Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2646: Gặp Trang Thiên tử (2)

Chú lực luôn ẩn núp trong cơ thể không ngừng chiến đấu với ông ta, thấy máu càng thêm điên cuồng. Loại thương thế như này chính là lương thực cho chú sát, bổ sung nguồn lực cho nó, khiến đạo thể của Trang Cao Tiện càng tổn thương nhiều hơn.
Đây là lần đầu tiên ông ta đổ máu trong trận đuổi giết mấy ngàn dặm này, lần đầu tiên bị thương theo đúng nghĩa!
Và, không phải là lần cuối cùng.
Bởi vì ngay lúc ông ta vung tay định nắm lấy quốc thế, Khương Vọng cũng hiển hóa ra Tam Giới, ngang trời đánh tới, toàn thân thành ánh sáng vô vật, lại là chiêu "Giai thành kim nhật ngã". Tất cả đều thành ta hôm nay !
Lượt giao phong này, ông ta và Khương Vọng đều có chuẩn bị trước, nhưng chuẩn bị của ông ta lại thất bại!
Oanh!
Trang Cao Tiện vội dùng Càn Khôn Thánh Quyền để chặn lại, bị một kiếm khủng bố kia đánh bay, phun máu như thác nước!
Máu của Thiên tử, máu của Chân Nhân!
Ông ta không nói rõ được, là do bị quốc thế phản phệ, hay do tình huống quá vội vàng không chuẩn bị kịp, nên bị Khương Vọng đánh trúng chính diện.
Khương Vọng nhìn thấy máu, sát ý càng thêm sôi sục, thiêu đốt chân huyết. Giọng hắn đè thấp, như bản thân con người luôn kiềm chế nhiều năm của mình:
"Ta hỏi ngươi, hộc máu chưa?!"
Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Khương Vọng, trong lúc bay ngược, lần đầu tiên Trang Cao Tiện thật sự sinh ra cảm giác "Sợ hãi"!
Không phải ông ta sợ mình bị thương, chỉ hộc máu mà thôi, có là gì đâu! Thứ ông ta sợ là ngay cả Trang quốc cũng đã thoát khỏi khống chế của ông ta, thế giới này đã trở nên xa lạ!
Một quân vương nắm đại quyền, nắm trong tay tất cả, trước nay luôn muốn gì thì lấy đó, lại mất đi tất cả mất ngay trong quốc gia của mình.
Còn có chuyện gì khiến người ta sợ hơn chuyện này không?
Bị quốc thế phản phệ, tu vi của Trang Cao Tiện bắt đầu dao động!
Từ trước đến nay, nơi này là quốc thổ của ông ta, là lãnh địa của ông ta, là thành lũy của ông ta, là vũ khí của ông ta, cũng là quân lương của ông. Nhưng hôm nay từ lúc bước vào Trang quốc, ông ta lại hoảng hốt thấy mình như bước vào vực sâu!
Mỗi một giây là lại rơi xuống thêm, sâu hơn trước đó.
Ông ta lẽ ra phải có được tất cả, nhưng hình như cái gì cũng bắt không được...
Chẳng lẽ Đỗ Như Hối phản bội mình?
Hay là Ngọc Kinh Sơn muốn phế đế lập ngoại?
Ông ta không nghĩ ra còn có khả năng nào khác có thể khiến cả Trang quốc mất khống chế.
Khương Vọng đã đưa ra điều kiện gì?
Ông ta cố gắng suy nghĩ đối sách.
Chúc Duy Ngã, Triệu Nhữ Thành, Lâm Tiện, Bạch Ngọc Hà...
Từng người một tiến vào cảnh nội Trang quốc, từng người tiến thẳng về phía ông ta.
Lúc trước ông ta muốn dẫn những người này vào quốc cảnh để giết họ, nhưng khi những người này không chút do dự giết vào cảnh nội quốc gia, ông ta ngược lại cảm thấy bất an!
Bất an này chính là sợ hãi, từ khi còn rất nhỏ, ông ta đã biết phải đối mặt như thế nào.
Đơn giản là nhổ đi gốc rễ của sự bất an đó, chém nát ngọn nguồn của sự sợ hãi đó.
Giống như sau khi giết chết Hàn Ân, ông ta hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.
Nhưng đó là chuyện sau này.
Một chưởng ấn xuống, Nam Viên Bắc Triệt!
Một lần nữa đẩy Khương Vọng ra xa.
Kim Ô đang bay lượn trên không hóa thành một cọng lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống, trong lúc nhẹ nhàng chậm chạp rơi xuống, mũi lông trong nháy mắt hóa thành hàn mang!
Trang Cao Tiện đã về tới quốc gia của mình, Chúc Duy Ngã sao lại không phải!
Thương này cả thế lẫn ý đều đạt cực điểm, thi triển hết thương thuật đỉnh phong, như lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy nó.
Trang Cao Tiện lạnh lùng nhìn, Thái Cực đồ sau đầu xoay một cái ! Hạc Đoản Phù Trường!
Đây là thần thông của ông ta, cũng là đạo tắc của ông ta, đùa bỡn chúng sinh, điên đảo tất cả!
Nhân quả hỗn độn, trong nháy mắt biến đổi. Kim diễm vô biên tan đi, Tân Tẫn Thương của Chúc Duy Ngã bị phản ngược, lại cắm sâu vào chính lồng ngực hắn. Bởi vì dùng sức quá mạnh, mũi thương xuyên thủng qua lưng, thân thương đâm vào cả nửa khúc!
Máu tuôn ra như suối, trong nháy mắt ướt áo.
Nhưng Chúc Duy Ngã chỉ trở tay vỗ một cái, khiến thanh trường thương tiếp tục xuyên thấu qua người, khiến đuôi thương xuyên ra sau lưng mà bay ra, sau đó trở tay chộp một cái, bắt lấy cây thương, ngay giữa không trung ném một cú hồi hình cung hoàn mỹ, lại nổi lên thái dương chân hỏa, lại tái hiện duệ ý vô biên, tiếp tục đâm về phía Trang Cao Tiện!
Sa trường hồi mã thương!
Đầu tiên là mình, sau đó là kẻ thù.
Kẻ thù là gì?
Là ta không chết, thì ngươi phải chết!
Trang Cao Tiện đành phải lùi lại!
Không chỉ vì sự điên cuồng của Chúc Duy Ngã.
Mà còn vì Thiên tử kiếm cũng đang chém tới!
Tên đeo mặt nạ quỷ bằng đồng xanh kia quá lạnh lùng, khiến nỗi lòng của ông ta cũng trầm xuống theo.
Lúc này tay phải của ông ta đã bị đâm thủng, khóe miệng còn vương vết máu, tóc tai bù xù, chật vật khó coi, ông ta biết, mình đã đến lúc phải liều mạng.
"Thiên mệnh tại ta, hưng thịnh Đại Trang này!"
Ông ta hô to!
Vừa vội vàng thối lui, Trang Cao Tiện vừa toàn lực triệu hồi tất cả những thứ thuộc về mình ! "Ngọc tỷ truyền quốc, đến đây!"
Trong nháy mắt, ông ta mơ hồ nhìn thấy ngọc tỷ của mình.
Nhưng nó đang nằng trong miệng hổ!
Ông ta nhìn thấy đầu của ác hổ, nhìn thấy cặp mắt hổ tràn ngập hận ý!
Đỗ Dã Hổ!
Cửu Giang Huyền Giáp của Đại Trang!
Binh Sát trấn Quốc Tỉ!
Thành Tân An đã xong rồi? Đã bị Đỗ Dã Hổ chiếm?
Không có Đỗ Như Hối hỗ trợ, không thể dễ dàng như vậy!
Trang Cao Tiện không dám tin, lại thầm vận bí pháp, sử dụng ám thủ mình bố trí trên đại trận hộ quốc mấy năm qua, một phục bút mà ngay cả Đỗ Như Hối cũng không biết.
Ông ta muốn mạnh mẽ mở đại trận ra, liều mạng sử dụng tất cả mọi thứ, để trấn phục đám phản tặc.
Nhưng ý niệm đã động, lại như trâu đất chìm đáy biển, không có một hồi đáp nào.
Bao năm hao tốn biết bao tài nguyên, không tiếc làm cuộc giao dịch lớn với Nhất Chân đạo, còn chưa sử dụng một lần, đã không dùng được?
Long Quang Xạ Đấu cao tốc bay tới cắt ngang sự không tin nổi của ông ta.
Ông ta nhanh chóng khom người né tránh, một chưởng bức lùi con dao chẻ củi của Lâm Tiện:
"Tránh ra!"
Dù sao thực lực của Lâm Tiện cũng kém hơn một bậc, nên không cứng đầu với ông ta, dùng Vô Câu xuyên qua chưởng phong, rất tự nhiên tránh sang bên.
Nhưng sau lưng Lâm Tiện lại xuất hiện Tuệ Vĩ kiếm của Bạch Ngọc Hà!
Một kiếm này chính là đại chưởng quỹ Bạch Ngọc Kinh cuối cùng cũng bắt được cơ hội, oán hận phát ra.
Đây là kiếm đầu tiên sau khi trở thành Thần Lâm, sặc sỡ loá mắt.
Kiếm quang vô tận như tuyết rơi.
Như sao chổi rơi xuống ngân hà!
"Làm màu!"
Trang Cao Tiện dùng thuật "Hỗn Động Quy Nguyên" mạnh mẽ tiếp nhận, còn không quên chê cười một tiếng, nhưng lại không thể không bay ngược lần nữa.
Bởi vì ông ta nhìn thấy ở phía xa, có một người ánh mắt xa cách đạp không mà đến. Ngũ quan tuy khác biệt, nhưng khí chất thì không hề thay đổi. So với những người vây giết khác, người này lạnh lùng cứ như chỉ đi ngang qua.
Nhưng Trang Cao Tiện đã trải qua trận chiến thần hồn, với trạng thái như bây giờ, sao dám để hắn "Đi ngang qua"!
Hoàng đế bệ hạ Trang quốc, lại ở ngay trên bầu trời Trang quốc, không ngừng lùi bước.
"Thiên hạ thủy mạch, thụ mệnh vu quân. Thanh giang chi thủy, ứng trẫm chi lệnh!"
"Mạch nước thiên hạ, nghe lệnh của vua, nước của Thanh Giang, theo lệnh của trẫm."
Không điều động được quốc thế, không triệu hồi được ngọc tỷ, nên không thể nắm được sơn quyền.
Sơn quyền không đáp ứng, ông ta chuyển sang triệu hồi thủy quyền. Ông ta đã sớm bắt tay trị thủy phủ, thu quyền điều hành thủy quân của quận Thanh Hà, nên muốn dùng hoàng quyền triệu hồi, là chuyện đơn giản.
Lập tức nghe thấy âm thanh tám trăm dặm sóng nước cuồn cuộn.
Là tiếng sóng dữ của Thanh giang!
Theo tiếng rít gào của thủy mạch Trang quốc, là tiếng của đương kim Thủy phủ chủ Thanh Giang, Tống Thanh Ước !
"Trang Cao Tiện hôn quân vô đạo, tàn ngược Thủy tộc, coi thủy tộc như bùn cát, giẫm lên như nô bộc, hại chết cha ta, làm nhục ta sâu sắc! Cô lấy danh nghĩa thủy chủ Thanh Giang, dẫn ba vạn thủy quân Thanh Giang, hưởng ứng lá cờ Cửu Giang Huyền Giáp, phản lại người này! Nếu các quận có kẻ gian ngoan mất linh, cố gắng bảo vệ kẻ này, xin mời thử binh phong Thủy tộc!"
Đây là thủy quân Thanh Giang từng giết khiến Lan Hà nhuộm đỏ, đây là thủy quân Thanh Giang đã cống hiến vĩ đại trong nhiều lần quốc chiến của Trang quốc! Trên dưới cả nước, ngoài Cửu Giang Huyền Giáp và Bạch Vũ Quân, không ai làm được.
Tám trăm dặm Thanh Giang là mạch máu của Trang quốc, nuôi dưỡng biết bao nhiêu dân chúng hai bên bờ sông.
Lá cờ phản nghịch này dựng lên, toàn bộ chư quận Trang quốc liền bị đứt đoạn, hoàng quyền tê liệt.
Đến lúc này, quốc thế đã không còn là vấn đề có hưởng ứng hay không, mà trở thành còn có thể tồn tại hay không!
Ngay sau đó, có lôi vân giáng mưa, tiếng của Tống Thanh Ước lẫn vào trong mưa, đổ ập xuống đánh về phía Trang Cao Tiện !
"Quận thủ Thanh Hà đang ở trong ngục, tuân lệnh, tuân lệnh cái con mẹ ngươi! Ngươi tới gần Thanh Giang, xem cô có giết ngươi không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận