Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 280: Phi tuyết kiếp (2)

Người phát hiện ra vấn đề trước tiên là Tiểu Tiểu. Nàng tìm tới Khương Vọng để báo cáo việc trong trấn vụ. Hầu hết mọi việc bình thường nàng đều có thể xử lý, chỉ những việc liên quan đến Gia thành và Tứ Hải thương minh mới cần đến Khương Vọng quyết định. Nhưng Khương Vọng vào phòng đã mười ngày liền không ra ngoài.
Người tu hành bế quan thời gian có thể kéo dài nhiều tháng là chuyện thường, nhưng trước đó Khương Vọng đã có thông báo, mà tình hình dịch hạch ở Thanh Dương Trấn còn chưa hoàn toàn được ngăn chặn, đây không phải lúc thích hợp để bế quan dài ngày.
Vào ngày thứ mười một, Tiểu Tiểu không chờ được nữa, nàng trực tiếp đẩy cửa vào phòng. Nàng là thiếp thân thị nữ của hắn, là người duy nhất có thể vào phòng mà không khiến người khác hiểu lầm. Bình thường nàng vẫn vào để dọn dẹp cho hắn.
Nhìn thấy Khương Vọng tay cầm một tấm gương, toàn thân cứng đờ ngồi trên giường nàng bị dọa đến hồn phi phách tán, sau đó mơ hồ nghe thấy nhịp tim của đối phương. Nhịp tim yếu ớt đập rất chậm và nhẹ, nhưng dù sao vẫn còn đập.
Nàng đoán việc tu hành của Khương Vọng có lẽ đã gặp phải vấn đề gì đó nhưng nàng không biết phải làm gì, càng không biết phải bắt đầu từ đâu. Suy đi nghĩ lại nàng quyết định tìm tới Trúc Bích Quỳnh.
Lúc trước Thanh Dương Trấn mà xảy ra những việc thế này, tu sĩ được phái tới có lẽ sẽ là hai tu sĩ y đạo của Trọng Huyền gia, nhưng hiện giờ Tiểu Tiểu không quen bọn họ, cũng không có được sự tin tưởng nhất định. Ngay cả Trọng Huyền gia nàng cũng khó mà tín nhiệm. Trọng Huyền gia còn có một lão đầu đối nghịch với Khương Vọng, từng bị Khương Vọng một chiêu đánh bay. Việc này nàng còn nhớ rõ. Nếu hai tu sĩ kia sinh lòng xấu xa thì…
Bên này còn có ba tu sĩ tu vi cao nữa, trong đó Trương Hải mặc dù có chút hy vọng về phương diện luyện đan, hơi biết y lý nhưng trong mắt Tiểu Tiểu đối phương còn lâu mới có thể chạm tới ngưỡng thần đan, sự trung thành dành cho Khương Vọng cũng chưa đủ, trong thời điểm mấu chốt không thể giao phó tín nhiệm. Về phần Hướng Tiền nàng càng không đưa vào diện cân nhắc. Trước đây chưa lâu, trước mặt mọi người Hướng Tiền còn chất vấn Khương Vọng chưa hết lòng với việc ở Thanh Dương Trấn.
Tiểu Tiểu vốn cẩn thận và cảnh giác, nàng không tin tưởng nhiều lắm với mọi người. Sở dĩ nàng lựa chọn Trúc Bích Quỳnh để tìm đến xin giúp đỡ vì vừa hay nàng đang cùng học võ với người này nên hiểu được phần nào đối phương, cũng tin đối phương là người còn ngây thơ, chân thật.
Thứ hai, nàng biết giữa Trúc Bích Quỳnh và Khương Vọng không có quan hệ lợi ích quá lớn, bản thân đối phương không phải người thiếu thốn tài nguyên. Đối phương đơn giản chỉ là người có ít khả năng tạo thành nguy hiểm cho Khương Vọng nhất mà thôi.
Sau khi cân nhắc, nàng coi đây là lựa chọn an toàn hơn cả. Có điều khi Trúc Bích Quỳnh thấy tình trạng của Khương Vọng rồi thì cũng không có cách nào giải quyết. Nàng thử cho Khương Vọng dùng đạo nguyên, cho hắn phục dụng đan dược Điếu Hải Lâu nhưng đều không có tác dụng. Suốt từ đầu đến cuối Khương Vọng vẫn giữ nguyên tình trạng đó, chẳng khác nào một bức tượng.
Trúc Bích Quỳnh dù sao cũng là tu sĩ Thông Thiên Cảnh, biết không thể động vào tấm gương trên tay Khương Vọng nhưng ngoài việc đó ra nàng hiện cũng vô kế khả thi. Thấy nàng thúc thủ vô sách, Tiểu Tiểu càng sốt ruột vội bàn.
“Chẳng lẽ chúng ta phải đi mời tu sĩ y đạo tới sao?”
Trước mắt có Trúc Bích Quỳnh ở đây, Khương Vọng chắc sẽ không gặp vấn đề gì nguy hiểm.
“Đây không phải là việc tu sĩ y đạo có thể giải quyết được.” Trúc Bích Quỳnh lắc đầu, nàng chỉ vào tấm gương trên tay Khương Vọng nói. “Hiện giờ hắn bị hãm trong tấm gương này, ta chưa nắm rõ tình huống nên không dám tùy tiện tiến vào, sợ sẽ làm sư việc càng nghiêm trọng hơn. Theo tình thế lúc này thì đành phải chờ đợi, mong là hắn có thể dựa vào chính hắn mà thoát ra thôi.”
“Liệu Khương Vọng có thể làm được không?” Tiểu Tiểu lo lắng, rồi nhanh chóng quả quyết. “Có thể, lão gia nhất định có thể làm được.”
“Ừm.” Trúc Bích Quỳnh cũng gật đầu. “Tại cảnh giới Thông Thiên, ta thấy Khương Vọng là một trong những tu sĩ mạnh nhất mà ta từng gặp.”
Tuy không chắc chắn hoàn toàn, nhưng nàng nói vậy vừa là để an ủi Tiểu Tiểu, cũng là cho chính nàng một tia hy vọng.
“Ở lại đây cũng vô dụng, chúng ta ra ngoài suy nghĩ tìm biện pháp thôi.”
Là một tư thâm giả, Trúc Bích Quỳnh tương đối giữ được sự bình tĩnh và từng trải, trong khi Độc Cô Tiểu đã hoang mang lo sợ thấy rõ. Hai người vừa đẩy cửa ra ngoài thì đều sửng sốt. Hướng Tiền đứng đó từ bao giờ.
Tiểu Tiểu chỉ mời riêng Trúc Bích Quỳnh qua xem tình trạng của Khương Vọng mà không cho ai khác biết, không ngờ đối phương lại xuất hiện ở đây.
“Khương Vọng gặp phải chuyện gì rồi?” Hướng Tiền hỏi thẳng.
Bầu không khí lập tức trở lên ngưng trọng. Tiểu Tiểu cắn môi không nói ra lời, Trúc Bích Quỳnh cũng âm thầm chuẩn bị huyễn thuật. Thấy bộ dạng của hai người, Hướng Tiền cũng nhanh chóng có phản ứng. Hắn lui về sau một bước, ra vẻ mình không có địch ý. Sau đó quay người lại với cửa phòng, không để ý gì mà ngồi luôn xuống nền đất.
“Độc Cô cô nương.” Hắn không nhìn hai người mà nói. “Ở đây cô là người được Khương Vọng tin tưởng nhất, từ hôm nay trở đi ta sẽ canh giữ ở đây, không cho ai vào trong phòng này. Mọi việc khác sẽ do ngươi định đoạt.”
Hướng Tiền vốn không phải người giỏi ăn nói. Lúc Tiền quản sự của Tứ Hải thương minh đến trách vấn, hắn cũng chỉ nói một câu, hắn cảm thấy kỳ quái nhưng không sao giải thích rõ được. Hắn có cảm giác Khương Vọng không thực sự tin tưởng mình, có lẽ chỉ vì áp lực của Tứ Hải thương minh nên đối phương mới bất đắc dĩ lựa chọn tin tưởng mình mà thôi.
Hắn không ngờ Khương Vọng không hề trách cứ hắn câu nào. 200 khỏa Đạo Nguyên Thạch nói là bồi thường kia liệu có phải là biểu hiện của tín nhiệm? Lúc đó một câu cảm ơn Hướng Tiền cũng không nói ra được, hiện giờ cũng không biết phải nói gì để thể hiện quyết tâm trong lòng.
Cho nên hắn chọn ngồi ở đây.
Tiểu Tiểu trố mắt nửa ngày mới thốt lên được một lời. “A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận