Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 821: Ôm cây

Việc rao bán vẫn tiến hành bình thường, không hề có bất kỳ gợn sóng gì.
Chưa từng xuất hiện bảo vật gì khiến cho Khương Vọng động lòng, cũng ít khi gặp phải người mua giành giật đến mức đỏ mặt tía tai. Đa số đều im lặng tự mình cân nhắc dự trù một chút, ở trong phạm vi dự trù thử báo giá, vượt qua lập tức từ bỏ.
Phẩm chất của hạt Thúy Phương La kia khá tốt, cuối cùng bán ra với giá bảy trăm đạo nguyên thạch, bị một nam tử áo đen mua đi.
Khương Vọng đã sớm ghi nhớ dáng vẻ của Vũ Nhất Dũ, cũng không phải là người này.
Mặt khác, trong quá trình rao bán có hai người mặc dù cũng tham gia cạnh tranh, nhưng không ham muốn quá lớn, mỗi người chỉ tăng giá thêm một lần.
Người giành mua Thúy Phương La và hai người cùng tham gia đấu giá này đều cần phải điều tra.
Khương Vọng tính đuổi theo tung tích của nam tử mặc áo đen kia, hai người còn lại thì giao cho Trọng Huyền Tín sắp xếp người đi theo điều tra.
Đấu giá tiến hành được một nửa, nam tử áo đen kia lập tức đứng dậy rời đi, rõ ràng là tới vì Thúy Phương La.
Khương Vọng nhận được tin tức đang chuẩn bị đuổi theo.
Vào lúc này Lâm Hữu Tà lên tiếng: "Khương đại nhân, Vũ Nhất Dũ không xuất hiện chứng tỏ hắn đã cảnh giác chuyện này. Hắn sẽ không từ bỏ Thúy Phương La nên mới nhờ người mua hộ, nếu như lúc này ngươi tùy tiện bám theo sẽ rất dễ bại lộ."
Lời này rất có đạo lý, nhưng lúc trước nàng lại không nói, rõ ràng là có ý chế giễu.
Khương Vọng nhìn nàng một chút: "Vậy Lâm bổ đầu muốn tự mình đi bắt người sao?"
Hắn quả thực không hề tin tưởng vào trình độ lần theo dấu vết của bản thân. Mặc kệ Lâm Hữu Tà có thái độ ra sao, chuyện này có thể mau chóng giải quyết là tốt nhất.
"Cần gì phải phiền phức như vậy?" Lâm Hữu Tà khẽ cười: "Ta đã lưu lại ấn ký trên Thúy Phương La, nếu không ngại thì chờ mấy ngày đi, chờ nó tới tay của người mua cuối cùng rồi chúng ta tìm tới cửa."
Trong lòng Khương Vọng thầm run sợ, đây là thủ đoạn bắt người của Thanh bài bổ đầu lão luyện. Hắn đã từng cẩn thận quan sát hạt Thúy Phương La kia, cũng thử ghi nhớ một ít khí tức, muốn thử xem đạo thuật Hồi Tưởng có thể đưa đến hiệu quả gì không.
Nhưng về ấn ký mà Lâm Hữu Tà lưu lại, hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Phải biết rằng, cảnh giới của hắn cao hơn Lâm Hữu Tà, hắn còn có thể sánh ngang với tu sĩ Ngoại Lâu thần thông bình thường, về mặt chiến lực hoàn toàn nghiền ép Lâm Hữu Tà.
Chỉ có thể nói quả nhiên là "Thuật nghiệp hữu chuyên công." Nghĩa là Học trò không nhất thiết phải bằng thầy, thầy không nhất thiết phải giỏi hơn trò.
Lâm Hữu Tà tích luỹ ở phương diện này đã lâu năm, không phải thanh bài bổ đầu mới làm như hắn có thể so sánh.
"Kế sách Lâm bổ đầu thật hay." Khương Vọng gật đầu nhẹ, tỏ vẻ đồng ý, tạm thời ngồi xuống chỗ của mình, im lặng chờ đấu giá kết thúc.
Thời gian tuyệt đối không dừng lại vì ai.
Đấu giá đã gần tới lúc kết thúc.
Lúc này đông đảo người mua đang ra giá cho một vật phẩm tên là Liệt Diệu Thạch, tương truyền thứ này chính là tinh hoa của Liệt Hỏa, là mảnh vụn từ trên trời rơi xuống.
Thứ này dường như cạnh tranh khá kịch liệt, có rất nhiều người ra giá.
Đúng lúc này Trọng Huyền Tín bước vào phòng: "Khương huynh, đã tìm được người muốn tìm chưa?"
"Vẫn chưa xác định." Khương Vọng ung dung trả lời.
"Vậy... có cần lần theo dấu vết không?" Gã ở trong phòng khác chậm chạp chờ không thấy chỉ thị của Khương Vọng nên cố ý tới hỏi thăm.
"Không cần" Khương Vọng liếc mắt nhìn Lâm Hữu Tà, sau khi đạt được xác nhận mới nói: "Hai ngày sau chúng ta trực tiếp đi bắt người."
Trọng Huyền Tín đương nhiên không có ý kiến gì, cười nói: "Tóm lại, người của chúng ta bất cứ lúc nào cũng đợi phân phó."
"Vất vả cho ngươi rồi." Khương Vọng suy nghĩ rồi nói: "Chỉ lưu lại một người đề phòng khả năng ngộ nhỡ, bảo những người khác trở về đi."
Trước đó hắn nhờ Trọng Huyền Tín điều động một ít nhân thủ canh giữ ở trong hội quán, chính là sợ lỡ như người cạnh tranh Thúy Phương La quá nhiều thì bọn họ không thể theo dõi hết được.
Bây giờ Lâm Hữu Tà có thể khóa chặt Vũ Nhất Dũ, hắn cũng tự tin có thể tự mình bắt được, còn kêu Trọng Huyền Tín lưu lại một người chỉ là để để phòng ngộ nhỡ. Nếu như xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì còn có thể đúng lúc dùng đến thế lực của Trọng Huyền gia.
"Được, ta sẽ lưu lại" Trọng Huyền Tín hết sức nhiệt tình rời đi, rút lui nhân thủ.
Lâm Hữu Tà nhìn cửa phòng nhẹ nhàng bị kéo ra, hơi đăm chiêu nói: "Xem ra nội bộ Trọng Huyền gia rất coi trọng ngươi."
Khương Vọng lắc đầu: "Đều chịu ảnh hưởng của Trọng Huyền Thắng mà thôi."
Lâm Hữu Tà không nói gì. Nàng cũng không ngốc, cho dù Trọng Huyền Thắng có sức ảnh hưởng đi nữa thì cũng không thể làm chủ dẫn dắt lực lượng gia tộc đi đầu tư vào một người không có giá trị được. Gã cũng không phải là gia chủ, vẫn còn chưa có khả năng ra quyết định ở trong Trọng Huyền gia.
Chỉ có thể nói đối với tương lai của Khương Vọng, nội bộ Trọng Huyền gia cũng rất tán thành.
"Quay về chờ xem, không còn gì để xem nữa." Khương Vọng nói xong lập tức đứng dậy, trước khi đấu giá hội kết thúc thì kéo cửa phòng ra.
Lúc hắn đang định đi ra ngoài, vừa lúc có một người đi qua trước cửa.
Khương Vọng nhìn ra dưới chiếc mũ trùm là một gương mặt cực kỳ bình thường.
Rất bình thường nhưng lại rất quen mắt.
Hắn nhớ rất rõ gương mặt bình thường này - là A Sách của Thiên Hạ Lâu ở Thương Phong thành Dương địa.
Lần đầu gặp mặt hắn đã đưa tin tức của Bạch Cốt Đạo, nhưng hình như đối phương vẫn chưa truyền tin tức tới triều đình Dương quốc.
Lần thứ hai cũng là lần cuối cùng gặp mặt, chính là ở bên ngoài chiến trường Tề - Dương. Khương Vọng nói cho gã biết tin quân đội Dương quốc đã chiến bại.
Từ đó về sau chưa từng gặp lại, hắn gần như đã quên cái tên thích khách không đáng tin cậy này.
Cái tổ chức sát thủ không đáng tin cậy kia gọi là Thiên Hạ Lâu, hắn chỉ gặp qua hai người, một người là Tô Tú Hành, một người là A Sách, kẻ này còn không đáng tin cậy hơn kẻ kia, người này còn kém hơn cả người kia.
Dù cho Dương quốc không diệt vong thì có lẽ tổ chức sát thủ kia sớm hay muộn gì cũng sẽ đóng cửa.
Có điều không ngờ ở quần đảo ven biển này gặp lại gã.
Khương Vọng há miệng thở dốc, đang muốn sẵn tiện chào hỏi, tên kia đã quay người vội vàng rời đi.
"Là mục tiêu à?" Đúng lúc Trọng Huyền Tín sắp xếp mọi chuyện ở chỗ này xong, ở bên cạnh Khương Vọng hỏi.
"Không, là một người quen trước kia."
"Bằng hữu à? Hay kẻ địch?" Trọng Huyền Tín có vẻ kích động, xem ra rất muốn ở trước mặt Khương Vọng biểu hiện một phen để bù đắp lại "vết rạn nứt" trước đây.
"Cũng không phải." Khương Vọng có thể hiểu được tâm trạng của gã, nói tiếp: "Ngươi có thể đi tra một chút, vừa rồi người này đã mua gì không?"
"Được!" Trọng Huyền Tín hăng hái rời đi.
"Người này rất cảnh giác, bước chân vội vã, vừa có gió thổi cỏ lay đã lập tức cảnh giác, nếu như không phải trong lòng có ý đồ xấu thì chính là trọng phạm đang lẩn trốn." Lâm Hữu Tà cũng đi ra, hơn nữa còn lập tức ném ra một đoạn phân tích.
Sau đó nàng khẽ cười, ẩn ý sâu xa nói: "Khương đại nhân, sao ngươi lại quen người như vậy? Mặt mũi của người này thật đúng là rất phổ biến nha."
"Ta thấy ngươi làm bộ đầu đã lâu, thấy người nào cũng là trọng phạm." Khương Vọng lạnh giọng trả lời.
Mặc dù trên mặt hắn chẳng thèm ngó tới nhưng trong lòng lại khẽ nhúc nhích.
Dương địa đã hoàn toàn quy thuận Tề quốc, A Sách này không ở biên giới Tề quốc mà lại ở quần đảo ven biển, chẳng lẽ không muốn trở thành người Dương địa của Tề quốc sao?
Cũng chính là dư nghiệt Dương quốc ...
Hơn nữa biểu hiện vừa rồi của gã quả thật khá vội vàng.
Lâm Hữu Tà cười lạnh một tiếng: "Nếu như ở Tề quốc, loại người này chỉ cần chụp một cái là bắt được. Nhưng chuyện ở quần đảo ven biển lại không nằm trong phạm vi quyền hạn của ta.
Khương Vọng bất mãn nhíu mày: "Ngươi độc đoán như vậy, bộ chưa từng bắt nhầm người sao?"
Lâm Hữu Tà đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn:
"Ngươi cho rằng cái gì ngươi cũng hiểu được sao? Khương đại nhân, không phải cứ đeo thanh bài là trở thành thanh bài chân chính đâu!"
Không đợi hắn trả lời, nàng lập tức bước đi nặng nề rời khỏi nơi này. Khương Vọng cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả.
"Khương huynh, đã hỏi ra rồi!"
Hiệu suất của Trọng Huyền Tín cực cao, vậy mà đã chạy về.
"Người vừa rồi đã ra giá mua Liệt Diệu Thạch, ra giá rất cao! Trong tay hắn có lẽ rất dư dả!"
Liệt Diệu Thạch? Khương Vọng nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận