Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1945: Khai thiên tất như long hành (1)

“Đại Hạ ta mênh mông, vạn dặm cẩm tú, ngàn năm văn hoá! Lấy sơn hà làm giấy, đại quân làm bút, một thiên hịch văn phản công này, chúng ta viết chỉ là khai thiên, tức là mở đầu. Nhưng các chiến hữu, chỉ có văn chương cẩm tú, khai thiên tất như long hành! Bài văn chương này có thể danh truyền thiên cổ hay không, khai thiên của chúng ta cực kỳ quan trọng! Đánh bại con trai của Tề Quốc Sóc Phương bá Bào Bá Chiêu, đồ quân Tề hai vạn, chỉ là khởi bút. Thành bại kế tiếp, mới quan hệ đến vết tích lưu lại trên sách sử của Đại Hạ ta!”
Cố Vĩnh, Từ Xán, đều đã đến đông đủ.
Xúc Mẫn, Ngụy Quang Diệu, Dịch Thắng Phong, đều ở hiện trường. Trên giáo trường, Thái Dần đang làm động viên cuối cùng. Sĩ tốt Hạ Quốc chi chít tụ thành biển người, từng gương mặt sung huyết, mang đầy dũng khí của quốc gia này vẫn còn tồn tại. “Hiện tại hai người chúng ta phải đối phó, một người tên Khương Vọng, Cảnh Quốc vì xóa bỏ hắn, không tiếc lấy ra minh ước Tru Ma. Tề Quốc vì bảo vệ hắn, không tiếc khai chiến với Cảnh Quốc! Giết hắn như bẻ gãy Kinh Vĩ kỳ! Một người tên Trọng Huyền Thắng, chính là cháu ruột của Trọng Huyền Chử Lương, Trọng Huyền Chử Lương không vợ không con, coi hắn là con trai! Giết hắn vừa rửa nổi nhục của đất nước, cũng là trả hận cũ. Để tên Hung Đồ kia, cũng biết nỗi đau của người Hạ chúng ta!”
“Toàn bộ phủ Hội Minh, thậm chí toàn bộ chiến trường phía đông, giết hai người này, chính là quan trọng nhất!”
“Chư vị!” Thái Dần khom lưng cúi sâu:
“Xin cố gắng!” Binh lính ở đây cũng không lớn tiếng hò hét khẩu hiệu, bởi vì bọn họ muốn nén khí lực ở trong thân thể, để phẫn nộ lên lưỡi đao. Tuy nói, đại tranh chi thế, các quốc gia chinh phạt liên miên. Hôm nay Tần công Sở, ngày mai Mục phạt Thịnh, Tề Quốc nam chinh, Kinh quốc mở rộng phía tây, một quốc gia nổi lên, một quốc gia diệt, chẳng qua là chuyện bình thường. Hạ Quốc có thể có vạn lý ốc thổ như ngày hôm nay, có thể có sự rầm rộ đã từng vượt qua hai vực đông nam, cũng là phạt diệt vô số tiểu quốc mà có. Lương Quốc ngày xưa, Lý Quốc ngày xưa, ai cũng chứng kiến… Nhưng nhân sinh đều có tư tâm, đứng chỗ nào tức là lập trường.
Nơi tồn tại, xuất phát là bản tâm.
Quốc gia ủng hộ là chính nghĩa. Đối với tướng sĩ Hạ Quốc mà nói, hôm nay quân Tề chính là kẻ xâm lược, là ma ác nhất thế gian. Quốc thổ tiêu vong, tiên đế chịu nhục. Lòng này hận vô cùng, tất ăn thịt nó, uống máu nó, nhai xương cốt nó! Hai vạn quân Tề bị nhốt bên trong thành Ngọ Dương, có không ít người bị quân Hạ dùng nắm tay đấm chết tươi. Người Hạ Quốc ở trên đất Hạ Quốc, không chấp nhận hàng! Giờ khắc này, giáo trường vậy mà không một tiếng nói. Đây là tướng sĩ quân Hạ… quyết ý không nói gì. Thái Dần dẫn binh một vạn, tự đi Thiệp Sơn. Xúc Mẫn mang theo năm vạn đại quân, cùng với Cố Vĩnh, Từ Xán, Ngụy Quang Diệu, Dịch Thắng Phong, nhanh chóng đi tới hành lang Mân Tây.
Có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng. Chỉ sợ ai cũng không nghĩ tới, thành Ngọ Dương có ý nghĩa quan trọng ở dưới thế cục hôm nay, đã là thành trống. Đây đương nhiên là một nước cờ hiểm, hiểm cũng mang ý nghĩa “kỳ”.
Dưới tình huống quân sĩ quân Hạ tố chất rõ ràng không bằng quân Tề, vứt bỏ hùng thành trọng giới mà không dùng, chủ động ra khỏi thành tìm quân Tề quyết chiến, gần như là dĩ đoản kích trường, không thể nghi ngờ cần dũng khí hơn người. Hôm nay trở thành chiến giả, đều có dũng khí hi sinh vì nước, vì lẽ đó lên đường! …
Khác với nhóm người Xúc Mẫn, Ngụy Quang Diệu, Dịch Thắng Phong đối với quân Tề là không có yêu ghét cá nhân gì. Nếu nhất định phải nói ghét, cũng chỉ là vì Khương Vọng làm quan tại Tề Quốc. Người Hạ Quốc anh dũng như thế nào, y tự nhiên không thèm để ý. Hạ Quốc chết nhiều người hơn nữa, đều không quan hệ với y. Thậm chí chuyện Nam Đấu điện viện trợ cho Hạ, y căn bản không để ý tới ý nghĩa của nó. Lần này y đến chỉ có một mục tiêu - giết Khương Vọng. Ngày đó Khương Vọng dương danh ở đại hội Hoàng Hà, y đầu tiên là kinh ngạc, cho rằng là người cùng tên. Sau khi đối ứng với bóng người lúc nhỏ kia, y cảm thấy hoang đường. Chưa từng nghĩ tới, thôn dã ngoan đồng đã sớm bị ném ra sau đầu, sau nhiều năm bỏ lỡ tiên duyên, lại còn có thể đón đầu đuổi kịp. Sau đó liền sinh ra sát niệm. Sát niệm nổi lên là không ngừng lại. Y biết rõ mình là người bướng bỉnh, lúc nhỏ đấu kiếm với Khương Vọng, vốn là trẻ con vui đùa, y thua còn muốn chiến, lại thua lại đánh, nhất định phải đấu thắng lại mới thôi, biến chơi đùa thành tranh đấu. Nhưng Khương Vọng trong trí nhớ kia, cũng không phải là người hiếu thắng, tâm kiên như sắt? Khương Vọng khi đó, cũng chưa từng nhường y một lần nào! Đương nhiên y cũng không cảm thấy Khương Vọng làm sai cái gì, cũng chưa bao giờ cho rằng Khương Vọng nợ y cái gì. Y chỉ vô cùng rõ ràng, lần đó Khương Vọng không chết đuối, một khi Khương Vọng có cơ hội trưởng thành, nhất định sẽ báo thù y .
Cho nên y muốn giết Khương Vọng. Chính là một chuyện đơn giản như vậy. Đương nhiên quá trình cũng không đơn giản… Đầu tiên là thân phận. Khi y lại nghe đến tên Khương Vọng, người này đã là thiên kiêu của bá chủ quốc Đông Vực. Không phải loại tiểu quốc y đánh đến cửa cũng không cần lo lắng trả thù. Thậm chí, một ngày nào đó Khương Vọng tìm tới cửa giết y, y cũng không quá tin rằng Nam Đẩu điện sẽ ra mặt vì mình. Ngay từ đầu y có chủ ý là ám sát, tìm một cơ hội lặng lẽ mò tới, một kiếm kết thúc. Mặc dù khi đó Khương Vọng đã là khôi thủ Hoàng Hà của Nội Phủ cảnh, y tứ lâu viên mãn, tay cầm đạo đồ, thần thông thuật pháp kiếm thuật đều hợp đạo, tự hỏi cũng là giết không khó. Nhưng sau khi đoạt khôi Hoàng Hà, Khương Vọng dưới vòng vây của đội ngũ xem lễ Tề Quốc, quả thật không tìm thấy cơ hội. Thật vất vả đợi đến lúc Khương Vọng bị buộc phải ly cảnh, lập tức lại là Kính Thế Đài thiên hạ tập ma, thậm chí Triệu Huyền Dương cũng tự mình xuất thủ…Căn bản cũng không đến phiên y.
Cái này cũng được, Khương Vọng có thể chết là được, không nhất định phải chết trong tay y. Nhưng không nghĩ tới, dưới loại tình huống này Khương Vọng vẫn không chết, còn kiếm trảm tứ đại nhân ma tại Đoạn Hồn hạp, dưới sự chứng kiến của Dư Bắc Đấu, lấy chiến tích vượt qua Thiên Phủ lão nhân, chứng danh Nội Phủ đệ nhất sử sách! Cũng chính là lúc Khương Vọng rửa sạch tội thông ma, Đỗ Như Hối đến Ngọc Kinh Sơn chịu hình, y nhìn thấy mâu thuẫn giữa triều đình Trang Quốc và Khương Vọng. Mơ hồ biết được, Khương Vọng bỏ Trang làm quan Tề, có lẽ có liên quan đến thành vực Phong Lâm bị biến thành quỷ vực, đó cũng không quan trọng. Quan trọng là, nhìn thấy kẻ địch của Khương Vọng là ai, nhìn thấy rõ có bao nhiêu người muốn giết chết Khương Vọng. Y đối với người và việc ở cố hương đều không có tình cảm gì.
Nếu không cũng sẽ không tu hành nhiều năm ở Nam Đẩu điện như vậy, chưa trở về một lần nào. Cái gọi là thân nhân phụ mẫu, cái gọi là bạn chơi ở quê, trên con đường tu hành dài dòng mà nói, chẳng qua chỉ là bọt nước lóe lên rồi biến mất. Y nhìn rất thấu. Tâm này chỉ có đạo, chỉ có kiếm mà thôi. Y không hận Khương Vọng, không ghét Khương Vọng. Người tàn nhẫn hơn nữa, cũng hi vọng sống ở trong thế giới lương thiện. Người có dối trá đến mấy, cũng hy vọng được người khác chân thành đối đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận