Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 110: Lòng trong sáng, thân không phe cánh

Mấy người Khương Vọng khi uống rượu, đã tận lực khống chế đạo nguyên, để mình thật sự say mèm. Sau một ngày nói chuyện ồn ào lộn xộn, chẳng hề giải quyết được gì.
Thậm chí đến khi qua ngày hôm sau, còn chẳng nhớ nổi mình đã nói cái gì, chỉ nhớ mang máng hình như đã cùng nhau mắng Đỗ Dã Hổ, nhưng trong lòng cả ba đều thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đúng dịp là, đêm hôm trước mới vừa mắng Đỗ Dã Hổ, thì ngày hôm sau, người đưa tin cho hắn đã chạy tới Phong Lâm thành.
Cứ như có thần giao cách cảm.
Người đưa tin là một tiểu tốt hơi ngốc nghếch, đi vào đạo viện tìm Lăng Hà.
Lăng Hà thấy người mà không thấy thư, thì hốt hoảng, suýt nữa là bật khóc, sau đó mới biết thì ra người ta là nhắn bằng lời, chứ chả phải là ủy lạo tử tuất kiểu đó.
Nhưng tiểu tốt lại bảo, lời nhắn kia nhất định phải có mặt đủ cả ba người thì mới nói.
Lăng Hà không biết làm sao, đành dẫn tiểu tốt đưa tin chạy một chuyến, lôi hai tên say rượu dậy, cuối cùng hội họp ở nhà Khương Vọng.
"Được chưa? Đọc đi! Lời nhắn gì? Bày lắm trò!" Triệu Nhữ Thành ngáp, tính nóng nảy không nhịn được nói.
Tính hắn trước giờ lúc mới ngủ dậy rất là khó chịu, nên lúc này hoàn toàn bùng nổ oán khí với Đỗ Dã Hổ.
Khương An An đã đến học đường, Khương Vọng thì đang rề rà súc miệng, đánh răng.
Tiểu tốt kia nhìn Triệu Nhữ Thành, lí nhí: "Đỗ gia nói, muốn cả ba người phải ngồi nghe đàng hoàng."
"Mặt mũi to ghê, tiểu gia không nghe nữa!" Triệu Nhữ Thành giận dữ, xoay người bỏ đi.
Lăng Hà túm lại, làm người điều hòa: "Nghe một tí coi miệng chó đó ói ra được ngà voi gì không, rồi đi cũng không muộn."
"Phụt, khụ khụ khụ!" Khương Vọng bị sặc nước trong cổ họng,
Ngay cả người hiền lành như Lăng Hà mà còn không nhịn được xỉa xói, đủ thấy hành vi này của Đỗ Dã Hổ thiếu đòn tới cỡ nào.
Làm hắn nổi lên lòng hiếu kỳ, quyết định không đánh răng nữa, tiện tay kéo ra ba cái ghế, để xuống, ngồi xuống cái ở giữa.
Lăng Hà kéo Triệu Nhữ Thành, ngồi xuống bên cạnh.
"Được rồi, bọn ta ngồi đàng hoàng rồi đây. Nói đi."
Triệu Nhữ Thành vẫn không cam lòng: "Hắn có cái gì mà không viết thành thư được? Còn phải đặc biệt phái người đi? Lên chức hả? hay là ngứa họng?"
Tiểu tốt rụt rè vì sợ: "Đỗ gia nói viết thư không ổn, có những tình cảm chữ viết không đủ để biểu đạt. Nhất định phải phái tiểu đi một chuyến, nói cần phải truyền đạt lại đúng giọng điệu của hắn mới được."
"Không biết chữ thì nói đại là không biết chữ! Còn bày đặt..."
"Được rồi được rồi, ngươi truyền đạt đi." Khương Vọng vội chặn ngang Triệu Nhữ Thành, để tiểu tốt được tiếp tục nói.
Tiểu tốt hắng giọng, sau đó bắt chước giọng Đỗ Dã Hổ, nói to: "Nghe kỹ đây cho Hổ ca! Hổ ca đã đả thông khí huyết trùng mạch đạo, bây giờ đã là tiểu chu thiên viên mãn! Cửu Giang Huyền Giáp đã hai mươi năm không có thiên tài nào như vậy! Bây giờ Hổ ca đã là chức giáo úy, về mặt chức vị chỉ kém tên tiểu tử Triệu Lãng kia có nửa cấp thôi. Nhưng mà Cửu Giang Huyền Giáp, mạnh hơn ba bốn lần thành vệ quân Phong Lâm thành, nên tự các ngươi tính toán đi!"
Nói đến đây, tiểu tốt đưa tay, khẽ xoa đầu Triệu Nhữ Thành.
Triệu Nhữ Thành chưa kịp nổi khùng, hắn liền vội vàng giải thích: "Hổ gia dặn, lúc ta nói đến đây, thì vỗ đầu ngươi một cái."
Dĩ nhiên, hắn không dám nói nguyên văn lời của Đỗ Dã Hổ là "Đập bốp một cái lên đầu thằng nhóc mặt trắng nhỏ đó cho ta."
"Nhữ Thành à, hai người kia ta không có lo, nhưng mà kẻ lười biếng nhà ngươi, chênh lệch với Hổ ca ngươi càng ngày càng lớn đó, biết làm sao đây?"
Tiểu tốt tiếp tục bắt chước: "Được rồi, nói nhiều người sẽ không nhớ được. Chỉ nói nhiêu đây thôi. Đúng rồi, An An muội tử nhất định là rất nhớ ta, ngươi nói với nó đừng có nhớ quá, đến giao thừa Hổ ca sẽ về nhà! Mang quà về cho nó! Thế thôi!"
Tiểu tốt đọc xong một lèo, thở phù một hơi dài, như trút được gánh nặng, đầy vẻ "Ta không nói sai một chữ nào hết á, các ngươi mau khen ta đi!".
Mặt đám Khương Vọng đổi màu mấy lần, đều nhìn thấy trong mắt đồng bọn hai chữ "ngu ngốc".
Triệu Nhữ Thành ho nhẹ một cái, nói với tiểu tốt: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu tốt giòn giã trả lời: "Ta tên Triệu Nhị Thính! Là tiểu tốt dưới trướng Đỗ gia! Vừa vặn về nhà thăm thân, nên Đỗ gia bảo ta đi chuyển lời giùm!"
"Vậy dưới trướng Đỗ gia các ngươi, có bao nhiêu tiểu tốt?"
"Ba..." Triệu Nhị Thính giật mình: "Đỗ gia không cho nói!"
"Xem ra chỉ có ba người." Triệu Nhữ Thành sờ cằm: "Được rồi, ngươi biểu hiện rất tốt. Là một chân chó hợp cách đó. Trên đường trở về chú ý an toàn."
Lăng Hà nhân hậu, còn định giữ tiểu tốt lại cho một bữa cơm. Nhưng Triệu Nhị Thính biết mình đã nói lỡ miệng, nên vội vàng chạy đi như một làn khói.
Dù nói thế nào, xem dáng vẻ lăn lộn không tệ của Đỗ lão hổ ở Cửu Giang, mặc dù phương thức ‘đưa tin’ có hơi làm điên tiết, nhưng nói chung mọi người vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Hà đứng dậy quay về viện tu hành, nền móng cơ sở của hắn đã hoàn thành, hôm nay sẽ thử cơ cấu tiểu chu thiên.
Triệu Nhữ Thành thì ngáp dài quay về phòng ngủ: "Tam ca, ta vô giường ngươi ngủ một tí nhá."
Trong sơn động u ám, tình hình rất là thảm thiết.
Thi thể ngang dọc ngổn ngang, mùi máu tanh nồng đến gay mũi.
Mùi vị đó chui dần vào trong người, khiến ai nấy tóc gáy dựng đứng, da đầu tê dại.
Phương Hạc Linh quỳ sụp xuống, lớn tiếng cầu xin: "Xin tha cho ta một mạng, ta có tác dụng với các ngươi, tác dụng lớn đó!"
Hắn vốn cùng các sư huynh đệ trong đạo viện cùng đuổi giết hai kẻ bị gọi là tà đạo yêu nhân, lúc đầu mọi việc vô cùng thuận lợi, nhưng sau khi truy kích đến đây sau, mới biết đây là một bẫy.
Cả đám rơi vào vòng vây.
Các sư huynh đệ đồng hành gần như vừa đối mặt đã bị giết chết, hắn nhanh nhẹn hơn, lập tức quỳ xuống xin tha, nên mới kéo dài được hơi tàn đến bây giờ.
Rất nhiều người vây xung quanh, không ai đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Hạc Linh run như cầy sấy, không ngừng ném tiền cược ra: "Dù các ngươi là ai, muốn làm gì, ta cũng đều giúp được! Ta là trưởng tử nhất mạch của Phong Lâm thành Phương gia, cả Phương gia đều là do cha ta định đoạt!"
"Ồ?"
Theo âm thanh, Phương Hạc Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên một tảng đá phía trước, có một người ngồi đưa lưng về phía hắn.
Người kia xoay người lại, trên mặt có đeo một cái mặt nạ hình bạch cốt khô lâu, mơ hồ tỏa ra u quang mờ mờ. Trong sơn động u ám, chỉ có mỗi đôi mắt sáng rực là lộ ra kia trở nên vô cùng đáng sợ.
"Ngươi còn tác dụng gì nữa không?" Người đeo mặt nạ hỏi.
"Ta, ta, ta có quan hệ tốt với rất nhiều thiên tài của đạo viện! Trương Lâm Xuyên! Trương Lâm Xuyên là thế huynh của ta! Hắn cũng là người của ba họ lớn, giao tình của chúng ta rất tốt!" Phương Hạc Linh bắn liền một tràng, nhanh chóng tìm một cái cọc dựa cho mình.
Hình như hắn nghe thấy người đeo mặt nạ cười, nhưng không chắc lắm.
"Còn gì nữa không?"
"Còn có Thẩm Nam Thất! Đứng thứ năm Đạo Huân Bảng Phong Lâm thành, hắn là người luôn dẫn ta theo làm nhiệm vụ!"
"Ngươi có quen Chúc Duy Ngã không?"
"Từng gặp, từng gặp!" Phương Hạc Linh không ngu, hắn biết ở thời điểm này nói dối sẽ rất dễ bị lộ, và hậu quả nhất định sẽ là mất đi chút cơ hội cầu sinh sau cùng.
Cho nên hắn nói: "Chỉ từng gặp thôi, nhưng người như Chúc sư huynh, không ai nắm trong tay được. Ta rất nghe lời, ta sẽ hợp tác! Nhưng mà hắn đã đi Tân An rồi!"
Người đeo mặt nạ từ chối cho ý kiến, đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể làm chủ Phương gia?"
Phương Hạc Linh sững lại chỉ một giây, trả lời ngay: "Có thể! Có thể! Hoàn toàn có thể! Cha ta chỉ có một nhi tử duy nhất là ta!"
"Rất tốt." Người đeo mặt nạ nói.
Sau đó đi tới, nhét vào miệng Phương Hạc Linh một thứ gì đó màu trắng.
Phương Hạc Linh không dám ngần ngừ, vội vàng nuốt xuống.
"Có việc ta sẽ liên lạc ngươi." người đeo mặt nạ vừa nói, vừa đi vào trong sơn động.
Mãi đến khi tất cả mọi người xung quanh đều đã đi hết, Phương Hạc Linh mới dám chắc chắn mình còn sống!
Sau một hồi im lặng rất lâu, hắn một mình đi ra khỏi sơn động, lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn chống hai đầu gối mềm nhũn, hít mạnh hai cái.
Rồi đi về phía Phong Lâm thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận