Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 284: Quấn cây ba vòng

Chờ khi không còn ai, Khương Vọng vội vàng mở thư, mở được một nửa chợt dừng lại.
Trước kia không biết thì cũng thôi, hiện giờ biết trong Thông Thiên cung còn giấu một tia ý chí, bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, đặc biệt là lúc đọc thư riêng tư như này.
Hơi suy tư một chút, tâm thần đã chìm vào Thông Thiên cung.
“Khương Yểm, hiện tại ta muốn đọc thư, ta nghĩ phải tạm thời phong bế ngươi lại.”
Trong lòng hắn có ý định nhưng vẫn cần phải được Khương Yểm đồng ý, nếu không ngộ nhỡ Khương Yểm tưởng hắn muốn làm cái gì, phản ứng quá khích lôi nhau chết chùm thì cũng không tốt.
Nếu Khương Yểm không đồng ý, hắn cũng chẳng có cách nào khác, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái thôi.
Không ngờ Khương Yểm lại rất sòng phẳng:
"Ta hiểu. Trong những lúc cần thiết, ví dụ lúc ngươi muốn này nọ với thị nữ xinh đẹp kia, chỉ cần không ảnh hưởng đến Minh Chúc, thì cứ thoải mái phong bế đi. Có điều hy vọng mỗi lần ngươi muốn làm gì đều phải thông báo cho ta một tiếng, bằng không ta sợ sẽ hiểu lầm."
Hắn ta lại đổi giọng thương lượng:
"Ngươi không hiểu đâu, cảm giác bị nhốt trong Minh Chúc không nhìn được bất cứ thứ gì, thật sự là không thể chấp nhận nổi."
Khương Vọng ngó lơ lời cợt nhả nhàm chán của hắn ta, nói:
"Yêu cầu này hợp tình hợp lý, ngươi có thể thông cảm cho ta, ta cũng có thể thông cảm cho ngươi."
"Khương Vọng, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chúng ta đều là người tuân thủ chữ tín."
Khương Yểm nói một lời hàm ý sâu xa, sau đó im lặng.
"Ngươi tự hiểu lấy bản thân mình là tốt rồi."
Khương Vọng nói.
Lời của hắn cũng có ngụ ý, nếu ngươi thật sự giống ta, ta đương nhiên sẽ tôn trọng ngươi. Nếu không giống, vậy thì ta cần gì phải giữ chữ tín với ngươi.
Người không có chữ tín thì không thể lập nghiệp, Khương Vọng tôn thờ chuẩn mực đạo đức vàng này, nhưng cũng phải xem đối phương là ai mới được.
Sự tồn tại như Khương Yểm, một không biết sâu cạn, hai không biết chắc bền, nếu thật sự chỉ có một phía tuân theo nguyên tắc, có ngày mộ xanh cỏ vẫn không biết bản thân chết như thế nào.
Hắn hứa hẹn với Trọng Huyền Thắng, liền bôn ba chiến đấu suốt mấy vạn dặm, giúp hắn ta thắng ở Thiên Phú bí cảnh.
Hứa hẹn với Liêm Tước, không lưu luyến trả lại mệnh bài.
Hứa hẹn với Trúc Bích Quỳnh, có thể buông bỏ chuyện đang làm dở, nhích mông chạy tới làm thịt Hồ Thiếu Mạnh.
Nhưng Khương Yểm thì khác.
Thỏa hiệp với Khương Yểm, là giao dịch sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chứ không phải là chủ động hứa hẹn. Xét về tính chất đã khác nhau một trời một vực.
Làm thế nào để phong bế Khương Yểm với bên ngoài, Khương Vọng liên tưởng đến phương pháp kết nối với Hải Hoa. Linh cảm đến từ thần hồn Diễm Hoa.
Lấy lực lượng thần hồn thay thế lực lượng đạo nguyên, nếu có thể thi triển ra thần hồn Hải Hoa, cũng có nghĩa là hắn có thể tự thiết lập chiến trường, phong bế cảm quan dễ như trở bàn tay.
Hàng ngày Khương Vọng vẫn luôn học tập không ngừng nghỉ, có thời gian rảnh là lại chạy đi tu luyện đạo thuật kiếm thuật, hiển nhiên đã thuộc làu làu những đạo thuật của bản thân.
Thành công trải qua thần hồn Diễm Hoa, vậy thì triển khai thần hồn Hải Hoa trong Thông Thiên cung cũng không quá khó.
Hắn chỉ thử một chút là đã thành công.
Lúc này trong Thông Thiên cung cao lớn uy hùng, tinh linh xà quấn quanh ở chín biển sao lớn. Minh Chúc nằm trong một góc, bao phủ bên trong thần hồn Hải Hoa lộng lẫy.
Nếu cảnh tượng này có thể chiếu thành hình, nhất định là phong cảnh hiếm có trên thế gian.
Tạm thời che đậy giác quan của Khương Yểm, Khương vọng cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có cảm giác vui vẻ thản nhiên, a khúc trợ hứng, hiềm nỗi khó nghe quá đành phải ngậm miệng lại.
Từ thư An An gửi, có thể thấy con bé đã nghiêm túc hơn rất nhiều, chứng minh nó chưa từng bỏ bê việc học tập ở Lăng Tiêu Các.
Lải nhải về những món ăn yêu thích gần đây, làm nũng, kể lể việc luyện võ mệt mỏi quá linh tinh lang tang, cuối cùng mới quanh co lòng vòng viết một câu:
"Tề Quốc xa quá đi, chờ thư của ca ca về, không chừng phải tháng mười mất."
Vân hạc bay tới bay lui hai lượt cũng không cần nhiều thời gian như vậy, chẳng qua tâm tư nhóc con này cũng không khó đoán.
Tháng mười…
Mười ba tháng mười là sinh thần con bé, nó chỉ đơn giản là muốn Khương Vọng trải qua cùng mình.
Nhưng Khương Vọng chỉ có thể âm thầm thở dài.
Đi một chuyến sang Vân Quốc, cũng phải đến ngày rằm mới tới. Bên này, đại cục của Trọng Huyền Thắng vẫn chưa ổn định, mọi việc ở Dương Quốc đang loạn xì ngầu, lúc này hắn thật sự không thể nào thoát thân được.
Đành phải giả bộ không hiểu, chọn vài món ngon ở Dương Quốc Tề Quốc viết vào thư, hứa hẹn về sau mang nó tới ăn…… Cũng chỉ có như thế.
Thư của Diệp Thanh Vũ chỉ thuận miệng nói một câu gần đây nàng tham gia vài thí luyện, thực lực có tiến bộ. Nội dung vẫn như cũ, chủ yếu quay xung quanh Khương An An, nói sơ qua về tình hình gần đây của nhóc con. Khương Vọng phó thác muội muội cho nàng, nàng cũng coi như tận tâm tận lực.
Trong thư nhắc tới "Địa phẩm đại đan sư tìm kiếm rất lâu, thật sự quá khó lấy được. Hiện giờ đang có một viên Khai Mạch đan Giáp đẳng dùng để Khai Mạch cho An An, có lấy hay không?"
Khương An An luyện võ đã một thời gian, lại còn là ở trong Lăng Tiêu Các, được chỉ dạy rất tốt, cho nên nền móng đã dần vững chắc. Chuyện Khai Mạch cũng nên bắt đầu rồi.
Khương Vọng đọc đến đây thì tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, phi thư hỏi Trọng Huyền Thắng về Địa phẩm đại đan cùng với giá cả của Khai Mạch đan Giáp đẳng.
Với cái ánh mắt của hắn quả thật không thể nhìn ra cấp bậc hay phẩm chất của Mạch đan, lúc trước biết được Khai Mạch đan có phân chia bình thường và không bình thường cũng là nghe được từ miệng Triệu Nhữ Thành.
Muốn mua một viên Khai Mạch đan hoàn mỹ cho Khương An An, giúp con bé giảm bớt đau đớn trên con đường tu hành.
Nhưng cuối cùng thì Khai Mạch đan hoàn mỹ có bao nhiêu hoàn mỹ thì Triệu Nhữ Thành không nói, đại khái cũng cảm thấy có hơi xa vời. Vậy nên Khương Vọng cũng không biết.
Trọng Huyền Thắng hồi âm qua loa, từ chiến ý chưa dứt trên phi thư, có thể thấy hắn ta vừa mới chiến đấu với ai đó trong Thái Hư Huyễn Cảnh, nếu không cũng sẽ không hồi âm nhanh như vậy.
Gần đây tên béo này cũng chịu khó ghê, chắc là do chịu ảnh hưởng từ động thái của Tề Quốc…
"Khai Mạch đan chia thành ba phẩm: Thiên, Địa, Nhân. Thiên phẩm đại đan chỉ có trong truyền thuyết, Địa phẩm đại đan có thể gặp nhưng khó lấy được, Nhân phẩm đại đan chia thành bốn đẳng. Đinh đẳng là Khai Mạch đan tầm thường nhất, Bính đẳng tốt hơn một chút, Ất đẳng là loại tốt, Giáp đẳng là loại ưu tú. Giá cả dao động theo từng vùng, nhưng nói chung là Khai Mạch đan Giáp đẳng giá không thấp hơn một trăm viên Vạn Nguyên thạch.
Trong thư còn kèm theo bảng giá bán Khai Mạch đan của Tụ Bảo thương hội gần nhất:
Khai Mạch đan Đinh đẳng giá một viên rưỡi Vạn Nguyên thạch.
Khai Mạch đan Bính đẳng giá mười Vạn Nguyên thạch.
Khai Mạch đan Ất đẳng giá ba mươi Vạn Nguyên thạch.
Khai Mạch đan Giáp đẳng giá một trăm Vạn Nguyên thạch.
Có thể thấy đẳng cấp Khai Mạch đan càng lớn thì giá cũng càng tăng cao, thậm chí Trọng Huyền Thắng còn chẳng buồn nhắc đến giá của Địa phẩm đại đan. Loại đồ vật này chỉ cần vừa xuất hiện thì có cả đống người nhảy vào tranh cướp, giá cả cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Được lắm, đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy tính Vạn Nguyên thạch phải dùng một trăm viên để tính.
Lúc trước hắn liều mạng làm thịt Hoàng tử Tề Quốc Khương Vô một vố, ngoài đạo thuật bí truyền ra, cũng chỉ moi được có mười Vạn Nguyên thạch. Nói cách khác, chuyện tốt như vậy phải làm mười lần, mới có thể sờ được một viên Khai Mạch đan Giáp đẳng.
Trải qua trận "cố gắng" này cùng với chém chết Xà Diện, "giết người cướp của", Khương Vọng những tưởng mình đã thành phú ông. Hiện giờ thì…
Diệp Thanh Vũ nguyện ý lấy một viên Khai Mạch đan trị giá một trăm Vạn Nguyên thạch cho An An dùng, thậm chí còn muốn mua Địa phẩm đại đan, chỉ tiếc là không mua được…
Khương Vọng hắn còn có thể nói gì đây?
Cuối cùng đành hồi âm lại, trước tiên chúc tu vi của Diệp Thanh Vũ nhanh chóng tăng cao, đạo đồ lâu dài. Sau đó trả lời Khương An An: "Đến khi nước chảy thành sông, để An An khai mạch đi."
Tiếp theo bày tỏ sự cảm kích của bản thân, nói mấy lời cảm tạ vô nghĩa nhưng chân thành từ tận đáy lòng.
Cuối cùng viết xuống: "Tất cả mọi phí tổn, ta rất nhanh sẽ trả lại ngươi."
Nghĩ một lát rồi hắn xóa chữ "rất nhanh" đi đổi thành "nhanh chóng".
Một lát nghĩ lại, đổi thành "sau này".
Bạn cần đăng nhập để bình luận