Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2342: Từng du ngoạn tới đây

Ngay khi Khương Vọng vai khoác sương trắng tung bay, kiếm đưa ngang cắt qua cổ ngọc của Chu Lan Nhược, có một luồng kiếm quang cực kỳ sắc bén, như tia chớp rạch ngang ngàn vạn dặm, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng cả trời đất!
"Bắt ta làm chó dắt đi dạo, coi ta là Khuyển Hi Hoa à?!"
Lộc Thất Lang đã tìm đến!
Tuy Khương Vọng đã làm hết sức mình, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giải quyết Chu Lan Nhược ngay tức khắc, mà trong quá trình dây dưa với Lan Nhân Tụ Quả, hắn đã chậm trễ trong chớp mắt.
Đối với Lộc Thất Lang có năng lực nắm bắt thời cơ chiến đấu đỉnh cao, khoảnh khắc chớp nhoáng này chính là phân chia sinh tử vĩnh hằng.
Diễm Hoa Phần Thành gần như là đạo thuật siêu phẩm mà Khương Vọng nắm giữ thuần thục nhất, cũng thể hiện uy lực lớn nhất, nhưng căn bản là không ngăn được Lộc Thất Lang dốc toàn lực sát phạt.
Một kiếm súc thế đã lâu nay hoàn toàn được giải phóng, kiếm quang nối liền trời đất lại thu liễm. Điện quang vô biên đột nhiên hiện lên mà lặng lẽ không một tiếng động.
Chân trước Khương Vọng xuyên qua Diễm Thành, thế như thiên thần, kiếm trảm Chu Lan Nhược.
Chân sau Lộc Thất Lang đã bước vào trong Diễm thành, áo gấm phất phới, sải bước mà đi.
Mà nơi hắn đi qua, tự nhiên sinh ra khe nứt. Đường phố đình đài lầu các... Thỉnh thoảng phát ra tiếng nứt vang.
Khi hắn bước đến sau lưng Khương Vọng, tòa thành trì hừng hực lửa đỏ này cũng vỡ ra từ chính giữa, sụp đổ phía sau hắn.
Bước chân của hắn trông có vẻ thong dong như vậy, nhưng lại tiến đến gần một cách nhanh chóng đến thế. Tựa hồ mỗi một bước đều giẫm lên tiếp điểm có thể vượt qua nhiều khoảng cách.
Kiếm của hắn vẫn còn trên tay, giữa hắn và Khương Vọng còn cách một khoảng, nhưng trên vai Khương Vọng sương trắng phất phơ đã rách toạc, xích hỏa quấn quanh thân đã vỡ vụn, thanh sam đã tả tơi, ngay cả tấm lưng của hắn cũng bắt đầu nứt toác từ cột sống!
Chiêu Nhất kiếm này của Lộc Thất Lang xuyên thủng khoảng cách, cũng xuyên thủng hầu như hết thảy phòng ngự!
Ngay trong thời Khương Vọng vận dụng tài năng chiến đấu tuyệt đỉnh, gần như áp chế được thần thông Lan Nhân Nhứ Quả của Chu Lan Nhược, chuẩn bị giết chết ả, Lộc Thất Lang cũng gõ vang hồi chuông tử vong cho hắn!
Tiếng chuông này có vẻ đột ngột, nhưng thật ra không có gì bất ngờ. Bởi vì từ giây phút bắt buộc phải nhảy ra khỏi Hồng Trang kính, Khương Vọng vẫn luôn đi sát bờ vực sinh tử.
Hắn và Dương Dũ, Thử Già Lam, thậm chí là Linh Hi Hoa, mỗi một lần giao phong, bản thân cũng đều đối mặt với cái chết.
Chỉ có điều những thời khắc nguy nan trùng trùng kia, đều bị hắn lấy dũng khí kiên cường, ý chí mãnh liệt cùng năng lực tranh đấu vô mài giũa ra trong số lần sinh tử mà vượt qua.
Còn hiện tại, chỉ là hắn lại bước vào con đường kia. Bước vào con đường tử lộ mà chỉ cần Dương Dũ một lần bất ngờ không kịp đề phòng, Thử Già Lam một lần phán đoán sai lầm, thế là không thể không bước vào đường chết.
Quả thật hắn không phạm sai lầm.
Nhưng trong trận chiến đấu này, hắn muốn sống sót, chỉ không phạm sai lầm là không đủ, chỉ làm đến hoàn mỹ cũng không được. Bởi vì đối thủ tranh đấu với hắn trên cùng một sân khấu cũng đều là tồn tại tuyệt đỉnh. Bởi vì hắn là lấy ít địch nhiều, hắn là một thân một mình!
Cảm nhận được đau đớn và cảm giác xé rách lan tràn từ chỗ đại long nơi cột sống , quyền ấn mà Thử Già Lam lưu lại còn khiến cho lồng ngực nóng rực, cốt mâu Linh Hi Hoa đâm xuyên qua thân thể, cùng với thương thế lúc trước trong Sương Phong cốc cũng chưa thể hoàn toàn phục hồi như cũ...
Khương Vọng cảm nhận được ý thức sa sút!
Hắn như trong vực sâu mênh mông vô tận, rơi xuống vô tận.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm của mình, kiếm khí gào thét thúc đẩy lên tới cực hạn, kéo dài khoảng cách với Lộc Thất Lang, kéo gần khoảng cách với Chu Lan Nhược !
Gió sương xoáy trên lưỡi kiếm lạnh băng, mang theo thiên ý sát phạt cực hạn, chém xuống thân thể Chu Lan Nhược!
Đúng như lời Lộc Thất Lang nói, Khương Vọng ta đến thăm Yêu giới cũng coi như là người đại diện.
Chết rồi thì không thể vãn hồi, như vậy vở kịch tranh đấu một mình này, ít nhất còn phải thêm một tình tiết đặc sắc, lại thêm một khoản vinh quang!
Thiên kiêu Nhân tộc có tên Khương Vọng, độc đấu với năm người có chiến lực của Thiên Bảng Tân Vương Yêu tộc.
Giết Dương Du, giết Thử Già Lam, đánh bại Linh Hi Hoa, lại giết Chu Lan Nhược!
Hoặc là...
Khương Vọng dùng chút ý chí cuối cùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt mỹ miều lung linh sắc thái kia !
Còn có thể có khả năng nào khác không, Chu Lan Nhược?!
Thế giới Thần Tiêu có vô vàn khả năng, Lan Nhân Nhứ Quả đúng là thần thông trong thần thoại.
Rầm rầm!
Khi trường kiếm mang theo thiên ý giết chóc kia giáng xuống.
Chu Lan Nhược biến thành một vũng nước.
Mà trong Bất Lão tuyền cách đó không xa, nước suối lại ngưng tụ thành Chu Lan Nhược.
Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, lại quá hợp tình hợp lý.
Không biết là ả đột nhiên thay thế thủy thân, hay là ngay từ đầu đã dùng thủy thân tác chiến.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, cho dù không có Lộc Thất Lang đuổi tới kịp thời, ả cũng sẽ không chết. Ả đã sớm bố trí trong Bất Lão tuyền, lưu lại cho mình đủ chỗ trống nếu phạm sai lầm...
Nhưng ngón út tay trái của ả đột nhiên biến mất, dây đàn đứt của ả quấn quanh đó.
Kiếm ý của Khương Vọng vẫn đang chém về phía ả, Bất Chu Phong vẫn đang thổi lên người ả!
Cơn gió thổi tắt vạn vật kia còn tịch mịch lạnh lẽo hơn so với Bất Lão tuyền tràn ngập lực lượng thần suy .
Trong mắt Chu Lan Nhược tỏa sáng lung linh, không chút nghĩ ngợi lại một lần nữa khởi động thần thông.
Rầm!
Thân hình Khương Vọng nện vào Bất Lão tuyền, bọt nước văng tứ tán!
Thân hình Chu Lan Nhược xuất hiện trên con đường núi, đang quay lưng về phía Lộc Thất Lang. Ngón tay ngọc mảnh mai, nhẹ nhàng kẹp lấy trường kiếm của Lộc Thất Lang, đẩy về phía sau.
Lan Nhân Nhứ Quả, nhân quả trao đổi.
Ta có nhân quả của Bất Lão tuyền, đổi lấy nhân quả của ngươi ở đường núi trên thần sơn. Ta chịu nhân quả của thiên ý sương gió, đổi lấy nhân quả ngươi bị trường kiếm của Lộc Thất Lang cắt đứt!
Quả nhiên ả nhìn thấy kiếm của Lộc Thất Lang đã chém trúng Khương Vọng. Nhưng từ đôi mắt màu vàng kim kia, căn bản không thể nhìn ra quá nhiều cảm xúc, không cách nào phán đoán Khương Vọng có bị chém chết hay không, sẽ chết vào lúc nào.
Đương nhiên ả không thể tự hy sinh bản thân, không cần phải mạo hiểm, để cho cái chết vốn đã định sẵn của Khương Vọng đến nhanh hơn. Lại thêm, bản thân Bất Lão tuyền có lực lượng thần suy, tự thân nó chính là vũ khí của ả.
Lần thay thế này, chẳng qua chỉ là Khương Vọng là đổi một cách chết khác. Mà ả lại giành được Lan Nhân!
Đúng là sống lưng của Chu Lan Nhược cũng bị trường kiếm cắt đứt, nhưng sau khi Lộc Thất Lang phát hiện mục tiêu thay đổi, tất nhiên sẽ không tiếp tục chém xuống.
Hắn thuận thế thu hồi trường kiếm, tung người bay về phía Bất Lão tuyền!
Bất kể trạng thái hiện tại của Khương Vọng như thế nào, hắn cũng không cho đối thủ cơ hội. Kẻ địch đáng sợ như vậy, nếu lần này không chết, ngày sau tất sẽ là mối họa lớn trong lòng Yêu tộc.
Phong Thần đài cố ý hiển tích, ban phát nhiệm vụ vinh quang, ngay từ đầu hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc cùng với vài phần buồn cười, Thái Cổ hoàng thành không khỏi quá đề cao tiểu tiết, làm quá lớn chuyện. Bây giờ lại cảm thấy đúng là nên như thế, lẽ ra phải như thế, người tên Khương Vọng này quả thật xứng đáng với trận thế này.
Cho nên hắn muốn cho người này chết thật sạch sẽ, chết thật triệt để.
Thân thể nện xuống mặt nước Bất Lão tuyền, phát ra tiếng va đập rõ ràng.
Giờ khắc này, ý thức của Khương Vọng vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng thấy cái chết đã cận kề.
Cho dù thương thế ở lưng đã được thay thế, chiêu kiếm tuyệt sát kia của Lộc Thất Lang không thể tiếp tục.
Nhưng nơi này là Bất Lão tuyền!
Hắn liều mình chém giết với Chu Lan Nhược, quả thật hy vọng kết quả đạt đượcl à Chu Lan Nhược thay thế nhân quả với hắn. Đổi vị trí đương nhiên là tốt, hắn có thể cách kiếm của Lộc Thất Lang xa hơn một chút... Nhưng không phải đem đổi hắn đến trong Bất Lão tuyền.
Hắn thực sự không có quá nhiều lực lượng có thể đối kháng lực lượng thần suy của Bất Lão tuyền, đối kháng Chu Lan Nhược khống chế Bất Lão tuyền vây giết. Hắn không có quá nhiều lực lượng để một lần nữa vượt qua khoảng cách giữa Bất Lão tuyền và con đường dưới núi.
Giãy giụa chạy trốn lâu như vậy, lại một lần nữa trở về khởi đầu!
Lúc đó rời khỏi rừng già, sau khi chấm dứt những khảo nghiệm kia, tất cả người cạnh tranh đều đứng ở bên cạnh Bất Lão tuyền. Trong cõi u minh, dường như có định số.
Bất Chu Phong và kiếm ý đột nhiên dừng lại.
Hào quang Thiên Phủ đối kháng với của Bất Lão tuyền từ bốn phía vọt tới.
Đầu ngón tay trái đã bị xóa bỏ, ảnh hưởng đến kết ấn, ảnh hưởng đến cầm kiếm tay trái...
Nhanh chóng phán đoán trạng thái thân thể, cũng tỉnh táo nhận biết được thế cục, Khương Vọng lập tức bay vút lên. Đây là tranh đấu với đám thiên kiêu tuyệt đỉnh Yêu tộc, đương nhiên không thể chuyện gì cũng như ý, thậm chí mọi chuyện đều không như ý cũng là lẽ đương nhiên!
Không cần oán giận, không cần sa sút tinh thần. Người còn chưa chết, kiếm còn trong tay, tiếp tục chiến đấu!
Hắn như phi long vượt khỏi thâm uyên, thân hình như giương cung, mang một vẻ đẹp lực lượng cực hạn. Giờ phút này ý chí của hắn như cây cung của vạn quân, tên sắt đã đặt, đây đã kéo căng, đang chờ bắn ra!
Nhưng bốn phía bay ra từng dây xích nước, giao thoa trên không trung, ngăn Khương Vọng lại.
Chu Lan Nhược vừa kết ấn ngăn thương tích từ thương đồng thời lại ra tay, chỉ trong nháy mắt toàn bộ Bất Lão tuyền biến thành một tòa thủy ngục khổng lồ!
So với Lộc Thất Lang, ả càng cảm nhận rõ nét hơn sự đáng sợ của Khương Vọng.
Ả tự hỏi trong trận chiến này, ả đã làm cực tốt, tuy không thể nói là phát huy đến cực hạn nhưng trong tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân, ả đã làm tất cả những gì có thể làm.
Có Lộc Thất Lang, có Dương Dũ, có Thử Già Lam, còn có Chu Lan Nhược ả, có lý do gì lại không giết được một tu sĩ Thần Lâm? Nhưng người này luôn có thể tạo ra khả năng trong thời khắc bất khả thi, khiến cho mấy lần nhứ quả đã được định sẵn lại một lần nữa bay lên đầu cành.
Vì vậy ả càng muốn mượn lực lượng của Bất Lão tuyền, trực tiếp dìm chết Khương Vọng tại chỗ.
Sợi xích nước đan xen ngang dọc kia vừa vặn ngăn cản trước người Khương Vọng đang phi thân lên, lực lượng thần suy và hào quang Thiên Phủ không ngừng va chạm.
Khương Vọng chuyển kiếm với tay trái trong thời gian ngắn, tay phải giơ lên trên, Thất Linh lóe lên trên đầu ngón, xoay tròn thành một khối! nó nổ tung ra ánh sáng nóng rực khó có thể nhìn thẳng!
Thương Long Thất Biến mà Thuật viện Tề quốc mới nghiên cứu ra năm ngoái, lần đầu tiên thể hiện hào quang trong thế giới Thần Tiêu.
Ngũ hành điên đảo, nguyên khí hỗn loạn.
Nguồn nước mà lực lượng thần suy vốn dựa vào để tồn tại đã sụp đổ trước một bước, lực lượng thần suy không còn nơi bám víu cũng tan biến theo.
Khương Vọng xuyên ra khỏi thủy lao, một bước lên trời!
Nhưng có một luồng kiếm quang cực kỳ sắc bén đón đầu!
Phảng phất như xuyên thủng vòm trời, giết từ một thế giới khác giết tới về thế giới này.
Lộc Thất Lang đã tới!
Thời khắc này, hắn từ trên cao lao xuống, biển mây màu vàng phía sau cũng nứt ra một vết rách, ánh mặt trời chiếu xuống giữa sườn núi.
Luồng ánh sáng xuyên thủng biển mây kia, chính là kiếm quang của hắn.
Yêu tên "Thất Lang", kiếm hiệu "Dã Bình".
Ý, lực, thế, hòa thành một thể.
Dốc hết gió mây ba ngàn trượng, sắc bén đệ nhất Thần Hương hoa hải!
Keng!
Vừa vặn va chạm với Trường Tương Tư, mũi kiếm đâm thẳng vào mũi kiếm, kiếm khí xoắn lại với kiếm khí, kiếm quang tứ tán!
Lộc Thất Lang là thiên ngoại phi tiên.
Khương Vọng là chữ Nhân chống trời.
Lần đối chiến này quá mức kịch liệt, đến mức nước Bất Lão tuyền cũng nổ tung thành màn nước bay lả tả, kiếm khí không chỗ phát tiết xoay quanh toàn bộ sườn núi, gần như biến thành vòi rồng!
Tranh tranh tranh tranh tranh tranh!
Tiếng đàn đột nhiên vang lên, Chu Lan Nhược lấy bàn tay ngọc làm khung đàn, gảy dây đàn đứt.
Mà Khương Vọng dùng kiếm rít tạo ra lôi âm, trong lúc chống lại Lộc Thất Lang, hắn cũng đã hóa giải âm thanh công kích chính diện. Thanh Văn Tiên Thái, trấn áp hàng vạn âm, bắt ép triều bái.
Nhưng tiếng đàn này đồng thời cũng khiến Lộc Thất Lang nhiễm một vệt xích quang, tăng thêm ba phần sát ý, tăng thêm rất nhiều khí thế.
Khương Vọng vốn đang trọng thương chưa lành, gian nan chèo chống, lập tức bị đè thấp ba thước, hoàn toàn rơi vào hạ phong!
Phốc!
Khương Vọng cảm nhận được một cơn đau thấu xương tủy, nhưng có lẽ do dấu hiệu tử vong quá mãnh liệt, dường như hắn tách biệt với nỗi đau đớn này, cảm giác ngoài thân thể cũng đang quằn quại từ trong.
Ánh mắt đỏ rực hạ xuống, chỉ thấy Linh Hi Hoa đã lặng lẽ đến gần dưới yểm hộ của tiếng đàn, giơ chưởng đao bùng cháy Linh viêm, lần này một chưởng xuyên tim!
Đúng là không thể coi thường hắn, cũng đúng là hắn có thực lực xứng đáng làm Thiên Bảng Tân Vương, hoàn toàn có thể nắm bắt cơ hội.
"Chết đi!"
Khương Vọng Viên trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, quát lớn một tiếng.
Thanh Văn Tiên Thái, Quan Tự Tại Nhĩ, Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm!
Thứ Linh Hi Hoa nhìn thấy, là sương trắng khoác trên vai đã tàn, mấy đốm lửa đỏ rải rác, máu tươi nhuộm đỏ thanh sam, khắp nơi trên người đều là vết kiếm... nhưng vẫn mang sát ý sôi trào như chiến thần!
Chưởng đao của hắn vốn đã chạm đến tâm mạch của đối phương, nhưng bản thân bị lôi âm chấn nhiếp, lập tức có vô số hỏa xà cắn vào chưởng đao, lại quấn quanh cánh tay lao đến.
Linh viêm hoàn toàn không ngăn được, tất cả đạo nguyên khí huyết đều không thể dập tắt, gân cốt chỉ trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi.
Linh Hi Hoa giơ tay trái làm đao trực tiếp chém xuống, chặt đứt toàn bộ cánh tay phải bị thiêu đốt một nửa, che miệng vết thương kinh hãi lùi về sau!
May mắn cho hắn là, giờ phút này không phải hắn một mình chiến đấu.
Lộc Thất Lang đến từ Thần Hương hoa hải, dùng linh cảm quan sát thế gian, căn bản không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào, Dã Bình kiếm trong tay hắn một lần nữa ép xuống !
Kiếm ý kiếm khí kiếm thế, tan rã toàn diện.
Tuy trong tay Khương Vọng vẫn còn trường kiếm, nhưng cả người lẫn kiếm đã bị chém vào trong nước.
Bùm bùm bùm.
Không ngừng rơi xuống trong Bất Lão tuyền.
Bị một kiếm này đâm tới đáy!
Lực lượng thần suy hội tụ kéo đến, văng tung tóe trong bọt nước, thân thể Khương Vọng nhanh chóng tan rã.
Cứ như vậy sao?
Cứ như vậy... rồi?
Năm tòa Nội Phủ chiếu rọi ánh sáng ở giữa ngực bụng, tuần tự dập tắt.
Hào quang Thiên Phủ đã không còn!
Như Ý tiên y gần như tan rã.
Ý thức và thân thể gần như đồng thời sa sút, ý thức và thân thể gần như đồng thời tan rã.
Nhưng lúc này, thân thể do linh thức hiển hóa của hắn, chợt khoác thêm một bộ áo gấm hoa lệ!
Mang sắc đỏ tía, thêu long dệt hổ, đặc biệt khoa trương, cực kỳ rêu rao.
Bên ngoài thân thể dần dần tan rã của hắn, cũng phủ thêm một bộ áo gấm như vậy.
Kiếm khí kiếm quang và lực lượng thần suy kia đều đang điên cuồng công kích thân thể của hắn, nhưng hắn lại thu được an bình ngắn ngủi, chẳng thấy gió mưa! Cũng bởi vậy, mới có ý thức trở về thanh tỉnh!
Võ An thành mới dựng, là tuyến đầu của chiến trường chủng tộc mới khai phá, tường thành đã có rất nhiều vết tích loang lổ.
Những vết tích này, chính là huân chương của một hùng thành.
Trên một viên gạch tường trong đó, có những chữ khắc không tính là xấu nhưng cũng chẳng đủ đẹp. Giữa những vết tích máu lửa xung quanh, trông có vẻ không hòa hợp.
Trên đó viết !
"Cản Mã sơn Song Kiêu - Hứa Tượng Càn từng đến đây du ngoạn", phía trên "du ngoạn" đánh cái dấu chéo màu đỏ, bên cạnh viết, "phúng viếng".
Giờ này khắc này, ba chữ "Hứa Tượng Càn" đã biến thành "Khương Thanh Dương".
Dấu chéo màu đỏ trên hai chữ "du ngoạn", dời lên phía trên hai chữ "phúng viếng".
Mà trong một thế giới khác, với khoảng cách xa xôi tới không thể đo lường, tại hiện thế, Thiên Bi tuyết lĩnh trắng xoá, lạnh lẽo thê lương, có một thư sinh trán rất cao, hôm nay còn cố ý bôi phấn cho nên lại càng bóng loáng.
Tay trái hắn xách theo bao lớn bao nhỏ, bên trong là son phấn, y phục quý giá. Tay phải xách theo bao lớn bao nhỏ, bên trong là thuốc bổ trân quý, các loại đồ ăn.
Sâu trong đất tuyết, chậm rãi bước từng bước một, vẫn mang khí thế nghênh ngang.
Trong miệng hắn ngâm nga khúc hát, ngâm rằng !
"Tay ta vươn ra í a!
Sờ soạng tỷ tỷ í a!
Sờ đến trên đầu tỷ tỷ í a!
Trên đầu tỷ tỷ ngát hương hoa quế í a!"
Tiếng hát của hắn đột ngột ngưng bặt, trong ngoài thân thể hắn bỗng xuất hiện vô số vết kiếm, mu bàn tay hắn nhanh chóng đã bị đánh tan máu thịt, lộ ra xương trắng.
Cơn đau đớn này ập đến quá đột ngột.
Do cân nhắc đến khuôn mặt tuấn tú vừa mới trang điểm của mình, cho nên hắn cố gắng ngửa người ra phía sau một chút, chọn cách ngã ngửa!
Trong cơn gió tuyết mênh mông, hắn ngã xuống, in thành một chữ "Đại".
Tuyết rơi thật lớn.
Tình nghĩa cũng thật lớn lao.
Hy vọng thật xa vời.
"Cản Mã sơn Song Kiêu Khương Thanh Dương, đến Yêu giới du ngoạn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận