Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2440: Thăm lại chốn xưa (2)

Giữa bằng hữu cùng với bản thân, hắn luôn lựa chọn vế đầu.
Giữa lương tâm và tiền đồ, hắn thà giết chết vế sau.
Từ khi Trọng Huyền Tuân bước vào, cả tửu lâu đều yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt quan tâm tới bàn hai người đối diện kia.
Bọn họ có lẽ không nhận ra hai người này, nhưng nam tử áo trắng vốn đã là phong hoa tuyệt đại, kiếm khách từ lâu uống rượu một mình gỡ xuống mũ trùm đầu, ngồi đối diện với y, vậy mà cũng không thua kém chút nào.
Áo xanh áo trắng, mỗi người một vẻ phong lưu, hoàn toàn không giống người ở đây!
Trọng Huyền Tuân tư thế ngồi tùy ý, trên trán có một lọn tóc rũ xuống, chia đôi cặp lông mày thanh tú sáng sủa của y. Rất tùy ý hỏi:
"Tại sao lại chọn một tửu lâu như vậy?"
Ý mà y muốn nói đương nhiên là vấn đề thân phận. So với thân phận hầu quốc Đại Tề, tửu lâu này thật sự quá tồi tàn, quá kém cỏi, thật sự không đủ đẳng cấp.
"Đây là lần thứ hai ta đến tửu lâu này."
Khương Vọng nói:
"Ta nhớ trước kia nó không phải cái tên này. Bây giờ gọi là 'Huyền Vũ Lâu', đại khái là lấy ý từ Tứ Tượng."
Tửu lâu khi đó đã biến thành phế tích, bây giờ đã được xây dựng lại. Theo Khương Vọng thấy, đặt tên "Huyền Vũ" còn có ý lấy nước dập lửa, dù sao tửu lâu này ban đầu chính là bị thiêu rụi bởi Hỏa giới của Khương mỗ hắn.
Nhưng đúng lúc này tiểu nhị bưng khay thức ăn đi tới:
"Khách quan hiểu lầm rồi, tửu quán chúng ta đặt tên kỳ thực không liên quan gì đến Tứ Tượng."
Tiểu nhị này quả thực là người gan lớn, người khác đều không dám cao giọng, chỉ sợ kinh động. Gã lại tùy ý tiếp lời, không chút kiêng kỵ nào.
"Vậy là bởi vì cái gì?"
Khương Vọng hỏi.
Tiểu nhị vừa dọn thức ăn, vừa kiêu ngạo nói:
"Là để kỷ niệm một trận đại chiến đã từng xảy ra ở đây, Triệu Huyền Dương đối đầu Khương Võ An."
Trọng Huyền Tuân lập tức nhướng cằm, như cười mà không phải cười nói:
"Một trận chiến này nổi danh như vậy sao?"
"Cũng tạm được."
Tiểu nhị thực sự vô cùng cầu thị:
"Chủ yếu là chỗ chúng ta cũng chưa từng xảy ra chuyện gì lớn. Vừa khéo gặp phải, sao có thể không lợi dụng một chút."
Gã lại tiếp tục bổ sung:
"Hơn nữa, Khương Võ An hiện tại không phải là đang lăn lộn rất tốt sao? Nghe nói còn sắp cưới công chúa Tề quốc rồi."
"Ồ?"
Trọng Huyền Tuân nhìn Khương Vọng một cách ý vị thâm trường, miệng nói:
"Chuyện này ta ngược lại chưa từng nghe nói. Công chúa Tề quốc vốn rất nhiều, không biết Khương Võ An muốn cưới vị nào vậy?"
"Là vị nổi tiếng nhất đó."
Tiểu nhị khẳng định như đinh đóng cột, như thể gã là Loan lang được định sẵn tham dự hôn lễ:
"Tề quốc rất có thể sẽ có một nữ đế, Khương Võ An đánh trận thì vô cùng lợi hại, đánh một trận Quý Ấp, chôn sống mười vạn hàng binh, làm thịt năm vị Hạ hầu, còn tàn nhẫn hơn cả Hung Đồ năm đó..."
"Được rồi được rồi."
Thấy gia hỏa này càng nói càng thái quá, Khương Vọng không thể không lên tiếng cắt ngang:
"Ngươi nghe ai nói những chuyện này vậy?"
"Khách quan không tin tiểu nhân sao?"
Tiểu nhị rất vô tội nói:
"Sư huynh học viện, nhi tử của tam cô nhà ta đã từng tham gia chiến tranh Tề Hạ, chuyện này rõ như ban ngày! Ta nghe nhi tử tam cô nhà ta kể, đó là tin tức trực tiếp, có thể sai được sao?"
Khương Vọng hỏi:
"Sư huynh học viện, nhi tử của tam cô nhà ngươi là người Hạ quốc?"
"Là người Lý quốc."
Tiểu nhị nói.
Một trong những thế lực bàng quan đứng xem trong chiến tranh Tề Hạ.
"Ngươi cũng không biết chân tướng, thì đừng có truyền bá lung tung."
Khương Vọng nghiêm túc nói:
"Người chôn sống mười vạn hàng binh kia là Trọng Huyền Quan Quân, ngươi có biết không? Đó mới là ma vương giết người đấy."
Trọng Huyền Tuân nhíu mày không nói.
"Ta đã nói mà!"
Tiểu nhị vỗ đùi:
"Họ Trọng Huyền, làm sao có thể tốt được?"
Gã cung kính nói:
"Dám hỏi ngài là?"
Khương Vọng nói:
"Ta chính là cái cây bên cạnh hố chôn, lúc đó nhìn thấy rõ ràng."
Tiểu nhị lúc này mới biết đối phương đang trêu chọc, ngại ngùng thu khay thức ăn, khom người định đi:
"Tiểu nhân lắm lời, mong ngài đừng trách."
"Không hề lắm lời, chỉ là nói chuyện phiếm thôi!"
Khương Vọng cũng không có ý truy cứu, lời đàm tiếu bên trên phố phường, cho dù vô lý như thế nào cũng là chuyện bình thường, ngược lại hắn có chút hứng thú nhìn đối phương:
"Ngươi là người gan lớn, không biết có tiện tiết lộ tính danh không?"
"Không thể nói cho hắn biết."
Trọng Huyền Tuân ở bên cạnh hù dọa:
"Cẩn thận hắn về nhà cáo trạng, khiến công chúa Tề quốc phái người đến Trung Sơn bắt ngươi."
Tiểu nhị lại không sợ chút nào:
"Vị khách quan kia hóa ra là người Tề ư?"
Trọng Huyền Tuân đưa mắt nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng gật đầu.
"Hải Dương."
Tiểu nhị cười ngây ngô:
"Tiểu nhân tên là Hải Dương, do tự ta đặt."
Khương Vọng như có điều suy nghĩ:
"Tại sao lại lấy cái tên này?"
Tiểu nhị nói:
"Tiểu nhân chưa bao giờ thấy biển, chỉ thấy qua Trường Hà. Đó là chuyện ba năm trước, lúc đó ta đi theo thương đội, sóng nước ào ào, đánh lên tận trời, khỏi phải nói đẹp đến mức nào! Trường Hà còn có một cái tên, gọi là Lục Địa Hãn Hải. Nghĩ đến nếu là Hãn Hải chân chính, nhất định còn đẹp hơn, hùng vĩ hơn Trường Hà rất nhiều."
Khương Vọng im lặng một lúc:
"Đúng vậy. Đó thật sự là một nơi rất đẹp."
Không cần quá nhiều năm.
Ở nơi này của Trung Sơn quốc, nguy hiểm của thương hải đã bị lãng quên.
Những hy sinh cùng oanh liệt kia, cũng dần dần mất đi hương vị trong những câu chuyện trà dư tửu hậu.
Thật hy vọng đó là một địa phương tốt đẹp.
Thật hy vọng... từ trước đến nay chưa bao giờ thấy biển.
Thấy Khương Vọng không còn hứng thú nói chuyện, tiểu nhị tên Hải Dương kia nói một tiếng "khách quan chậm rãi dùng bữa", liền xoay người rời đi.
Mà Trọng Huyền Tuân cũng chỉ yên lặng ngồi ở đó, vẫn không động đến rượu và thức ăn.
Khương Vọng cầm đũa ăn vài miếng, lúc này mới chủ động hỏi:
"Đến đưa ta trở về?"
Trọng Huyền Tuân nói:
"Ta đến dù sao vẫn còn tốt hơn người khác đến."
"Đúng là đạo lý này."
Khương Vọng gật đầu:
"Chờ ta ăn xong những thứ này, đừng lãng phí."
Trọng Huyền Tuân đến tìm người, còn có thể nói chỉ là nhắc nhở. Nếu đổi thành đám người Sư Minh Trình, Tu Viễn chạy đến, vậy chính là hỏi tội.
"Cứ từ từ ăn, ta cũng không vội."
Trọng Huyền Tuân có một loại khí chất lúc gần lúc xa, giống như nụ cười trên khóe miệng y, đều là như ẩn như hiện. Khi ngươi nghiêm túc muốn nắm bắt, nó liền biến mất vô tung.
Đây là một nhân vật có thể ngưỡng mộ mà khó với tới.
Khương Vọng lại nói:
"Kỳ thực ta cũng phải tự mình trở về. Ngược lại làm ngươi phải tốn công chạy thêm một chuyến."
Trọng Huyền Tuân chỉ nói:
"Đây là thái độ của ngươi."
"Có lý."
Khương Vọng không câu nệ lễ nghi dùng bữa, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm, ngữ khí cũng rất thoải mái:
"Ngươi ở Yêu giới thế nào rồi?"
Trọng Huyền Tuân cứ thế nhìn hắn ăn, nhìn hắn uống, đồng thời trò chuyện cùng hắn.
"Cũng không tệ lắm."
Quan Quân hầu Đại Tề chậm rãi nói:
"Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút hoang mang."
"Hoang mang gì vậy?"
Khương Vọng đầy tự tin nói:
"Xem như bậc tiền bối từng xông pha Yêu giới, có lẽ ta có thể cho ngươi một chút kinh nghiệm nhân sinh."
Trọng Huyền Tuân nhún vai:
"Không biết vì sao, rất nhiều lúc ta chỉ làm lựa chọn tiết kiệm thời gian nhất, bọn họ lại cho rằng ta không có đầu óc."
"Lạ thật."
Khương Vọng liếc nhìn y:
"Còn có kẻ dám nói thẳng mặt ngươi là ngươi không có đầu óc sao?"
Ở sau lưng nói Trọng Huyền Tuân không có đầu óc đương nhiên là có, còn nói rất lớn tiếng, ví dụ như Trọng Huyền Thắng. Nhưng dám mắng thẳng trước mặt, vậy thật sự cần có chút dũng khí, đây chính là vị chủ nhân thích cầm Nhật Luân nện lên trán người khác.
"Bọn họ chửi rất trực tiếp."
Trọng Huyền Tuân nói.
Khương Vọng rất hứng thú hỏi:
"Chửi như thế nào?"
"Giống Võ An lắm!"
Ầm!
Ngày hôm đó, toàn bộ người dân ở thành Lam Sơn, Trung Sơn quốc đều nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếng nổ như sấm rền, vang dội không ngớt.
Mà toàn bộ Huyền Vũ lâu đều bị ánh lửa chiếu rọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận