Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1727: Thiên Nhân ngăn cách (2)

Đao quang đại biểu cho Thần Tính Diệt thế như chẻ tre rơi vào bàn tay y, bị y đột nhiên rót thần lực vào chống cự.
"Cách Phỉ" thầm nghĩ không ổn, bước đầu tiên đã xuất hiện sai sót!
Không…đã là bước thứ hai, sơ hở thứ hai.
Y đã đánh giá thấp đao của Đấu Chiêu.
Trong lòng lặng lẽ phủ lên một tầng bóng ma, nhưng "Cách Phỉ" vẫn thể hiện ra phản ứng xứng đáng với cấp độ Thần Lâm.
Y mãnh liệt giải phóng thần lực khỏi bàn tay, tựa như dây thừng chống đỡ đao quang Thần Tính Diệt, dây dưa không để đối phương thoát ra được.
Y trở tay trảo ngược một cái, cường hoành nắm lấy đao phong!
Chuyển hóa sơ hở thành cơ hội, dùng thần lực cấp độ Thần Lâm, nắm chặt đao này trong linh vực bao phủ quanh mình, dứt khoát vung xuống, ngăn cản thanh kiếm đâm thẳng vào tim kia.
Tất cả đều có trật tự, trong phạm vi mà linh thức cảm nhận được, không có bất cứ bí mật nào.
"Cách Phỉ" một bên mạnh mẽ bắt lấy Thiên Kiêu đao, dùng chính nó nghênh đón Trường Tương Tư, một bên thoáng ngước mắt nhìn về phía thiền sư khôi lỗi đang trên không đánh tới.
Tầm mắt nhìn đến đâu, linh thức đã tràn đến đó, như mưa lớn tưới xuyên thiền sư khôi lỗi này, ép diệt Tịnh Thổ chi lực của nàng! Sau khi cưỡng ép làm nổ tung chiến trường thần hồn, lực lượng linh thức đã không còn dồi dào, nhưng để giải quyết "Ngụy Tịnh Thổ" này rốt cuộc vẫn có thể dùng được.
Y vừa nhìn về phía Nguyệt Thiên Nô, tay trái đã ấn ra một vòng xoáy đen tối nhanh chóng xoay tròn, đẩy ngược lên bên trên đỉnh đầu, nghênh đón mũi thương bị kéo chậm một tấc kia.
Một bên rơi xuống, một bên nghênh đón.
Đã có giáo huấn từ một đao kia, lần này y rót vào càng nhiều lực lượng, lưu lại càng nhiều dư dật, quyết không để mũi thương này tiến thêm nữa.
Lực lượng cấp độ Thần Lâm có thể cho y sử dụng thoải mái, không cần tính toán chi li.
Đạo hàn tinh sáng rực kia rơi vào trung tâm vòng xoáy đen tối xoay tròn kia, cũng chỉ như một chấm nhỏ trong màn đêm, tựa thiên khung nhiều hơn một đốm sáng.
Thương và người không thể tiến thêm nữa.
"Cách Phỉ" tay phải cầm đao, tay trái nắm thương, thể hiện ra một loại lực lượng nghiền ép, đồng thời vặn người nâng cao chân!
Một cước này của y trực tiếp mang theo lực lượng kinh khủng gần ngang cổ, vừa vặn đạp vào giữa thiết quyền đang giáng xuống, ống quần vỡ vụn, không khí nổ vang, tiếng nổ u ám vẫn không ngừng vang vọng!
Nhưng cũng ngay lúc này, thanh Thiên Kiêu đao mà "Cách Phỉ" cầm trong tay phải đột nhiên nổ bắn ra đao mang khó có thể tưởng tượng, sắc bén ngưng tụ thành thực chất, khiến toàn bộ chuôi đao như phủ đầy gai sắt!
Loại sắc bén đột ngột này như sóng lớn trùng điệp, từng tầng từng tầng xung kích ra đao kình càng nhanh càng mãnh liệt càng hung ác, khiến tay cầm đao của y cũng không khỏi rung lên một chút.
Nhưng chính là một chút dao động nhỏ bé như vậy...
Tựa như Du Long bị vây nhảy vào biển, Thiên Kiêu đao phá tan giam cầm, mạnh mẽ vặn một cái ngay trong lòng bàn tay 'Cách Phỉ'.
Trên lưỡi đao tỏa ra hào quang u ám, Đấu Chiêu xoay tròn bên trên không trung, liền thân mang thế rút đao, rồi lấy rút đao là trảm, chém ra Bì Nang Bại!
Hào quang phá diệt lập tức xâm nhập bàn tay 'Cách Phỉ', cho dù là kim khu ngọc tủy, cũng phải bắt đầu hủ bại từ thời khắc này.
Bên trong loại đối kháng cực hạn như vậy, Thiên Kiêu đao cũng được rút ra khỏi, mà đao thế cũng chém đến nơi tận cùng.
Tay phải 'Cách Phỉ' trống trơn, thân thể không tự chủ được khẽ ngửa ra sau.
Đấu Chiêu dùng một đao Ngoại Lâu cứng rắn chém ra sơ hở của y!
Thời cơ này như một cái chớp mắt thoáng qua, một cái chớp mắt liền đầy đủ biến mất trăm ngàn lần nhưng dù sao cũng đã xuất hiện.
Đối với ít người mà nói, chỉ cần xuất hiện là đủ rồi.
Chỉ cần xuất hiện là có thể tiến hành nắm giữ!
Ngay lúc Đấu Chiêu rút đao ra hết, chuôi kiếm mà 'Cách Phỉ' muốn dùng Thiên Kiêu đao đi ngăn cản nọ rõ ràng thâm nhập vào chiến trường.
Khương Vọng mặc áo choàng dục hỏa vô cùng rực rỡ xông tới, nắm chặt thời cơ một cái chớp mắt này, ngay khi 'Cách Phỉ' có chút ngửa ra sau, tay phải không thể giương ra.
Một kiếm xuyên qua tay y!
Kiếm ý đang gầm thét, kiếm khí đang bay tứ tung.
Khương Vọng cầm kiếm xuyên qua tay đối phương, lưu hỏa vòng quanh người, sau lưng sương phi tung bay!
Phong thái của hắn giống như Tiên nhân, kiếm thế lại hung tàn cực hạn. Người của hắn còn đang hướng về phía trước, kiếm của hắn cũng như tên rời khỏi mũi, Trường Tương Tư mang theo tay phải 'Cách Phỉ', lấy khí thế không thể ngăn cản cắm thẳng vào ngực 'Cách Phỉ'!
Một đao kia của Đấu Chiêu là vì mở đường cho kiếm thế!
Tay phải 'Cách Phỉ' cứ như vậy bị bẻ ngược, hung tàn đính ở trước ngực của y, khoảng cách tim đã không đến nửa tấc.
Nhưng đã ngừng lại.
Tay phải 'Cách Phỉ' dừng lại, giống như một ngọn núi, giống như bức tường lấp kín, không thể di động thêm chút nào.
Y dùng sức trên xương ngón tay, cơ bắp kéo căng, lực lượng bàng bạc đến khó có thể tưởng tượng giam cầm một kiếm khí thế lừng lẫy này, giống như thiên địa tương hợp, là cả lực lượng linh vực trong nháy mắt tập trung, cứu lấy cục diện vô cùng nguy hiểm này!
Như trụ chống trời đổ ập xuống, một kiếm chém nghiêng bị thiên địa lật úp.
Xương tay như gông, không để Trường Tương Tư lại tiến thêm.
Vô luận như thế nào, mặc kệ ra sao.
Không thành Thần Lâm, cuối cùng chỉ là hư ảo.
'Cách Phỉ' lặng lẽ nghĩ.
Y có ưu thế quá lớn, có quá nhiều dư dật, cuối cùng luôn có lực lượng để có thể bổ khuyết chuyện ngoài ý muốn, có sức mạnh có thể san bằng sai sót của mình.
Mà những đối thủ trước mặt này chỉ cần phạm phải dù là một sai lầm nho nhỏ cũng liền đủ để cho y đưa đối phương vào vực sâu!
Loại sai lầm này không phải là lỗ thủng rõ ràng gì, không phải tình cờ ngu xuẩn ở trước mặt cường giả giống như y, chỉ cần những người này ứng đối không đến đỉnh phong, không đủ tinh diệu, cũng đã là sai lầm!
Ở dưới tình thế như vậy, thật sự là y có được lực lượng giết tuyệt những người này.
Nhưng không biết vì cái gì, dưới đáy lòng y có một loại bất an nhỏ xíu, như cỏ dại không ngừng mọc.
Y dùng xương tay làm gông, giữ chặt một kiếm ở trước tim này, ứng đối có thể xưng là đặc sắc.
Thế nhưng cũng ở thời điểm này.
Thiền sư khôi lỗi bị y liếc nhìn lại, lấy lực lượng linh thức dập tắt lực lượng Tịnh thổ, mười ngón như hoa sen nhảy lên, vậy mà trực tiếp xé rách tất cả lực lượng linh thức mãnh liệt như thác nước.
Đạp bước hư không, như vượt đỉnh mây.
Một bước tiến đến gần, đã một chưởng đánh tới!
Hiểu rõ của linh thức đối với thiền sư khôi lỗi này không hề tầm thường, vạn phần quen thuộc đối với chiến đấu cấp độ Thần Lâm!
'Cách Phỉ' tỉnh táo phán đoán thế cục, nắm chắc mỗi một chi tiết nhỏ bên trong trận chiến đấu này, tìm kiếm lấy quỹ tích chiến đấu tối ưu.
Trực tiếp dùng bàn tay trái đang nâng một thương từ trên cao đâm xuống đỉnh đầu đẩy ra phía trước!
Vòng xoáy tối tăm cấp tốc xoay tròn mang theo mũi thương kia, đón lấy một chưởng của thiền sư khôi lỗi trực tiếp đánh tới.
Bàn tay trái của y mang theo mũi thương, sẽ có giao hội rực rỡ với thiền sư khôi lỗi trước mặt.
Quỹ tích mỹ lệ kia cũng phác họa rõ nét trong hai mắt y.
Đồng thời không thể nghi ngờ sẽ thành hiện thực.
Vì vậy y xê dịch.
Nhưng chính một động tác xê dịch nho nhỏ này.
Giằng co ngắn ngủi lại cố chấp kết thúc.
Tân Tẫn Thương giằng co cùng vòng xoáy tối tăm, đương nhiên chuyện như vậy chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt, nhưng đối với nhân vật như Chúc Duy Ngã mà nói thì đã quá mức dài dằng dặc!
Bất kể núi sông hồ biển phía trước.
Tân Tẫn Thương một đi không trở lại, làm sao có thể bị ngăn trở?
Bạn cần đăng nhập để bình luận