Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 83: Tình yêu là thứ hư vô mờ mịt

Nhân sinh Tống Như Ý, quỹ tích rất rõ ràng.
Trước mười sáu tuổi, nàng chỉ là một nữ nhi người hái thuốc.
Bởi vì đất hoang quá nguy hiểm, người hái thuốc kỳ thật thu hoạch tương đối khá. Có những người hái thuốc lâu năm, thăm dò được quỹ tích hành động của dã thú, hung thú, thậm chí yêu thú trên núi, càng giống đi dạo trong vườn rau của mình.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn phát sinh, phụ thân tránh né một đầu hung thú đột nhiên vượt ranh giới, từ trên núi lăn xuống, gãy mất hai chân.
Tống Như Ý không có biện pháp, chỉ đành đi tiệm bán thuốc mà phụ thân hay bán, thỉnh cầu lão bản mượn chút ngân lượng, cầu y cho phụ thân.
Bởi vì phụ thân thường nói, tiệm thuốc Khương gia bán thuốc phúc hậu nhất. Nàng cũng ôm một phần vạn hi vọng.
Nhưng không ngờ Khương lão gia vậy mà đáp ứng.
Vì trả nợ, nàng đi tiệm thuốc Khương gia làm việc.
Khương Trường Sơn không chỉ không ép tiền công nàng, ngược lại thường cho nàng một ít đồ cho lão phụ thân tàn tật của mình.
Một tới hai đi, nàng cũng biết tâm ý của Khương Trường Sơn.
Đối với Khương Trường Sơn, nàng cảm kích đầy lòng, thế nhưng nói đến yêu, lại hình như xa xa không phải.
Bất quá không quan trọng, nàng cũng không biết yêu là gì.
Nàng đồng ý gả cho Khương Trường Sơn.
Nhất định phải thực tế, cửa hôn sự này vẫn tính là trèo cao.
Khương Trường Sơn đang tráng niên, sản nghiệp lại nhiều, chính là nhân vật số một Phượng Khê trấn. Mặc dù còn có một nhi tử vong thê lưu lại, nhưng cô nương muốn gả vào Khương gia cũng không ít.
Mà nàng chỉ là một nữ nhi của người hái thuốc.
Khương Trường Sơn thật cao hứng, nhưng bọn họ cũng không thể lập tức thành hôn, bởi vì con của y không đồng ý.
Chưa bao giờ nghe nói lão tử kết hôn cần nhi tử đồng ý, nhưng Khương gia đích thật là một ngoại lệ.
Tống Như Ý minh bạch, Khương Trường Sơn là một nam nhân rất tôn trọng người khác. Y tôn trọng suy nghĩ của con trai, tựa như y tôn trọng suy nghĩ của mình.
Thời gian trước đó chung đụng, y mặc dù động tâm với nàng, nhưng chưa hề làm khó nàng.
Tống Như Ý đã gặp con trai của Khương Trường Sơn. Đứa bé kia dáng dấp rất đoan chính, cũng giật mình, chỉ là tính tình có chút bướng bỉnh.
Nó hay chạy đến tiệm thuốc chơi, còn nói chuyện với nàng. Về sau nghe nói chuyện của hai người họ, thì nó không đến nữa.
Hôn sự bị ngăn trở, Tống Như Ý cũng không rõ trong lòng là may mắn hay là mất mát.
Hoặc là có đủ cả hai.
Sự tình chuyển cơ xuất hiện tại một lần ngoài ý muốn.
Có một ngày nàng đi ngang qua dòng sông nhỏ ở Phượng Khê trấn, khi thấy đứa bé kia vẫy vùng trong nước. Nàng bị dọa sợ, liều mạng hô người. Kinh động dân đi ngang qua trấn, cứu được hài tử kia.
Từ đó về sau, đứa bé kia không phản đối bọn họ nữa.
Nàng thành thê tử tái giá của Khương Trường Sơn, thành mẹ kế Khương Vọng.
Việc hôn sự này tựa hồ rất mỹ mãn, Khương Trường Sơn chăm sóc nàng vô cùng tốt, cũng tự mình phụng dưỡng lão phụ nàng. Thậm chí tang sự phụ thân nàng sau này, đều là một tay Khương Trường Sơn xử lý, không để nàng phí một chút tinh thần nào.
Khương Vọng mặc dù không quá thân cận với nàng, nhưng cũng không ghét bỏ. Nhất là về sau hắn si mê tu hành, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Sinh được Khương An An, nàng cảm thấy nhân sinh có lẽ như vậy thật tốt.
Nhưng trời có gió mưa khó đoán, Khương Trường Sơn sinh bệnh nặng. Y bán cả một đời dược liệu, nhưng lại không chữa được bệnh cho mình. Chỉ có thể kéo dài thời gian, chống đỡ qua từng ngày.
Nàng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi để chăm sóc y, phảng phất trả lại tất cả ân tình che chở trước kia.
Về sau, Khương Trường Sơn nói không trị nữa. Trong nhà tiền không nhiều, muốn lưu lại cho nàng và Khương An An.
Lúc ấy Tống Như Ý khóc hỏi y, Khương Vọng thì làm sao bây giờ.
Khương Trường Sơn rất đắc ý nói, con của y có bản lĩnh, không cần y lưu lại gì cả, cũng có thể sinh hoạt rất tốt.
Về sau Khương Trường Sơn mất đi.
Khương Vọng thi đậu đạo viện Phong Lâm Thành, cơ hồ không trở về nữa.
Nàng từng cho là quãng đời còn lại sẽ tiếp tục như thế, trông coi tiệm thuốc, chiếu cố Khương An An, đợi nó lớn lên, trưởng thành.
Cho đến khi nàng gặp được Lâm Chính Luân, một nam nhân trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng, xuất thân cực tốt.
Gã ăn nói không tầm thường, lại vô cùng có bản sự, quản lý thủ hạ cực ngoan ngoãn.
Tống Như Ý luân hãm.
Nàng không hề nghi ngờ đã yêu gã, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy yêu cực nóng, yêu điên cuồng, yêu liều lĩnh.
Nàng bỏ hết thảy đi theo gã.
Nàng bỏ xuống hết thảy thứ có khả năng sẽ "Quấy nhiễu" chuyện yêu đương của cả hai, bao gồm Khương An An.
Lại mang đi hết thảy thứ có thể hỗ trợ cho tình yêu của mình, bao gồm sản nghiệp Khương gia.
Nàng đến Vọng Giang Thành.
Nàng quên mình đến Vọng Giang Thành, chẳng lẽ là vì giờ này ngày này, tình cảnh này sao?
Trong tiểu viện trống rỗng, trên mặt đất lạnh buốt thấu xương, Tống Như Ý cảm giác tâm mình đã tắt.
...
...
Trên đường trở về Phong Lâm Thành, Khương Vọng mới biết được toàn bộ hành trình tiễu trừ hung thú ở đỉnh núi Ngọc Hành.
"Vậy cường giả bí ẩn trên đỉnh núi Ngọc Hành kia là ai? Hung thú trên núi thật có liên quan đến Trang đình sao?"
Triệu Nhữ Thành lạnh lùng nói: "Đáp án trước ta không biết. Đáp án sau không phải rất rõ ràng sao?"
"Được rồi." Lê Kiếm Thu nói: "Chuyện này dừng ở đây, không nên thảo luận nữa."
Là sư huynh, y nhất định phải ngăn cản đề tài này, mấy người ở đây là do y phụ trách.
Nếu về sau truyền ra lời gì không nên nói, tiền đồ những người này sẽ chấm dứt.
Khương Vọng đúng là khó mà tiếp nhận.
Trang quốc là tổ quốc của hắn, không có gì bất ngờ xảy ra quốc quân Trang Cao Tiện chính là đối tượng tương lai hắn hiệu trung. Nhưng mà Tam Sơn thành vực, chẳng lẽ không phải lãnh thổ Trang quốc sao? Bách tính Tam Sơn Thành chẳng lẽ không phải con dân Trang quốc sao?
Rốt cuộc là chuyện gì, mới để Tam Sơn thành vực hi sinh nhiều năm như vậy? Hai vị thành chủ, chồng chết, tiếp đó là phu nhân cơ hồ tổn hao hết thảy, tại lúc tối hậu quan đầu bị ngạnh sinh ép lui?
Rốt cuộc là đại bí mật gì, khiến người bị hại cũng không có tư cách biết, khiến những người kia hi sinh không biết vì sao mà hi sinh?
Chuyện này thảo luận đến đây, cứ như vậy dừng lại.
Những thiên chi kiêu tử đạo viện này, chầm chậm bắt đầu cảm giác được hiện thực khó khăn.
Đi vào Phong Lâm Thành, mấy người ai đi đường nấy.
Ngược lại là Triệu Nhữ Thành trước khi đi căn dặn kỹ một phen, muốn Khương Vọng cất giữ kỹ tấm Vân Trung Lệnh kia.
Bởi vì Diệp Thanh Vũ có địa vị to đến dọa người.
Nàng chính là ái nữ Lăng Tiêu các chủ Diệp Lăng Tiêu, là một viên minh châu.
Mà Lăng Tiêu Các chính là cơ sở để Vân quốc tồn tại.
Lăng Tiêu Các là một tông môn phi thường thần bí, căn cứ địa ngay tại Vân Thành.
Đầu tiên chỉ là một đám phàm nhân tụ tập lại một chỗ, bởi vì Lăng Tiêu Các che chở mà tích luỹ dần. Theo tuế nguyệt tích lũy, từng bước lớn mạnh, trở thành một quốc độ.
Lấy Vân Thành làm đô thành, mấy thủ lĩnh thế lực lớn liên hợp cùng chấp chính, khai thác nghị chế liên tịch quyết.
Trong chư hầu tranh bá địa thế quốc gia, Vân quốc từ đầu tới cuối duy trì trung lập, cũng phát triển hoạt động thương nghiệp cực kỳ phồn vinh.
Như lúc trước Phương Trạch Hậu sở dĩ có thể xác lập địa vị tộc trưởng Phương thị, cũng là vì y đả thông một thương lộ mới thông hướng Vân quốc.
Lại nói đến bản thân Lăng Tiêu Các.
Lăng Tiêu Các cũng không thống trị Vân quốc, cũng không quản tính ngưỡng bách tính Vân quốc. Nhưng tông môn cường đại này, là căn bản để Vân quốc cậy vào mà có thể bảo trì trung lập.
Như vậy nói theo thực tế, Lăng Tiêu Các hoàn toàn có thể đại biểu Vân quốc, đại biểu lực lượng một quốc gia.
Do đó, tấm Vân Trung Lệnh này trân quý thế nào có thể đoán được.
Đương nhiên, trong miệng Triệu Nhữ Thành, tấm Vân Trung Lệnh này trân quý nhất là ở chỗ nó được lấy ra từ trong ngực Diệp Thanh Vũ.
"Lăng Tiêu Các Diệp Thanh Vũ, nghe nói chính là mỹ nhân nhất đẳng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận