cốt Đạo, mặt khác vật này đúng là đã cứu tính mạng hắn.
Lần đầu tiên Minh Chúc có phản ứng, hẳn là khi nó dung hợp bạch cốt của Diệu Ngọc. Lần đó Khương Vọng không biết, vì là thuật của Diệu Ngọc.
Lần thứ hai là đụng phải vết thương Diệu Ngọc, chắc vì chạm đến đạo nguyên Diệu Ngọc, Minh Chúc chỉ tạo ra tác dụng “nhục sinh hồn hồi thuật” với giáo chúng Bạch Cốt Đạo.
Lần thứ ba là bởi vì Bạch Liên sử dụng bí thuật phong ấn trí nhớ, kích phát phản ứng của Minh Chúc, bảo vệ Khương Vọng không bị phong ấn trí nhớ, đồng thời kết hợp tiêu hao thọ nguyên, sử dụng Âm Dương bạch cốt độn pháp.
Lần thứ tư, là báo hiệu Thành Phong Lâm gặp tai ương.
Sau vụ Thành Phong Lâm, Minh Chúc không có dị động nữa. Lần hấp thu tử khí độc trong Thiên Phủ bí cảnh, Khương Vọng không nhớ được.
Nhưng đêm qua, Minh Chúc lại nhúc nhích trong Thông Thiên cung.
Khương Vọng vô cùng tin vào phán đoán của mình. Mặc dù nghiên cứu Minh Chúc bao lần không thu hoạch được gì, nhưng hắn chưa bao giờ lơi lỏng việc quan sát nó.
Minh Chúc thật sự đã lặng lẽ dịch chuyển bên trong Thông Thiên cung.
Hắn không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Làm hắn sinh ra cảnh giác.
Trong lúc vô tình, đạo mạch chân linh của hắn hiện giờ không còn lượn quanh Minh Chúc.
Mà không ngừng xuyên tới xuyên lui chín đại tinh hà, không ngừng rèn luyện, để thăng hoa.
Nhật Chiếu quận có bảy thành, kích thước không thua gì thượng đô.
Gia Thành nằm ở giữa, thiên về phía đông của Nhật Chiếu quận, phía tây nam của Gia Thành, có một tòa Việt Thành.
Phía bắc Việt Thành có một gia đình họ Lý, đương gia hàng năm ở bên ngoài làm ăn, rất ít về nhà, cũng không biết cụ thể là làm cái gì.
Thời gian trước đột nhiên trở về, sửa soạn ít thứ rồi lại đi, nghe nói là ra quốc ngoại làm một vụ làm ăn lớn.
Chẳng biết là đi nước Tề hay nước nào, bà nương xấu xí lãng tai của hắn cũng không biết rõ.
Đầu năm nay, dân chúng bình thường không mấy người đi qua biên giới, rất nhiều người cả đời chỉ sống trong sơn thôn, ngay cả trấn trên cũng chưa từng ra tới, nên chẳng ai thẩm tra được thật giả.
Cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi làm chuyện đó.
Nhưng không lâu sau, lão Lý đã quay về. Lần này ở nhà một thời gian rất dài, mấy năm trước hắn nhờ người mai mối, gá nghĩa sống chung với một bà nương xấu xí, cả ngày mặt mũi ửng hồng, rất là vui vẻ.
Lý gia ít giao thiệp với hàng xóm, mọi người cũng không ai tiện hỏi nhà hắn làm ăn thế nào, nhưng từ cách ăn mặc hàng ngày của người trong nhà, thì hẳn là không kém.
Đối với rất nhiều người, cuộc sống trôi qua rất bình thường.
Ngày hôm đó, bà nương nhà Lý gia vội vã đi ra cửa, bỏ ra một số tiền lớn mời đại phu giỏi nhất ở thành tây, không biết lão Lý bị bệnh gì.
Cũng nhờ một lần đó, hàng xóm xung quanh mới biết. Lão Lý rất là giàu có.
Nếu không, cái y quán ở thành tây kia, nhà bình thường có ai mà mời nổi! Chưa nói tới người mời tới còn là Tần lão tiên sinh - bảng hiệu của y quán.
Tần lão tiên sinh là tiền quán trưởng của y quán, đã rất lâu không tự mình xuất chẩn. Không có trăm lượng vàng, không mời ông ta nổi!
Có người lanh lợi, liền tính chờ bệnh của lão Lý khá hơn, sẽ mang chút lễ vật đến cửa làm quen, tiện thể xem xem có thể theo ké người ta kiếm tiền được không.
Bà con xa không bằng láng giềng gần, huống chi láng giềng gần này còn là người giàu!
Đừng thấy lão Lý đầu lớn tuổi mà coi thường, nhất định là có không ít cách kiếm tiền, bằng không làm sao mà giàu như vậy!
Người bình thường bị bệnh, đều cắn răng chịu đựng vượt qua, nào có ai kim quý như vậy, còn đi mời đại phu, lại còn là đại phu đắt như thế.
Người ở phủ thành chủ bị bệnh, cũng chẳng bằng nhà này đâu!
Dù bệnh này có xấu cỡ nào, có Tần lão tiên sinh ra tay, còn không thuốc đến bệnh hết à!
Đợi đến ngày hôm sau, hàng xóm thông minh dậy thật sớm, xách hộp quà định đi ra cửa.
Nhưng hắn mới vừa ra tới cửa, liền ngẩn ra.
Vì cửa lớn nhà Lý gia đóng chặt.
Trước cửa treo cờ tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận