Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 532: Truy xét

Địa điểm xảy ra chuyện là ở Tiểu Liên Kiều, người chết là Lễ Bộ đại phu Triệu Tuyên.
Dĩ nhiên điểm quan trọng nhất là, hung thủ là người của Địa Ngục Vô Môn!
Điều này có nghĩa, thời cơ Trọng Huyền Thắng chờ đợi những ngày qua đã tới.
Dĩ nhiên hắn chẳng cần làm cái gì cả, hắn chỉ cần chờ đợi.
Vừa nghe đến cái tên Tiểu Liên Kiều, Khương Vọng lập tức nghĩ tới nam tử với vẻ ngoài chất phác ở cửa hàng người giấy.
Hồi đi theo Hứa Tượng Càn giúp xử lý chuyện tang sự của Hứa Phóng, hắn cũng đi theo tới Tiểu Liên Kiều, lúc đó hắn đã cảm thấy, nam tử trong cửa hàng người giấy kia trông không giống kiểu người làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng lúc đó không muốn gây thêm rắc rối, nên không để ý tới.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó "Để ý tới", e chính là tìm chết... đó là Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, một cường giả Ngoại Lâu Cảnh!
Lúc đó Hứa Tượng Càn còn đòi người ta bán thiếu, đã liều càng thêm liều...
Bây giờ nhớ lại, quả thực có chút sợ hãi.
Cái chết của Triệu Tuyên, Khương Vọng không có ý kiến gì, loại người "phản bội" này, vốn dĩ chẳng được mấy ai đồng tình. Chỉ là bây giờ ông ta đã là người của Tề triều, chết ở Lâm Truy chính là vả mạnh vào mặt Tề Đình.
Bắc Nha mới là bị ảnh hưởng nặng nề. Chờ chuyện này trôi qua, còn giữ được quyền lực hay không, rất là khó nói.
Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế lúc này nhất định là đang nổi điên.
Ông ta đang thời kỳ tráng niên khỏe mạnh, thủ đoạn cao siêu, xử lý trị an của Lâm Truy vô cùng tốt. Bản thân cũng là Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong, có hy vọng Thần Lâm, tiền đồ bất khả hạn lượng. Nếu tiến thêm một bước, dù có vào Chính Sự Đường, hay bay ra ngoài quân đội, thì đều có tiền đồ cực tốt.
Thế nhưng bây giờ lại có chuyện này xảy ra, vẫn còn giữ được vị trí hiện giờ đã là Tề Vương phá lệ khai ân, trong vòng tám năm mười năm, không thể có cơ hội tấn thăng được nữa.
Dù tất cả mọi người đều biết, với chiến lực, khả năng hành động và khả năng tranh thủ thời cơ tinh chuẩn lần này Địa Ngục Vô Môn biểu hiện ra, nếu đổi thành bất kì ai ngồi ở vị trí Bắc Nha Đô úy, cũng rất khó mà đối phó được hữu hiệu.
Việc này là do phạm vi quyền hạn của Bắc Nha quyết định, Bắc Nha phụ trách trị an của Lâm Truy, nhưng lại không có quyền điều động chiến lực cao cấp. Xử lý ở cấp độ Ngoại Lâu Cảnh về cơ bản đã là cực hạn xử lý của Bắc Nha.
Nhưng biết là biết, chuyện xảy ra, dù gì cũng phải có người gánh trách nhiệm. Nếu Trịnh Thế đã ở vị trí này, vậy thì không thể đổ trách nhiệm lên đầu người khác.
Nghe nói Trịnh Thế đã canh giữ ở Tiểu Liên Kiều, tự mình hồi dựng lại toàn bộ quá trình ám sát, sau đó khuấy động khắp thành, bắt không ít người vào Bắc Nha, gần như bắt hết người ở Tiểu Liên Kiều, không nể mặt mũi một ai. Mà hiện giờ, cũng không có ai không có mắt mà đi chọc ông ta.
Từ chiến lực Địa Ngục Vô Môn lần này xuất động cho thấy, e là Duẫn Quan chưa chắc đã cần Khương Vọng giúp đưa người vào Lâm Truy, lúc ấy đặt yêu cầu như vậy với Khương Vọng, có lẽ là còn có ý đồ khác, nhưng những chuyện này đều là nói sau.
"Tống Đế Vương" ẩn thân trong cửa hàng người giấy, ông chủ cũ của cửa hàng nghe nói trở về quê dưỡng bệnh kia, cơ bản là không ai tìm ra, hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian. Binh sĩ chịu trách nhiệm tuần phố Tiểu Liên Kiều vốn mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện này đột nhiên bệnh chết ở trong nhà, rất nhanh được tra ra là bị Phó Ty tuần phố sau lưng hắn vì che giấu chân tướng nên giết người diệt khẩu. Vị Phó Ty tuần đường này lại được một chưởng quỹ tửu lầu nhỏ đút lót... Tóm lại là lôi ra được cả một đường dây.
Năng lực của Trịnh Thế rất vững, chỉ trong thời gian cực ngắn đã tra ra toàn bộ quá trình thành viên Địa Ngục Vô Môn chui vào Lâm Truy. Trong đó đương nhiên cũng có cả "Tần Nghiễm Vương" và "Ngỗ Quan Vương" là hai người vào thành cuối cùng ...
Người làm việc này là một đông gia hàng vải, có chút quan hệ với vệ binh canh cửa thành.
Quan trọng nhất là ở chỗ... người này là người của Trọng Huyền Tuân!
Đương nhiên, trước khi Bắc Nha điều tra tới chỗ hắn ta, hắn ta đã mất tích trước rồi.
Một ngày sau, trong kênh nước thải của khu kế cận, phát hiện một thi thể, nhìn dáng vẻ, thì có vẻ là say rượu, bị ngã xuống kênh nước, chết chìm.
Nhưng ai cũng biết, người này là bị diệt khẩu.
Trọng Huyền Thắng còn làm việc sạch sẽ hơn vị Phó Ty tuần đường kia rất nhiều, từ đầu tới cuối, không hề bị dính vào người.
Trọng Huyền Thắng rất là "Quan tâm", cắt đứt tất cả các đầu mối, không để Bắc Nha truy ra tới chỗ Trọng Huyền Tuân. Đúng là Bắc Nha không tìm ra được đầu mối tương quan, nhưng người kia đúng là người của Trọng Huyền Tuân, nên đương nhiên Trọng Huyền Tuân cũng làm Bắc Nha chú ý.
Càng không tra được cái gì, thì càng có hiềm nghi.
Không một ai nghi ngờ Trọng Huyền Tuân đang ở Tắc Hạ Học Cung có dị tâm với nước Tề, nhưng y "quản người không nghiêm" là sự thật, thuộc hạ của y giúp đỡ dư nghiệt của Dương Đình, giúp đỡ tổ chức ám sát, là có chứng cớ xác thật.
Từ Bác Vọng Hầu phủ đi ra, Trọng Huyền Thắng ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, ừ, rất là sáng sủa.
"Thế nào?" Khương Vọng nghênh đón, hỏi.
Hôm nay là ngày nòng cốt của Trọng Huyền gia tổ chức họp nội bộ, Trọng Huyền Trử Lương, Trọng Huyền Minh Quang đều có mặt, thậm chí ngay cả cái vị tứ thúc Trọng Huyền Minh Hà đang ở ngoài hải đảo xa cũng phái đại diện tới.
Họ bàn luận chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Loại hội nghị này Khương Vọng với Thập Tứ đương nhiên không được dự, chỉ có thể ngồi chờ kết quả.
Nhưng cả đám đều chờ ở ngoài Bác Vọng hầu phủ, thể hiện sự ủng hộ với Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng nhìn hắn, rồi nhìn Thập Tứ, bật cười: "Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!"
Trọng Huyền Tuân vẫn còn ở Tắc Hạ Học Cung, nhưng việc làm ăn dưới tay đã bị tước hết.
Mặc dù có Vương Di Ngô ra mặt quản lý thay, nhưng những việc làm ăn này vốn là thuộc về Trọng Huyền gia. Cho dù là Vương Di Ngô, cũng không ngăn được Trọng Huyền gia thu lại quyền lực. Trừ phi Trọng Huyền Tuân tự mình ra mặt, sử dụng sức ảnh hưởng của mình trong gia tộc để lấy lại cục diện. Nhưng chuyện này là không thể xảy ra, vì y đang ở Tắc Hạ Học Cung, không ra ngoài được, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Mãi đến lúc này, Trọng Huyền Thắng mới có thể tuyên bố, mục đích khiến hắn tiêu tốn bao nhiêu lợi ích, đẩy Trọng Huyền Tuân vào Tắc Hạ Học Cung, cuối cùng đã đạt được!
"Đám tộc lão đó chả phải luôn ủng hộ Trọng Huyền Tuân hay sao?! Sao lần này dễ dàng buông tay vậy?" Về Hà Sơn biệt phủ, Khương Vọng truy hỏi.
Trọng Huyền Thắng cười nhạt: "Lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả. Hồi đó bọn họ… ngay cả ông ấy cũng còn bỏ, bây giờ bỏ một Trọng Huyền Tuân, thì có sao đâu!"
“Ông ấy” trong lời hắn, đương nhiên là chỉ phụ thân của Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Phù Đồ.
"Tính chất khác mà." Khương Vọng lắc đầu: "Cục diện của Trọng Huyền Tuân không nguy hiểm như vậy."
"Cho nên sự buông tay của gia tộc đối với y cũng không quyết tuyệt như khi ấy. Bây giờ chẳng qua chỉ là thu hồi những việc làm ăn của y, chứ không hủy bỏ quyền thừa kế của y, y vẫn là người có lực cạnh tranh chức tộc trưởng mạnh nhất."
"Sau ngươi." Khương Vọng bổ sung.
Trọng Huyền Thắng cười đắc ý: "Đúng, sau ta!"
Mãi đến lúc này, đây mới là lần đầu tiên hắn chiếm được thượng phong trong cuộc cạnh tranh với Trọng Huyền Tuân. Thiên phú tu hành, hắn không bằng Trọng Huyền Tuân, nhưng về mặt kinh doanh, hắn đã thật sự ném Trọng Huyền Tuân ra sau lưng.
Ai có khả năng dẫn Trọng Huyền gia đi tới tương lai tươi sáng? Từ ngày hôm nay, Trọng Huyền Thắng sẽ lại có thêm càng nhiều ủng hộ.
"Việc làm ăn của y phân phối như thế nào?" Khương Vọng lại hỏi.
"Bá phụ Minh Quang nắm một phần. Dù gì đấy cũng là sự nghiệp của nhi tử ông tấy, hơn nữa giao cho ông ấy, ta rất yên tâm... phần còn lại, các tộc lão giữ một phần, ta giữ một phần. Tứ thúc không giúp Trọng Huyền Tuân, nhưng cũng không chia chác chuyện làm ăn của y."
"Giữ trung lập." Khương Vọng lẩm bẩm.
Trọng Huyền Thắng nói: "Vốn ta có thể lấy được phần nhiều hơn, giữ nhiều nhất, vì ta với Trử Lương thúc phụ là chủ đạo cuộc chiến Tề Dương, chúng ta là hai người của Trọng Huyền gia không có sự liên can với dư nghiệt Dương Đình nhất. Nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện này, để trên dưới nước Tề yên tâm, phải để chúng ta là người tiếp nhận."
Khương Vọng hoàn toàn hiểu vì sao hắn lại chịu nhả tay, không chiếm đa phần như vậy: "Đám tộc lão kia giữ mối làm ăn của Trọng Huyền Tuân, kiểu gì cũng sẽ phải kiêng kỵ oán khí của y, sau này làm sao còn toàn tâm toàn ý ủng hộ y!"
Trọng Huyền Thắng cười to, vui chưa bao giờ có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận