Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 288: Truyền thủ

Thành chủ Việt thành đã ngồi ở trong thư phòng nửa canh giờ, trên bàn đặt một cái hộp gấm đàn mộc, bên trong ẩn chứa ám hương.
Trong hộp gấm chính là lễ vật do quận trưởng Nhật Chiếu đưa tới.
Thành chủ Việt Thành lại thở dài, lần thứ hai mở chiếc hộp gấm này ra, nhìn chăm chú "lễ vật" nọ. Thứ kia chính là một cái đầu người dùng đạo thuật bảo tồn thật tốt.
Sống động như thật, chính là Tần Niệm Dân.
Kẻ kia dưới sự trợ giúp của Khương Vọng đích xác đã chạy ra khỏi thành vực Việt Thành, nhưng lại không thể rời khỏi quận vực Nhật Chiếu, trực tiếp bị sĩ tốt phong tỏa các nơi ngăn lại.
Tần Niệm Dân nóng lòng muốn thoát thân, gây loạn muốn gặp quận trưởng Nhật Chiếu cáo trạng, đồng thời cũng đã dựa vào thanh danh của Tần lão tiên sinh, gặp được vị quận trưởng này. Thế nhưng kết cục cuối cùng lại là như vậy.
Điều khiến cho thành chủ Việt Thành thở dài đương nhiên không phải bản thân cái đầu lâu này, mà chính là cái giá y phải trả vì nó.
Ngây người ở quận Nhật Chiếu một thời gian lâu như vậy, y rất hiểu lão gia hỏa quận trưởng kia.
Người nọ bảo quản đầu người thật tốt đưa tới đây, ý đơn giản chính là nói cho y biết rằng ta giải quyết xong phiền toái cho ngươi rồi, ngươi cũng tự mình hiểu chuyện thanh toán đi.
Tựa như Việt Thành biểu hiện hỏng bét trong việc đối mặt với bệnh dịch hạch, y cũng chỉ bị trách cứ vài câu không lo đến nơi đến chốn. Cái giá thật sự phải trả nằm ở trong lễ vật đang được y âm thầm đưa từng xe từng xe tới quận phủ.
Bây giờ lại có một cái đầu người như vậy.
Thành chủ Việt Thành không kìm được cảm thấy có chút đau đớn.
Đây không phải là vấn đề mà mấy trăm khỏa Đạo Nguyên thạch có thể giải quyết được!
Trong nháy mắt, y tình nguyện để tên Tần Niệm Dân này đi cáo trạng rồi. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một chút ý nghĩ mà thôi.
"Ngươi nói lão gia hỏa này liều mạng giày vò, đầu tiên là muốn đưa tin tức, sau là muốn cáo trạng. Vu quốc vô ích, vu sự vô bổ, rốt cuộc là vì cái gì a?" Thành chủ Việt Thành đưa mắt nhìn đầu lâu Tần Niệm Dân, nhíu mày hỏi.
Thị vệ thống lĩnh mới nhậm chức kính cẩn nói: "Điêu dân ác tâm, thật khó phỏng đoán..."
"Phàm là người trên thế gian này, chắc chắn có điều cầu. Không cầu tài thì cầu danh!" Thành chủ Việt Thành cười lạnh nói: "Đơn giản giống như lão tử nhà hắn, muốn cầu một cái đức danh. Bổn tọa để cho hắn khi còn sống vô tội, chết đi rồi vô danh!”
Y đóng hộp gấm lại, giận dữ nói: "Tặc tử Tần Niệm Dân này, mặt ngoài lương thiện, bên trong ác độc. Tâm tư xấu xa, tội nghiệt tày trời! Âm thầm cấu kết yêu nhân tà đạo, phá hư kế hoạch của phủ thành chủ, thế cho nên khiến bệnh dịch hạch lan tràn! Tần lão tiên sinh cũng vì hắn mà tức chết.”
Y càng nói càng tức giận, nghiễm nhiên cho rằng đây đã là sự thật, đập án nói: "Cho nên phải mang đầu lâu của tặc tử này truyền ra khắp thành vực! Lấy đó làm răn đe!”
“Tặc tử này đáng hận như thế!” Tân thống lĩnh thị vệ biểu hiện ra mặt mạnh hơn người tiền nhiệm, hận đến nghiến răng nghiến lợi tại chỗ, tức giận như không thể làm chủ được lý trí. Làm cho người ta thậm chí có chút lo lắng gã lửa giận công tâm, gặm luôn đầu Tần Niệm Dân cũng là có thể.
Đầu lâu Tần Niệm Dân bắt đầu từ buổi sáng theo bố cáo tuyên tội truyền khắp thành vực, ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng đối kháng bệnh dịch hạch, còn điều động nhân lực làm loại chuyện này, không thể không nói thành chủ Việt Thành đích thật là nhân tài.
Phật gia rất tin vào nhân quả. Người ta thường nói: "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.”
Cũng không biết có phải báo ứng hay không, ít nhất bản thân thành chủ Việt Thành đã có một khắc cảm thấy là như vậy.
Bởi vì buổi sáng bắt đầu truyền thủ thành vực, kết tội Tần Niệm Dân, buổi chiều y đã nhận được một tin tức khiến bản thân run rẩy.
Thống lĩnh thị vệ phủ thành chủ Lý Dương cùng hai gã bộ khoái siêu phàm phụ trách chôn cất... Tất cả đều bị nhiễm bệnh dịch hạch.
Trong đó có tu sĩ siêu phàm.
Hơn nữa tu sĩ siêu phàm sau khi phát bệnh trong ba canh giờ ngắn ngủi, vậy mà đã không còn hơi thở!
Biểu hiện so với người bình thường sau khi gặp phải bệnh dịch hạch còn không bằng.
Nếu như nói ba người Lý Dương kia chết còn có thể là do bị người dùng tà thuật động tay động chân, hoặc là sau khi chết mới bị ôn độc xâm lấn.
Vậy người tu sĩ siêu phàm mới phát bệnh tử vong này chắc chắn đã có thể chứng minh, trận bệnh dịch hạch tàn phá bừa bãi Dương quốc đã hoàn thành thăng cấp, có thể bắt đầu xâm phạm đến siêu phàm.
Nói một cách khác, bản thân loại lực lượng có khả năng đối phó trực diện nhất với bệnh dịch hạch cho đến nay cũng đã không còn an toàn nữa!
Điều này có nghĩa là...
Trận dịch hạch này có lẽ đã phát triển đến mức không thể khống chế!
Thành chủ Việt Thành trước tiên báo cáo tử trạng của ba người Lý Dương lúc trước đến Dương đình.
Nhưng thực ra ngay cả y cũng không quá tin tưởng, dù sao cô lệ khó chứng. Mà hiện tại...
Hoặc là do ảo giác, y lại cảm nhận được bản thân có chút nóng lên, nhịn không được đưa tay áp lên trán mình, nhưng chỗ bàn tay cảm nhận được chỉ là hàn ý, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Trên Thanh Dương trấn, Độc Cô Tiểu chuẩn bị một bộ quan tài tạm thời, vội vàng hạ táng Tịch Tử Sở.
Nhưng trên đường trở về, nàng lại phát hiện trước kho hàng của Tứ Hải Thương Minh, đám hộ vệ của thương minh này đang tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ bỏ chạy, liền vội vàng chạy tới báo cho Khương Vọng.
Đang ở thời điểm mấu chốt đối kháng bệnh dịch hạch, Khương Vọng đương nhiên không thể mặc kệ để bọn họ rút đi.
Khi hắn chạy tới hiện trường, Hướng Tiền đang ngăn ở trước mặt những hộ vệ của Tứ Hải Thương Minh, không cho bọn họ rời đi. Nếu không phải băn khoăn đến mặt mũi của thương minh này, chỉ sợ gã đã sớm động thủ rồi.
Vừa thấy Khương Vọng tiến tới, thống lĩnh hộ vệ ở phía trước lập tức hô: "Đại nhân, tiểu gia, Khương gia! Xin ngài để chúng ta đi. Chúng ta không hề động vật tư trong kho hàng dù chỉ là một chút. Tất cả đều là đồ dùng của cá nhân!”
Thấy đám người này cũng không phải muốn gây sự, cho nên Khương Vọng không hề vừa tới đã ra tay, chỉ trực tiếp hỏi: "Tại sao đột nhiên muốn đi? Hợp tác đến bây giờ không phải hai bên đều thoải mái ư?”
"Chuyện này..." Thống lĩnh hộ vệ đầu trọc của Tứ Hải Thương Minh chần chừ một chút, liền nói: "Chúng ta nhớ nhà sốt ruột, thật sự chỉ muốn trở về!”
"Yêu gia đình như vậy, lúc trước cần gì phải đi ra? Ta đã nói chuyện với Tiền chấp sự của các ngươi. Trên trấn hiện tại thiếu hụt nhân sự như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta điều người khác trông kho hàng?” Khương Vọng chậm rãi nói: "Không nói thật, chỉ sợ không đi được.”
Tên đầu trọc kia nhìn trái nhìn phải, cắn răng một cái kề sát vào Khương Vọng nói: "Khương gia, ta nói với ngài nhưng xin ngài đừng truyền ra ngoài, hiện tại đây là tin tức tuyệt mật! Ta nghe nói, bệnh dịch hạch ở Dương quốc đã dị biến, hiện tại không chỉ lây nhiễm cho người bình thường, mà ngay cả tu sĩ siêu phàm cũng đã bị tác động! Ngài cũng nhanh rời đi, nếu không đi, sau này có muốn cũng không được!”
Lời này vừa nói ra, Độc Cô Tiểu lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả Hướng Tiền cũng nhịn không được đưa mắt nhìn xung quanh, bảo trì một ít khoảng cách với những người khác.
"Nghe ai nói?" Khương Vọng thì lại nhíu mày: "Nếu đã liên quan đến cơ mật, sao biện pháp bảo mật lại có thể kém như vậy?”
Tên đầu trọc kia thầm biết rõ không có khả năng thoát được, mạnh mẽ chạy đi lại càng không có khả năng thành công.
Cho nên gã lại đến gần thêm một chút, nhỏ giọng nói: "Ta có một hảo huynh đệ, hiện tại làm việc ở bên người Tiền gia, vốn chuyện này không cho phép truyền ra…Ngài cũng không nên làm khó hắn.”
Thấy gã nói có đầu có đuôi, lông mày Khương Vọng càng nhíu chặt: "Tiền chấp sự bây giờ đang ở chỗ nào?”
"Thật không giấu giếm. Tiền chấp sự lúc này chỉ sợ đã trở về Tề quốc.”
Không kiếm được khoản tiền tài lớn nào, hiện tại lại chạy về Tề quốc!
Là một trong những thương hội lớn nhất Tề quốc, Tứ Hải Thương Minh đương nhiên cực kỳ linh thông ở trên phương diện tin tức.
Khương Vọng cũng thầm hiểu được, việc này chỉ sợ cũng không phải là giả dối.
Nhất là khi hắn đã tự mình cảm thụ dịch độc phát tác trên người, tận mắt nhìn thấy Ôn linh vỡ vụn trước mắt...
Chẳng lẽ dịch độc này thật sự có thể thăng cấp? Không chỉ thông qua sự xúc tác của Ôn linh trong khi chiến đấu?
Chẳng lẽ đây mới là hậu thủ thực sự của Bạch Cốt Đạo?
Nếu như ngay cả tu sĩ siêu phàm cũng không chịu nổi loại dịch độc này, vậy chỉ sợ đã không còn là chuyện của một thành một quận.
Thậm chí không chỉ là chuyện của riêng Dương quốc nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận