Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2525: Một bước lên trời (1)

Đã qua ba năm kể từ ngày lão Long Sâm Hải bị nhốt vào Ngọc Hành Tinh lâu.
Ba năm qua, hễ có cơ hội là lão lại giở trò gài bẫy, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì nhảy ra quấy nhiễu vài câu. Mặc dù chưa từng thành công, nhưng cũng đã khiến cho Khương Vọng quen với sự tồn tại của lão, quen với việc lão chẳng làm gì được mình.
Ba năm ròng rã!
Nấu cái gì cũng phải nhừ.
Lão cũng có một bộ dáng vẻ đời này đã không còn gì luyến tiếc.
Từ uy hiếp chửi mắng cho đến hướng dẫn từng bước, rồi đến việc chỉnh đốn lại thái độ, nhiệt tình lên kế hoạch nhân sinh cho gia chủ nhà mình.
Tư thế của lão thực sự là vô cùng đẹp mắt, khiến cho Khương Vọng suýt nữa thì lên kế hoạch thu lão làm tọa kỵ, muốn noi theo Thế tôn năm xưa, trở thành người thuần long đầu tiên của hiện thế.
Trước khi lộ rõ bản chất, lão còn mặt dày mày dạn thảo luận với Khương Vọng về Mị thuật của nam nhân, kể lể bí mật câu dẫn lão ni cô của Thiên Phật tự.
Tiểu tử kia nghe đến say sưa ngon lành.
Cứ như vậy, trong một lần trò chuyện vu vơ, lão lại thản nhiên buột miệng nói ra cái chân danh ấy.
Trước đây lão chưa từng để lộ chân danh của mình... Ai mà ngờ được lại có một cái tên mà không ai có thể gọi nổi?
Cũng không phải là Bàn Ngô thị, Nguyên Hồng thị, hay Hi Hồn thị gì đó!
Kỳ thật cái tên này cũng có thể gọi.
Trong những năm tháng chạy trốn khỏi Thương Hải, không biết bao nhiêu đồng bào hải tộc nguyền rủa, mắng chửi lão, nhưng căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng sau khi Tinh đồ được huyền cấu, Chúng Diệu chi môn vũ trụ mở ra, chân danh này đã trở thành một chiếc chìa khóa vĩ đại, mở ra con đường mà lão đã chuẩn bị từ rất nhiều năm trước.
Tại nơi gần với tinh không nhất của hiện thế như Tinh Nguyệt Nguyên, con đường này lại trở nên gần đến vậy!
Cho dù hôm nay lão không nói ra, chắc chắn một ngày nào đó chính Khương Vọng cũng sẽ tự mình điều tra về con rồng đã từng tranh đạo với Thái Vĩnh của Hải tộc, từ đó biết được cái tên này - như vậy sẽ càng tự nhiên hơn nhiều.
Thử tưởng tượng mà xem, một ngày nào đó Khương Vọng cẩn thận dè dặt, âm thầm đi điều tra lai lịch của lão nhân như lão, biết được cái chân danh này. Đến một ngày đẹp trời nào đó bỗng nhiên gọi toáng lên, doạ cho lão nhân gia như lão giật nảy mình, kết quả...
Chỉ là quá trình tu hành của Khương Vọng tiến triển quá nhanh, bầu không khí gần đây lại rất tốt, lão không dám, cũng không muốn đợi thêm nữa.
Chân danh vừa thốt ra, thần hồn hiển hóa của Khương Vọng lập tức bị cuốn vào Chúng Diệu chi môn sâu thẳm trong vũ trụ.
Mà Tinh Nguyệt Nguyên vào đêm nay, ánh sao như thác nước tuôn chảy, tinh thần lấp lánh rực rỡ.
Ánh sao buông xuống Bạch Ngọc Kinh.
Thân thể Khương Vọng đang tĩnh toạ trên tầng cao nhất tửu lâu Bạch Ngọc Kinh cũng lập tức được ánh sao bao phủ, thân hình lóe lên một cái rồi biến mất.
Tịnh Lễ đang nằm trên giường bên cạnh bỗng nhiên tỉnh giấc từ bên trong mộng đẹp, trong nháy mắt Kim Cương hiển hóa, toàn thân rực rỡ Phật quang. Đôi mắt gã còn đang ngái ngủ, thế nhưng âm thanh Phật hiệu đã vang lên. Gã cũng không kịp suy nghĩ, lập tức lao đến bên cạnh Khương Vọng, đưa tay muốn túm lấy cánh tay hắn - nhưng cuối cùng lại chỉ bắt được ánh sao đầy tay.
Ánh sao kia cũng chạm vào gã.
Vị tiểu hòa thượng này cũng theo đó biến mất!
Ban đêm ở Tinh Nguyệt Nguyên thường khiến người ta cảm thấy như đang mơ, bởi vì màn đêm buông xuống thấp đến mức dường như có thể đưa tay hái sao. Nhưng đối với cường giả mà nói, đây kỳ thực không phải là ảo giác.
Đêm nay có người đã đẩy ra Chúng Diệu chi môn của vũ trụ, một bước lên trời!
Vào cái đêm vốn dĩ rất đỗi bình thường này, người rời đi không chỉ có mình Khương Vọng, không chỉ có Tịnh Lễ.
Khi phòng ngủ của bọn họ phát sinh biến cố, người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường chính là cao thủ Mặc gia - Hí Mệnh vốn đang ở cùng một tầng với bọn họ.
Khương Vọng sắp xếp cho y ở tầng mười hai, mục đích vốn là để mình và Tịnh Lễ dễ bề giám sát, từ đó khống chế được phong hiểm.
Đương nhiên Hí Mệnh cũng cảm nhận được vẻ cảnh giác của Khương Vọng đối với mình.
Cho nên khi sát vách truyền đến tinh lực dao động mãnh liệt như vậy, phản ứng đầu tiên của y là ‘vì Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc, Khương Vọng muốn ra tay với ta!’.
Vấn đề đầu tiên nổi lên trong lòng y chính là: ‘Làm như vậy có ý nghĩa gì ngoài việc tự tìm đường chết?’.
Ngay sau đó y lập tức tiến hành phản kích.
Với thực lực cường đại như y, dám ở lại tửu lâu Bạch Ngọc Kinh như vậy, hơn nữa còn kiên trì lưu lại đêm cuối sau khi Khương Vọng đã tuyên bố rõ ràng chuyện của Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc là không thể thương lượng, đương nhiên y cũng không hề có chút sợ hãi nào.
Y không suy nghĩ về động cơ của Khương Vọng, chỉ muốn cho đối phương một bài học.
Đối phương đã lấy tinh quang làm trận, chắc chắn bên ngoài tửu lâu lúc này cũng đã tràn ngập tuyệt sát.
Y quyết đoán đi ngược lại.
Một tay kết ấn, từ trong hư không rút ra một cây nỏ cực kỳ hung ác, trong nháy mắt bay lên toàn thân y đã được giáp trụ bao phủ, bốc cháy hoả diễm màu xanh, không những không chạy trốn mà còn xông thẳng vào phòng của Khương Vọng.
Y xông thẳng vào bên trong ánh sao xán lạn kia!
Thân thể như đá chìm xuống biển, không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Cái bẫy này là sao vậy?!"
Tinh lực cuồn cuộn đột ngột xâm nhập vào trong nhận thức, không chỉ quấy rầy thanh mộng của chỉ một người.
Liên Ngọc Thiền ở cùng tầng mười hai cũng lập tức bay lên, cầm song kiếm ở trong tay, bước chân nhẹ nhàng không gây ra một chút tiếng động nào. Trong nháy mắt đã lao đến phòng của Khương Vọng, thân hình như hồ điệp rực rỡ lao vào biển ánh sáng.
Thế nhưng trong đôi mắt đẹp của nàng lại không nhìn thấy Khương Vọng, chỉ thấy một cánh cửa cổ xưa và thần bí đứng sừng sững trong biển sao vô tận.
Nàng muốn xoay người rút lui, muốn quan sát kỹ càng thêm một chút, chờ đợi thời cơ. Nhưng hiện tại đã thân bất do kỷ, bị ánh sao bao vây, mờ mịt lao vào trong cánh cửa này.
Trên lầu đột nhiên nổi lên sấm sét, hai vị thiên kiêu ở dưới lầu đương nhiên không thể không phát hiện ra.
Bạch Ngọc Hà cảm nhận được động tĩnh trên lầu trước, nhưng Lâm Tiện với tính cách không câu nệ tiểu tiết đã xông vào phòng Khương Vọng trước tiên, đồng thời cũng là người đi đầu biến mất ở trong biển sao.
Bạch Ngọc Hà thao túng kiếm khí theo sát phía sau, gã muốn chống cự lại ánh sao ập vào mặt, muốn tìm kiếm Khương Vọng trong tinh hải, nhưng cuối cùng lại bị ánh sao cuốn đi.
Ánh sao vô tận dâng trào, gần như lấp đầy toàn bộ tửu lâu Bạch Ngọc Kinh.
Từ tầng cao nhất tràn xuống tầng thấp nhất, rồi lại cuộn ngược lên tầng cao nhất. Ánh sáng lóe lên, từ đó biến mất không còn tăm hơi.
Tinh Nguyệt Nguyên đêm nay gió êm sóng lặng.
Tửu lâu Bạch Ngọc Kinh đêm nay cô quạnh không người.
Phòng bếp ở hậu viện còn đang hâm nóng cháo, hầm canh, vang lên tiếng sôi lục bục.
Hàn Thiệu - cũng chính là người Hạ quốc còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, nên làm gì, sau nhiều ngày ăn nhờ ở đậu, đêm nay y vẫn co ro bên trong kho củi, ngủ đến quên trời quên đất.
Chát!
Một ngày tốt đẹp bắt đầu bằng một cái tát tai giòn giã.
Hàn Thiệu với vẻ ngoài thô kệch ngang tàn đang mơ một giấc mộng đẹp về việc phục quốc thành công, tự tay giết chết Điền An Bình, thì cơn đau rát nóng bỏng trên mặt như một con dao thép bất ngờ xuất hiện, hung hăng chém nát giấc mơ của gã.
Gã có chút vô tội bụm mặt tỉnh dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy vô số khuôn mặt nhăn nhó vây quanh mình.
Tiểu nhị, đầu bếp, đủ loại người của tửu lâu Bạch Ngọc Kinh đều vây quanh gã, thi nhau hỏi:
"Đông gia đâu rồi?"
"Bạch chưởng quầy ở đâu?"
"Sao Lâm hộ viện không thấy?"
"Cẩu tặc, trả Liên cô nương lại cho ta!"
"Sao trong tửu lâu không có một ai! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng Hàn Thiệu vô cùng hoang mang: ‘Ta cũng muốn biết lắm chứ!’.
Nhưng nhìn thấy mọi người hỗn loạn như vậy, gã biết nếu mình không đưa ra lời giải thích xác đáng, e rằng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở đây.
"La hét cái gì! Phiền chết đi được!"
Gã đột nhiên quát lớn, khiến cho mọi người giật mình lùi lại.
Gã đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên lộ ra mấy phần hung dữ, quát:
"Đông gia đi đâu cần phải báo cáo với các ngươi ư! Trời lật rồi hay sao mà dám hỏi han như vậy!"
Gã đùng đùng sát khí ngồi phịch xuống đất, giơ ngón tay lên trời chọc chọc:
"Ngươi là Đông gia à? Là ngươi? Hay là ngươi?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Sao tên khốn này lại trở thành tâm phúc của Đông gia rồi? Không phải lúc trước gã là thích khách ư?
Hàn Thiệu không đợi những người này kịp phản ứng, lại đột nhiên đứng dậy, thân hình to lớn thô kệch, thái độ tự tin ngạo mạn, quả thật có thể dọa người:
"Đông gia có chút việc gấp, đã dẫn đám người Bạch chưởng quầy ra ngoài rồi. Trước khi đi có dặn dò ta, bảo ta nói với các ngươi một tiếng, mọi việc trong tiệm vẫn hoạt động như cũ. Bọn họ sẽ nhanh chóng quay về, đừng hòng nhân cơ hội này mà gây rối, thừa nước đục thả câu. Nghe rõ chưa?"
Gã thuận tay rút một khúc củi ra, làm động tác muốn đánh người:
"Lo mà làm tốt việc của mình đi!"
Mọi người nhao nhao giải tán.
"Thật là!"
Hàn Thiệu ném khúc củi trên tay đi, lại nằm xuống, lẩm bẩm:
"Cũng không cho người ta ngủ yên giấc!"
Nhưng vừa nằm xuống, mắt gã lại không thể nào nhắm lại được.
Một đám người nhiều như vậy... đi đâu rồi?
Nếu không trở lại thì nên làm thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận