Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1882: Trăm vạn đại quân như biển, đổ về Kiếm Phong sơn (2)

Loại thần thông biến ảo vạn dạng như Trọng Huyền, quả thực rất thích hợp với loại người có trí nhớ kinh khủng như Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng yên lòng, nhìn chằm chằm vào đống thịt mỡ của hắn, ngược lại chế nhạo: “Phàm là chuyện cần ngươi động đậy, mới gọi là phiền toái, đúng không?”
Cũng là nắm giữ thần thông Trọng Huyền, cũng là có đủ tài hoa để khai phá thần thông, Trọng Huyền Tuân rèn luyện thể phách gần như hoàn mỹ, tên béo này lại vẫn là một tên béo. Thậm chí hình như còn béo hơn một chút…
“Cũng không phiền phức, đây không phải còn có ngươi sao?”
Trọng Huyền Thắng thâm ý sâu sắc nhìn Khương Vọng một cái.
Nói xong đã bước nhanh về phía trước, giơ cao quyền phải, làm một thủ thế tiến quân, chỉ huy nhánh đội ngũ cuối cùng được hắn đặt tên là “Đắc Thắng doanh”, đuổi theo đại quân.

Đỉnh Kiếm Phong sơn, Đại Hạ Dân Vương Ngu Lễ Dương, như thiên thần sừng sững.
Dành cho quân Hạ thủ sơn lòng tin vô cùng.
Nhưng tâm tình của bản thân hắn cũng không trong sáng.
Hắn đương nhiên chưa từng trông cậy vào, khu vực trăm dặm tràn ngập các loại cạm bẫy kia, có thể ngăn cản binh phong của Tề Quốc bao lâu.
Có lẽ chỉ ba canh giờ, bốn canh giờ.
Quan hệ cũng không phải là quá lớn.
Đại tướng tiên phong trẻ tuổi của quân Tề trực tiếp dùng thân bước vào trăm dặm cạm bẫy, một chút thấp thỏm nao núng cũng không có, nhuệ ý khó cản, cũng chỉ làm cho y thoáng kinh ngạc.
Dù sao cũng là quốc gia bá chủ Đông Vực, tự có thiên kiêu bất phàm của nó.
Cho dù là những cạm bẫy kia cũng không chống nổi nửa canh giờ, cũng không sao, không quá quan trọng.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, những quân nhân được phái đi quan sát khu vực cạm bẫy, tùy thời cử động, vậy mà ngay cả một lần xuất thủ chân chính cũng không có, chỉ để lại mấy đạo thuật pháp không nặng không nhẹ, tất cả đều xám xịt chạy về!
Đúng là không có cơ hội gì…
Hắn cũng chú ý tới đại tướng tiên phong Tề Quốc thực lực cường đại kia, quả quyết vả lại rất nhanh, cơ hồ ngay lúc tới gần khu cạm bẫy, trực tiếp hiển hóa thần thông quét ngang. Quân Hạ bố trí ở nơi đó, lấy thực lực mà nói, đích thật là tìm không thấy cơ hội thỏa đáng gì…
Đúng, trong quân lệnh quả thực có nói, quân đội lấy bảo toàn thực lực là trên hết.
Nhưng mà.
Đối mặt với ngoại địch, thật có thể hoàn toàn như vậy sao? Thật sự có thể chỉ nhìn cơ hội, mà không có phẫn nộ đến sụp đổ lý trí sao? Cho dù chỉ là năm người, ba người? Dù chỉ là một kẻ thất phu, nguyện đổ máu.
Ngu Lễ Dương lúc này mới giống như ý thức được…
Trận chiến Kiếm Phong Sơn năm trước, Hạ Quốc đến cùng thua vì cái gì!
Hắn đứng trên đỉnh cao nhất của Kiếm Phong Sơn, cũng đồng thời đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới siêu phàm, quan sát đại địa mênh mông. Trong đại quân Tề Quốc hùng vĩ như biển, hắn đã tìm được con mắt của chủ soái phạt Hạ Tào Giai.
Đương nhiên, cũng cảm nhận được quanh người hắn có hai sợi tuyệt đỉnh chi đạo quấn quanh.
Trong tình huống này, muốn đoạt soái trong vạn quân là chuyện không thể.
Nhưng hắn cũng chỉ là vì nhìn một cái, để Tào Giai biết được, đứng ở trên Kiếm Phong sơn này là ai.
Dân Vương Ngu Lễ Dương đứng trên đỉnh cao nhất này, muốn vượt qua Kiếm Phong Sơn, sao có thể không để lại đủ máu tươi?
Hai bên đối mặt nhau một khoảng cách xa như vậy.
Ánh mắt Ngu Lễ Dương là thâm thúy.
Mà Tào Giai thân ở vị trí đỉnh tầng Nhung Xung, đứng sau lỗ châu mai bằng sắt thép kia, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
“Thật sự là Ngu Lễ Dương.”
Tào Giai nói như vậy.
Nhưng câu tiếp theo chính là “Truyền lệnh Trọng Huyền Chử Lương, thống lĩnh binh mã bản bộ, tấn công Kiếm Phong Sơn, ta cần hắn gây áp lực cho Ngu Lễ Dương!”
Kỳ quan canh giữ dưới Nhung Xung cao lớn trực tiếp mã đạp không trung, nhanh chóng đi truyền lệnh.
Đạp Phong yêu mã chân bước lưu phong, như thiểm điện xuyên qua trời cao, rất nhanh liền bay đến trên không quân trận Thu Sát quân, người này giơ cao lệnh kỳ trong tay, thúc ngựa hô to: “Truyền lệnh chủ soái, Trọng Huyền Chử Lương lĩnh binh mã bản bộ, nhanh chóng tấn công Kiếm Phong Sơn! Mục tiêu chiến sự là…tạo áp lực cho Ngu Lễ Dương!”
“Truyền lệnh chủ soái…”
Như là phát động đạo nguyên, lặp lại kêu gọi ba lần nữa.
Trong quân trận của Thu Sát quân, cây đại kỳ phác họa hai chữ Trọng Huyền màu đỏ kia, thoáng cái phất phơ trên trời! Mặt cờ lập tức trải ra, như mây che kín đỉnh đầu, lại có xu thế che khuất bầu trời.
Trọng Huyền Chử Lương nhận lệnh!
Quân trận do mười vạn Thu Sát Quân kết thành dâng trào trên đại địa bao la, giống như một con cự thú viễn cổ đã thức tỉnh, mở ra con mắt đói khát lại hung ác của nó!
Cần phải giết chóc, cần phải uống máu!
Một mầm cỏ quật cường đứng trong sương gió, khẽ chập chờn.
Bóng râm từ từ kéo tới.
Một chiếc giày quân đạp lên nó.
Sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, kéo dài vô tận!
Rậm rạp… giày quân cứng rắn, khôi giáp chỉnh tề, còn có lưỡi đao sáng như tuyết kia!
Như rừng, như biển, như đổi nhân gian!
Đây là một thế giới hoàn toàn mới, băng lãnh, xơ xác.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đó là tiếng giày vạn tiếng chồng một tiếng giẫm lên mặt đất.
Lại giống như lôi động hoàng thổ làm trống trận.
Khiến đại địa đều mơ hồ lung lay.
Từ trên cao quan sát xuống.
Hải dương cực lớn một đường từ biên cảnh Hạ Quốc chậm rãi dâng trào đến đây, vào lúc này đột nhiên phân chia.
Tiền quân thuộc về Thu Sát Quân dâng lên, thoáng cái trở nên kịch liệt, cuốn binh sát vọt tới trước, như thủy triều, như biển lớn.
Lá cờ Thu Sát cực nhanh bơi qua lại trong sóng triều, mười vạn đại quân dưới sự chỉ huy của Trọng Huyền Chử Lương, nhanh chóng chia làm chín quân.
Đều tự kết thành quân trận, thúc đẩy binh sát nối liền thiên địa. Một đợt tiếp một đợt…tựa như chín con sóng lớn, nhất thời tụ lại! Dưới tình huống cách Kiếm Phong Sơn còn một đoạn rất xa, đã khởi xướng xung phong!
Kiếm Phong sơn tuy là thiên hạ hùng sơn, quân đội có thể đối mặt cùng thời gian cũng tương đối có hạn.
Trọng Huyền Chử Lương kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của chủ soái phạt Hạ, trực tiếp đem toàn bộ Thu Sát Quân dồn lên, tạo ra áp lực trên mức độ lớn nhất cho Kiếm Phong Sơn.
Lấy tám viên chính tướng mỗi người lĩnh vạn người ở phía trước, binh phong chạm nhau, binh thế tương liên, binh uy hợp nhất.
Mà bản thân hắn chưởng hai vạn đại quân, rút khỏi Thu Sát trận, nắm giữ đao Cát Thọ, đã từ chân núi nhìn đỉnh núi, xa xa tương đối Ngu Lễ Dương!
Dựa vào đại quân tinh nhuệ, tập hợp thế của mười vạn Thu Sát, lấy đương thế chân nhân đối đầu chân quân!
Nhung Xung mà Tào Giai ở trong đó đã đình chỉ đi về phía trước.
Việc điều động mười vạn đại quân cần có thời gian.
Có thể trong quá trình hành quân, đột nhiên nhận lệnh, không cần bất cứ sự dừng lại, chỉnh đốn gì, trực tiếp điều động đại quân tấn công…Trên đời này, danh tướng có thể làm được cũng không nhiều.
Trọng Huyền Chử Lương là một trong số đó.
Tào Giai lẳng lặng nhìn động tác của Thu Sát Quân ở phía xa, quan sát toàn bộ chiến trường, lại ra lệnh: “Phát động trăm chiếc Cức Chu, không ngừng oanh kích Kiếm Phong Sơn, bất kể hao tổn!”
Lần này kỳ quan tuần tra phụ cận cũng không đạp mã bay đi, mà là trực tiếp rút ra tiểu lệnh kỳ treo bên hông, rời khỏi lưng ngựa, phi thân tiến vào nội bộ Nhung Xung.
Bành bành bành bành …
Chạy nhanh trong hành lang nội bộ Nhung Xung, kỳ quan giơ lệnh kỳ một đường la lên: “Truyền lệnh chủ soái, phát động một trăm chiếc Cức Chu, không ngừng oanh kích Kiếm Phong Sơn! Bất kể hao tổn!”
Quân lệnh khoảnh khắc truyền khắp nơi.
Toà lâu xa Nhung Xung cao ba mươi trượng này, vách tường sắt cứng rắn chính diện bỗng nhiên ầm ầm kéo ra.
Như là cánh cửa cổ xưa được mở ra, có âm thanh lay động thế gian.
Một chiếc phi thuyền dữ tợn bằng kim loại cứng rắn sáng bóng, vỏ ngoài phủ đầy gai cứng dữ tợn, trong chốc lát bay ra ngoài, trong tiếng cơ quan va chạm kịch liệt, nó bay ngang qua không trung, mang đến một loại sát khí cực độ.
Đây là binh đạo sát khí trấn thủ đảo Quyết Minh của đế quốc Đại Tề, đang tranh chấp với Hải tộc tại Mê giới!
Sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba…
Trong lúc nhất thời che khuất bầu trời.
Hàng trăm chiếc Cức Chu đồng loạt lướt qua trời cao, nhanh chóng đuổi theo tiền quân, bay thẳng Kiếm Phong sơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận