Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1148: Từng thấy sử sách, muôn đời như vậy (1)

Thi đấu lựa chọn Nội Phủ vòng một kết thúc.
Đầu tiên lấy được bảy danh ngạch trong vòng trong là Lâm Chính Nhân của Trang Quốc, Da Luật Chỉ của Liêu Quốc, Ân Văn Hoa của Tống Quốc, Tiêu Thứ của Đan Quốc, Bắc Cung Khác của Ung Quốc, Hoàng Túc của Lương Quốc, Tạ Ai của Tuyết Quốc.
Danh sách này rất thú vị.
Đầu tiên là thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Trang Quốc và Ung Quốc, đồng thời tiến vào vòng chung kết của đại hội Hoàng Hà.
Lâm Chính Nhân là người không có danh tiếng gì, sau khi Chúc Duy Ngã đi rồi mới xuất hiện. Mà Bắc Cung Khác này là cháu đích tôn của Bắc Cung Ngọc, anh quốc công Ung Quốc.
Lúc trước ba nước Ung, Lạc, Trang triển khai hội đàm ở Bất Thục thành, thiên kiêu trẻ tuổi “luận bàn”, thiên kiêu Trang Quốc Chúc Duy Ngã lấy một địch hai, giành được toàn thắng, hào quang chiếu rọi một thời.
Bất quá lúc đó người Ung Quốc đều nói, đó chỉ là bởi vì Bắc Cung Khác bài danh đệ nhất, áp chế cùng thế hệ trong nội bộ Ung Quốc không ở đây, người này lúc ấy du lịch bên ngoài, Ung đình khinh địch nên không triệu hồi người này về, mà lựa chọn phái đi thiên tài trẻ tuổi bài danh thứ hai. Đây mới là nguyên nhân Ung Quốc mất mặt ở Bất Thục thành.
Càng có âm thanh cho rằng, chính là lần hội đàm không vui đó, mới khiến cho Trang Lạc có can đảm liên binh xâm phạm biên giới.
Bắc Cung Khác có bối cảnh, có thiên phú, có thực lực, chiến tích cũng rất chói mắt. Trong quốc chiến Trang Ung, hắn tại chiến tuyến Tĩnh An phủ, dưới sự thống lĩnh của Tề Mậu Hiền, quốc tướng Ung Quốc chống lại Xích Mã vệ.
Người này đứng sừng sững trên tường thành, huyết chiến ba ngày ba đêm không lùi. Sau trận chiến đã được Tề Mậu Hiền đồng ý dành cho công lao đệ nhất của Tĩnh An phủ.
Một người như vậy tự nhiên là niềm kiêu ngạo của Ung Quốc.
Hôm nay đại chiến hai nước Trang, Ung mới dừng lại, ân oán dây dưa lẫn nhau mấy trăm năm. Ở trên đại hội Hoàng Hà, thiên kiêu Lâm Chính Nhân mới quật khởi của Trang Quốc, xếp ngang hàng cùng với Bắc Cung Khác đệ nhất không thể nghi ngờ của Ung Quốc, đương nhiên khiến cho vô số người chú ý.
Hai người họ ai có thể đi xa hơn, cũng là chuyện khiến người ta cảm thấy hứng thú nhất.
Thứ hai là Hoàng Túc của Lương Quốc.
Quốc gia Lương Quốc này có thể nói có quan hệ tương đối sâu xa với Hạ Quốc. Chỉ tại vị trí địa lý mà nói, nó nằm ở hướng phía đông nam của Hạ Quốc.
Địa vực Hạ Quốc rộng lớn, thí dụ như khu vực của Nam Dao Liêm thị tại Tề địa cũng nằm trong phạm vi lãnh thổ của Hạ Quốc hiện nay.
Trước Thần Võ, Đại Hạ càng thịnh vượng một thời, một độ kéo dài qua hai vực đông nam, tại đông vực triển khai tranh đấu bá chủ cùng Tề Quốc, tại nam vực với vô số quốc gia.
Không may, Lương Quốc chính là một trong những quốc gia bị Hạ Quốc chiếm đoạt.
Hạ Quốc dời vị Lương đế cuối cùng về Hạ đô, kết quả không đến ba năm, vị Lương đế này chết. Nguyên nhân cái chết nhiều cách nói khác nhau, đến nay không có kết luận gì.
Sau đó Tề Hạ tranh bá, Hạ Quốc đại bại, triệt để rời khỏi đông vực.
Trong đại chiến, Hạ đình thương vong thảm trọng, lại cần điều động rất nhiều binh lực để đóng giữ ở biên giới đông bắc nhằm phòng ngừa Tề Quốc nam hạ, một lần quốc gia bị phá hủy, vô lực trấn áp tứ phương.
Tôn thất Lương Quốc là Khang Thiều tại Biện Thành vung tay lên, huyết thệ phục quốc, tại chỗ có hơn một ngàn người đi theo hắn, đồng loạt giết chết đám Hạ tốt trấn thủ, nổi binh ngay lúc đó.
Người Lương tâm hoài cố quốc nhao nhao hưởng ứng, không đến năm ngày, khắp nơi Lương địa đã tràn ngập khói lửa.
Chỉ mất hai tháng, Khang Thiều đã khôi phục toàn cảnh Lương Quốc, lập lại Đại Lương xã tắc. Tại Biện thành khai đàn lập tế, an ủi tổ linh, sau đó đăng cơ làm đế, kế tục tên hiệu Lương quốc.
Quan hệ giữa Lương Quốc và Hạ Quốc có thể nói là mối thù nhiều thế hệ, không cách nào xóa nhòa.
Từ những ghi chép trên sách sử về vị vua cuối vùng của tiền Lương trong lịch sử hai nước có thể nhìn ra.
[Hạ Thư] viết: Năm này, dời Hiến Hầu về đô… Ba năm, bệnh nặng mà chết….
[Lương Thư] thì ghi lại như vậy: Năm này, ép buộc di dời Mẫn đế về Hạ đô, chưa đến ba năm, liền bị thuốc chết, chết trong phòng, dùng chiếu trúc buộc lại. Người Lương nghe vậy, không ai không đấm ngực giậm chân, cực hận mà thương.
Vị Lương đế bất hạnh kia, tên một chữ "Niên", thụy hiệu là "Mẫn", năm đó lúc thần phục, thì được Hạ đế phong làm “Hiến hầu”.
Người Hạ Quốc nói vị vua cuối cùng của Lương đế Khang Niên là do chính mình bị bệnh nặng mà chết, người Lương Quốc thì nói là bị người Hạ thuốc chết.
Mối thù hai nước sâu như thế, quốc dân giữa hai nước tự nhiên cũng là thủy hỏa bất dung, tranh chấp khắp nơi.
Mà trên đại hội Hoàng Hà hôm nay, thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Lương Quốc là Hoàng Túc đã sớm lấy được danh ngạch vòng trong, thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Hạ Quốc là Xúc Mẫn lại gặp phải Lâm Tiện của Dung Quốc trước, phải sớm lộ ra át chủ bài, hôm nay lại gặp phải Tiêu Thứ của Đan Quốc, bị nhắm vào quá kịch liệt nên sớm bại trận. Cuối cùng chỉ có thể cạnh tranh với những người bại trận khác một trong ba danh ngạch vòng trong.
Lương Quốc thắng một trận nhỏ, có thể nói là hãnh diện.
Tiêu Thứ đánh bại Xúc Mẫn cũng rất đáng để nói tới.
Cũng giống như các nước Tuyên, Kiều, Đan Quốc cũng nằm ở khu vực trung gian giữa hai đại bá chủ Tần Sở.
Khác biệt chính là, Đan Quốc mạnh hơn nhiều so với Tuyên, Kiều, chính là một đại quốc một vùng, hơn nữa còn độc lập chính trị, không chịu sự thao túng của bất kể Tần hay Sở.
Phía nam Đan Quốc chính là bình nguyên Hà Cốc, hướng bắc Đan Quốc là Mạch Quốc, Thành Quốc, Trang Quốc.
Hoàn cảnh giáp ranh rất phức tạp.
Tần Sở đại chiến tại bình nguyên Hà Cốc, song phương đều động viên quân lực cường đại. Trận đại chiến này, đối với hai nước đại bá chủ mà nói, đều có thể nói là thương gân động cốt, nhưng càng thảm thiết hơn, thật ra là bình nguyên Hà Cốc bị trở thành chiến trường.
Tất cả nước nhỏ trên bình nguyên Hà Cốc, sau trận chiến này, toàn bộ đều biến mất.
Dân chúng các nước, hoặc trốn về phía nam, hoặc theo Tần Sở.
Hoặc có người không muốn rời khỏi…chôn cùng trong phế tích.
Toàn bộ bình nguyên Hà Cốc đều trở thành tuyệt địa, các nước tại Hà Cốc không còn tồn tại nữa.
Đối lập với vị trí địa lý của Đan Quốc, Tuyên Quốc, Kiều Quốc thì ở phía nam bình nguyên Hà Cốc.
Đan Quốc và Tuyên Quốc, Kiều Quốc cách nhau bởi bình nguyên Hà Cốc, nhưng những quốc gia từng ở xung quanh thì đều đã không còn ở đây nữa.
“Tần Sở đánh một trận, các nước Hà Cốc vong. Người bấy thời viết: tiểu quốc tàn dân, tiện như cây cỏ trên bình nguyên.”
Đan Quốc ở vào một vị trí xấu hổ như vậy, ngược lại, cách Tần Quốc càng gần hơn, chịu sự uy hiếp của Tần Quốc cũng lớn hơn. Từ sau khi Sở Quốc đại bại, tình thế càng thêm vi diệu.
Tiêu Thứ lần này biểu hiện tốt tại đại hội Hoàng Hà cũng là Đan Quốc có nhu cầu cường liệt muốn biểu thị, đồng thời muốn đưa tay đòi tài nguyên sau Vạn Yêu Chi Môn, bởi vì tại hiện thế, bất kể hướng Tần hay hướng Sở, Đan Quốc không duỗi tay được, duỗi tay nhất định gãy.
Mà Tiêu Thứ không hổ danh thiên kiêu, biểu hiện trên diễn võ đài vô cùng chói mắt.
Trong số những thiên kiêu đã xác định danh ngạch cho vòng trong, Liêu Quốc Da Luật Chỉ cũng nên nói tỉ mỉ một phen.
Da Luật Chỉ xuất thân Liêu Quốc, nhưng không chỉ đại biểu cho Liêu Quốc, trên thực tế hắn là một trong những nhân vật thiên kiêu của liên minh năm nước tây bắc phía sau Liêu Quốc cùng đưa ra.
Cái gọi là liên minh năm nước tây bắc, là đồng minh do năm nước Liêu Quốc, Chân Quốc, Cao Quốc, Thiết Quốc, Hàn Quốc cấu thành.
Từ trước đến nay tây bắc luôn được coi là vùng đất khổ hàn, nhưng thật ra tài nguyên cũng rất phong phú. Nhất là cảnh nội Liêu Quốc, số lượng mạch khoáng Đạo Nguyên dự trữ rất kinh người.
Chịu áp lực mạnh mẽ của Kinh Quốc, Liêu Quốc, Chân Quốc, Cao Quốc, Thiết Quốc, Hàn Quốc đã sớm liên hợp với nhau, cùng chống chọi Kinh Quốc.
Năm nước đều nhỏ, nhưng hợp binh lại, quanh năm chiến đấu với Kinh Quốc, sức chiến đấu của quân đội vô cùng cường hãn.
Tại nơi như đại hội Hoàng Hà, ý đồ khiêu chiến Kinh Quốc của họ cũng vô cùng rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận