Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1651: Đương thời minh nguyệt tại (2)

“Nếu ta nói ta không biết thì sao?” Thái Dần hỏi.
“Ngươi là người thông minh.” Dịch Thắng Phong nói.
“Cao đồ của Nam Đẩu điện, không ngờ quan tâm tới thiên kiêu Tề Quốc Khương Thanh Dương như vậy…” Thái Dần lộ ra vẻ mặt có chút hứng thú: “Bằng hữu của hắn? Kẻ địch của hắn?”
Nghĩ đến bằng hữu là không cần thiết quan tâm thông qua hắn.
Hắn hỏi như vậy, chỉ là muốn nắm giữ càng nhiều tin tức, muốn biết được càng nhiều khúc mắc giữa Dịch Thắng Phong và Khương Vọng. Dịch Thắng Phong muốn tình báo của hắn, hắn cũng muốn tình báo của Dịch Thắng Phong.
Không chỉ vì hắn muốn hiểu rõ hơn về Khương Vọng, càng là bởi vì hắn dự cảm được, giữa hai người như Dịch Thắng Phong và Khương Vọng, nếu có cố sự gì thì nhất định sẽ rất thú vị.
“Cũng không phải.” Dịch Thắng Phong vẫn ngồi như vậy, rất tùy ý nói: “Dư Bắc Đẩu được xưng là quẻ diễn nửa thế gian, đã chính miệng tuyên bố, nói hắn là đệ nhất Nội Phủ trên sử sách. Ta không quá tin tưởng, chỉ như vậy mà thôi.”
“Kiến liệp tâm hỉ cũng là lý do chấp nhận được.” Thái Dần đương nhiên không tin tưởng lý do này, nhưng cũng không truy đến cùng, chỉ hỏi: “Nếu ngươi không phục, tại sao không trực tiếp đến Sơn Hải cảnh tranh phong với hắn?”
Hắn nói đầy ý cười: “Nghĩ đến với thực lực của ngươi, sẽ không có ai cự tuyệt đồng hành với ngươi.”
Dịch Thắng Phong nhìn hắn, giọng nói bình thản nhưng lạnh lẽo: “Tranh chấp trong Sơn Hải Cảnh, bó tay bó chân, như trẻ trâu đấu kiếm, có ý nghĩa gì?”
Ý cười trên mặt Thái Dần thu lại, nhất thời không nói gì!
Trong câu nói này, hắn cảm nhận được sát ý cực kỳ kiên quyết.
Thắng bại đơn thuần không phải là sở cầu của Dịch Thắng Phong.
Ba thành thần hồn bổn nguyên trong Sơn Hải Cảnh cũng không thể thỏa mãn Dịch Thắng Phong.
Hắn muốn phân, đó là sinh tử.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, nhìn ánh mắt Dịch Thắng Phong, không biết tại sao, Thái Dần bỗng nhiên nhớ tới khi ở trong Sơn Hải Cảnh, ánh mắt của Khương Vọng kéo Cái Thế kích lên trên, đối diện với hắn.
Xuất thân, bối cảnh, vẻ ngoài, tính cách…Đáng lẽ là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác tương tự như vậy!
“Ta rất vui lòng chia sẻ tin tức của ta với ngươi.” Cuối cùng hắn nói như thế.
Hai người như vậy là địch không phải bạn, đối với hắn mà nói đương nhiên là thú vị.
Bất kể là ai chết, đều là chuyện tốt.
Hắn thật sự không tìm được lý do trầm mặc.
Nếu Khương Vọng có thể nghe được phân tích của Thái Dần đối với hắn, nhất định sẽ sợ hãi động dung.
Chỉ một lần ẩu đả sinh tử ngắn ngủi, Thái Dần đã nhìn thấy mảnh vỡ chân tướng liên quan đến thần thông của hắn. Mặc dù còn chưa thể nắm bắt toàn cảnh, nhưng đã đi trên con đường chính xác.
Đương nhiên, Khương Vọng sẽ không cho hắn cơ hội chắp vá hoàn toàn.
Kỳ Đồ hoặc là không xuất, xuất thì tất phân sinh tử.
Trên thực tế trải nghiệm càng nhiều, Khương Vọng lại càng có thể cảm nhận được, cho tới nay điều tất yếu khi kiên quyết không bại lộ Kỳ Đồ.
Thiên kiêu thế gian biết bao nhiêu, nào có thần thông vô địch, bí thuật bất bại?
Giấu được mới gọi là át chủ bài.
Tựa như Trang Thừa Càn tung hoành một đời, không biết trải qua bao nhiêu đại chiến, Kỳ Đồ cũng chưa từng để người ta biết được. Ngay cả nghĩa huynh của hắn Tống Hoành Giang, kề vai chiến đấu với hắn bao nhiêu lần, cũng không biết Kỳ Đồ là gì.
Lúc này mới có dưới đáy Ma Quật, lấy lời nói để giết chết.
Cũng vì vậy nên có cơ hội tranh phong Vô Sinh kiếp với Bạch Cốt Tà Thần.
Trang Thừa Càn này, đoạn tình tuyệt nghĩa, chết không đáng tiếc. Nhưng âm mưu thủ đoạn của hắn lại là đáng để tham khảo.
Nếu Khương Vọng biết được Dịch Thắng Phong đang quan sát hắn, chắc hẳn không thể an tâm ngâm mình như vậy.
Nhưng đối với Dịch Thắng Phong, hắn có sự mong chờ.
Đó là một người từ nhỏ đã có được dục vọng thắng bại cực mạnh mà lại có ý chí rất kiên cường.
Hắn vô cùng rõ ràng, Dịch Thắng Phong nhất định đang chuẩn bị cho thời khắc bọn họ gặp nhau. Cũng như Dịch Thắng Phong cũng nhất định hiểu được, Khương Vọng nghe danh của y, tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Duy chỉ khiến Khương Vọng có chút bất ngờ chính là, Dịch Thắng Phong đã có thực lực khiến Ninh kiếm khách kinh phục, vì sao không động thủ lúc hắn ở Nội Phủ Cảnh. Hắn là người đoạt khôi trên đại hội Hoàng Hà, cho nên nổi danh thiên hạ. Lúc đó Dịch Thắng Phong phải nên biết hắn mới đúng.
Nhưng về sau nghĩ lại, từ sau Hoàng Hà đoạt danh, một mực trốn đông trốn tây, người đuổi giết hắn, tính toán hắn, không thiếu Thần Lâm Động Chân, quả thật không cho một tu sĩ Ngoại Lâu cảnh cơ hội…
Trên thực tế, Khương Vọng quả thực đã chuẩn bị sẵn tâm lý gặp Dịch Thắng Phong ở Sơn Hải Cảnh, nhân vật có thể ngồi vững ngôi vị đệ nhất Ngoại Lâu cảnh ở Thái Hư Ảo Cảnh, dõi mắt khắp Nam Vực cũng đủ có số má.
Một đám thiên kiêu Sở quốc mời người trợ quyền, có lẽ sẽ không bỏ qua cường giả như vậy.
Hắn vừa vặn tại Sơn Hải cảnh kiểm tra thực lực của Dịch Thắng Phong, có cơ hội liền ở Sơn Hải cảnh giải quyết luôn chuyện này.
Nhưng có lẽ là do tính đặc thù của hành trình Sơn Hải cảnh, dẫn đến những thiên kiêu Sở quốc tham dự Sơn Hải cảnh càng xem đây là cơ hội mà không phải khiêu chiến, đều nghiêng về phía người có giao tình tốt hơn.
Bảy miếng ngọc bích, cũng không nghe thấy tên Dịch Thắng Phong.
Ngược lại không có gì đáng tiếc, Khương Vọng tin tưởng, thời gian sẽ là câu trả lời công bằng nhất cho hắn.
Liều mình phấn đấu mỗi ngày, đều sẽ trở thành từng bậc thang cho con đường phía trước.
Từ sau lần tập kích đột nhiên của Hạng Bắc Thái Dần, Tam Xoa rõ ràng đã tăng cường trông coi Khương Vọng, hoặc là nói “bảo vệ”.
Hồ dung nham lớn như vậy, thời khắc nào cũng có Họa Đấu nhìn chằm chằm.
Từng đôi mắt chó đen sì kia đồng loạt nhìn qua, làm cho người ta rất khó không bối rối.
Cũng may Khương Vọng đạo tâm kiên định, đắm chìm trong tu hành, căn bản không bị quấy nhiễu.
Cuộc sống như vậy lại tiếp tục năm ngày đêm, Chúc Cửu Âm trong truyền thuyết, hai con ngươi khép lại năm lần.
- Giải thích, Chúc Cửu Âm có hình tượng mặt người thân rắn, màu đỏ thẫm, thân cao ngàn dặm, mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại thì là ban đêm. Hết giải thích.
Trời tối lại sáng.
Một ngày, Khương Vọng đang cẩn thận điều dưỡng Ngũ Phủ Hải, chợt nghe thấy tiếng kêu của Tam Xoa.
Thằng nhãi này càng ngày càng không xem mình là người ngoài…
Khương Vọng oán thầm, thuận tay cầm lấy Trường Tương Tư, đã tung người lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng Tam Xoa đạp không đến, lần này lại không có ý giao thủ với hắn, chỉ lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn đuổi theo, sau đó quay người đi xa.
Ở chung nhiều ngày như vậy, chút ăn ý đơn giản này vẫn phải có.
Khương Vọng không hề nói lời vô nghĩa, thành thật đi theo phía sau Tam Xoa - đương nhiên, chủ yếu là lời nói nhảm của hắn cũng không có ai để ý.
Quá lâu rồi không rời khỏi hồ dung nham, lúc đầu còn chưa kịp thích ứng.
Khi hắn ngắm nhìn bốn phía, cảm giác không thích ứng càng thêm mãnh liệt…
Chỉ thấy trong hồ dung nham, bên cạnh núi đá, trong rừng cây khắp nơi trên núi… một đám Họa Đấu, im lặng đi ra.
Giẫm trên mặt đất không tiếng động, trầm mặc hội tụ ở phía sau bọn họ, dâng trào như thành thú triều màu đen.
Tam Xoa chỉ một mực tiến về phía trước, từ đầu đến cuối không có giao lưu gì khác.
Nhưng tư thái tập kết đại quân này, không nghi ngờ gì đã nói rõ tất cả.
Khương Vọng vừa lấy ra tiên y Như Ý, khoác lên người, vừa nghi hoặc không thôi.
Đám Họa Đấu này định chinh phạt nơi nào?
Lần này lại muốn săn bắt ai?
Dị thú trong Sơn Hải Cảnh, con nào cũng không dễ chọc, nhưng ngàn vạn lần đừng có mà Thần Lâm đánh nhau, Khương mỗ hắn sẽ gặp tai ương.
Hắn có ý khuyên can Tam Xoa đại vương một chút, nhưng cũng biết thằng nhãi này sẽ không nghe.
Đặc biệt khiến hắn tức giận là Tam Xoa ngươi đánh trận thì đánh trận, còn mang theo đầu bếp ngự dụng theo quân là sao?
Đánh mệt rồi ta còn phải cho ngươi ăn một ngụm lửa?
Có chút lòng kính sợ đối với chiến tranh hay không?
Làm Họa Đấu vương kiểu gì thế!
Phi, hôn quân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận