Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1031: Ngũ Hành Cấm Trùy

Ngày mười chín tháng năm, Khương Vọng tự mình canh giữ ngoài cửa Hà Sơn biệt phủ, nghênh đón một vị khách nhân dung mạo không được đẹp.
Trên đời này có rất nhiều người xấu xí, nhưng một người xấu xí có thể khiến Khương Vọng thân mật đối đãi như vậy, ngoại trừ Liêm Tước thì không còn ai khác.
Trước kia Liêm Tước muốn tranh vị trí gia chủ còn cần nhờ Khương Vọng để lén lút liên hệ với Trọng Huyền Thắng, song phương bí mật hợp tác, mượn lực lẫn nhau.
Hiện giờ, Trọng Huyền Thắng đã đi trước, Khương Vọng cũng nổi danh khắp Tề quốc, quan hệ giữa hai bên không cần phải giấu giếm nữa.
Giao hảo với Khương Vọng chính là một quân bài vô cùng mạnh trong tay Liêm Tước.
Liêm Thị ở Nam Dao chính là thánh địa đúc binh sư, bản thân nó và chủ nhân của danh khí cũng có một chút tình cảm. Nhưng thứ như tình cảm này rồi cũng sẽ tiêu hao hết, càng không được coi là thực lực.
Bởi vì "vũ khí Tề quốc là ở Xích Dương, binh lính Xích Dương là ở Nam Dao", nên Liêm gia cũng có chút quan hệ với quân đội, binh khí Nam Dao phủ khắp thiên hạ, bọn họ cũng có tài nguyên để tiến xa.
Nhưng bản thân Liêm gia lại không có cường giả, đây là một điều không may mắn. Thậm chí, Doãn Quan khi ở Ngoại Lâu cảnh đỉnh phong còn từng tuyên bố muốn đồ diệt Liêm thị, từ đó cũng có thể thấy rõ thực lực của gia tộc này.
Cao thủ bỏ tiền ra thuê dù sao cũng không thể tận tâm tận lực bằng cao thủ tự nhà mình bồi dưỡng ra được. Chưa kể, cao thủ mời đến không thể khống chế, còn phải lo lắng tu hú chiếm tổ chim khách. Vào một số thời điểm, mời thần dễ tiễn thần khó.
Liêm Tước đã từng bàn bạc với Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, sở dĩ Liêm gia không có cao thủ là vì chế độ mệnh bài.
Trên đời này nào có cao thủ không thể khống chế được sinh tử của bản thân?
Nhưng đâu phải chỉ có ba người bọn họ thông minh, cũng không phải chỉ có ba người bọn họ nhìn ra được điều này. Sở dĩ chế độ mệnh bài vẫn tồn tại là vì nó là căn cơ để Liêm gia ổn định kéo dài.
Nó đã dung nhập vào trong máu thịt Liêm gia, mỗi một vị lão gia, mỗi một người lãnh đạo cao tầng của gia tộc đều có được lợi ích từ nó.
Muốn thay đổi chế độ mệnh bài, chính là khiêu khích lợi ích căn bản của tất cả lãnh đạo cao tầng Liêm thị.
Chặt đứt đường tài lộ của người khác nào giết chết phụ mẫu người ta, căn bản đây là mâu thuẫn không thể thỏa hiệp.
Cho dù có quyết tâm của Liêm Tước, trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, cũng chỉ có thể chậm rãi mưu tính.
Biện pháp duy nhất là sau khi Liêm Tước nắm giữ quyền lực gia tộc sẽ thu nạp bồi dưỡng một nhóm nhân tài không theo chế độ hút máu của gia tộc, lại căm thù chế độ mệnh bài đến tận xương tủy, như Liêm Thiệu, trở thành lứa lãnh đạo cao tầng mới.
Chờ lứa này trưởng thành rồi mới có thể hoàn toàn thay máu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, để cho nơi thánh địa đúc binh sư này được trùng sinh với điều kiện tiên quyết là không được hủy đi Liêm thị.
Mà tiền đề để người ta không ôm chặt lấy chế độ hút máu của gia tộc là tìm cho họ một con đường tài lộ mới, bày ra tiền đồ lâu dài hơn cho bọn họ.
Đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Hiện giờ, kế hoạch Trọng Huyền Thắng vạch ra cho Liêm Tước mới chỉ đến bước tranh đoạt vị trí thừa kế.
Đương nhiên, nếu chỉ xét riêng về chuyện tranh đoạt quyền kế thừa gia tộc, hiện tại Liêm Tước đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.
Dù sao thì các mối quan hệ nhân mạch của Liêm gia chủ yếu đều trong quân đội, mà lực ảnh hưởng của Trọng Huyền gia đối với Chiến Sự Đường còn bao trùm cả Tề quốc.
Có người thừa kế hợp pháp của Trọng Huyền gia ủng hộ, Liêm Tước muốn thua cũng khó.
Cho dù là tộc trưởng đương nhiệm, Liêm Chú Bình, trong lòng không ưa gì Liêm Tước, và cả phe cánh của lão có mặt khắp nơi, cũng không chịu nổi càng ngày càng có nhiều vị lão gia tỏ thái độ ủng hộ Liêm Tước.
Ai có thể mang lại nhiều lợi ích cho bọn họ? Nhìn trước mắt đã rõ rành rành. Từ khi về một phe với Trọng Huyền gia, những ngày ăn nhờ ở đậu, vừa ăn vừa cầm chừng của ngày xưa đã ít đi rất nhiều.
Đương nhiên, một khi Liêm Tước lộ ra suy nghĩ muốn xóa bỏ chế độ mệnh bài thì các lão gia đang ủng hộ y cũng sẽ trở thành người phản đối y.
"Thứ ngươi muốn."
Vừa thấy mặt, Liêm Tước đã lấy ra một cái hộp sắt đưa cho Khương Vọng.
Y vẫn bộc trực như cũ, ngoại trừ giấu lý tưởng đúc lại Liêm thị trong tận đáy lòng thì bình thường cơ bản y không biết nói dối.
Cái hộp này cũng xấu hết sức, vừa gồ ghề vừa không bóng, xem ra chỉ là thuận tay gõ ra.
Ắt hẳn chẳng có ai dùng nó để làm lễ vật.
Khương Vọng cũng không để ý.
Hắn xoay người đưa y vào trong viện, vừa mở hộp sắt.
Trong hộp sắt chỉ có năm cái chùy gai trong suốt. Năm cái chùy này được chế tạo cực kỳ tinh xảo, nguyên liệu là từ cốt thử đặc biệt mà Khương Vọng lấy được khi chém giết Hải tộc ở Mê giới.
Tên Hải tộc kia tuy không mạnh, nhưng cốt thử còn sót lại cực kỳ hiếm có.
Khương Vọng nhìn một chút, rất hài lòng nói: "Ngươi chế tạo cũng đẹp đấy nhỉ."
Như vậy cái tên Yến Phủ luôn chú trọng vẻ bề ngoài kia sẽ không vì nó không đẹp mà chê.
Liêm Tước trầm ngâm nói: "Ta không hiểu lắm về loại pháp khí này, nên mời một vị thúc thúc trong tộc làm."
Y giải thích: "Bộ Ngũ Hành Cấm chùy này xuyên vào Hỏa Nguyên sẽ cấm Hỏa Nguyên, xuyên vào Thủy Nguyên sẽ cấm Thủy Nguyên... Lợi dụng đặc tính của nguyên vật liệu mà có thể hút hoàn toàn nguyên lực cùng thuộc tính trong phạm vi năm dặm xung quanh. Đương nhiên, vẫn bị giới hạn, mức giới hạn này được quyết định bởi cực hạn của nguyên lực mà Ngũ Hành Cấm Chùy có thể thu nạp."
"Ngoại Lâu thì sao?" Khương Vọng hỏi.
Liêm Tước gật đầu: "Có thể dùng được".
"Giá trị bao nhiêu?" Khương Vọng lại hỏi: "So với phù triện Cấm Thủy Phù cấp độ Ngoại Lâu thì sao?"
Liêm Tước là người thành thật, thực sự cầu thị, bèn đáp:
"Hiện tại giá cả phù triện khá cao, đại khái tương đương với ba bốn trăm tờ. Có điều, nếu tính theo giá trị thực tế thì ít nhất cũng phải vượt qua một ngàn Cấm Thủy Phù."
Khương Vọng gật gật đầu. Dù thế nào, có thể bù đắp được giá trị một hộp phù triện kia thì cũng không đến mức để Yến Phủ phải chịu thiệt, rất không tệ.
Hắn vừa thưởng thức vừa khen: "Tay nghề vị thúc thúc kia coi như không tệ, chi phí mời lão ấy, ngươi cứ tính theo giá thị trường, lại cộng thêm một phần, xong xuôi ngươi tới Đức Thịnh thương hội lấy nhé."
Hiện giờ Đức Thịnh thương hội rất có tiền, Khương Vọng đủ khả năng để ăn to nói lớn.
Liêm Tước cũng không khách khí: "Được."
Lại nhìn Trường Tương Tư đeo bên hông Khương Vọng, y nhếch miệng cười khen: "Ngươi dưỡng kiếm thật tốt."
Là đúc binh sư có thiên phú nhất Liêm thị, lại chính là người rèn đúc ra Trường Tương Tư, đương nhiên y chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra kiếm khí này đã thay đổi.
Khương Vọng tiện tay cởi xuống đưa cho y: "Ngươi xem một chút."
Liêm Tước dùng hay tay đón lấy, ôm như bế trẻ con, cực kỳ trân quý. Bản thân Trường Tương Tư cũng không kháng cự Liêm Tước, không rên tiếng nào.
Kiếm này nhờ tay y rèn thành, y nhờ kiếm này mà thành danh, đương nhiên có một phần duyên phận.
"Thật tốt, thật tốt." Y cười đến mức không ngậm được miệng:
"Đây có thể nói là danh kiếm thiên hạ!"
Trước đó, Liêm Tước đã đặc biệt thiết kế một bộ ôn dưỡng pháp cho Trường Tương Tư, cho đến nay Khương Vọng vẫn dựa theo biện pháp đó để ôn dưỡng kiếm khí này, chưa từng gián đoạn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng để Trường Tương Tư có thể thai nghén ra kiếm linh nhanh như vậy.
Bộ ôn dưỡng pháp kia của Liêm Tước chủ yếu là dùng hạt giống thần thông.
Hiện giờ Khương Vọng có ba hạt giống thần thông, hoàn toàn có thể thay phiên nhau liên tục ôn dưỡng Trường Tương Tư không ngớt, đương nhiên nó sẽ được nuôi đến béo tốt.
Người dưỡng kiếm, kiếm cũng nuôi người.
"May mà có Ôn dưỡng pháp của ngươi" Khương Vọng cười cười nói: "Hôm nay ngươi đến vừa đúng lúc có bằng hữu ở Bắc Nha môn muốn mời ta đi uống rượu, chúng ta cùng đi đi."
Dù Liêm Tước không giỏi giao tiếp, cũng biết Khương Vọng đang giúp mình đắp cầu dắt mối. Ở Tề quốc, ai cũng biết quan hệ được với Đô Thành Tuần Kiểm Phủ quan trọng cỡ nào.
Trong lòng y muốn đúc lại Liêm thị, đương nhiên không thể chỉ chuyên chú vào đúc binh.
"Được!" Khuôn mặt xấu xí của Liêm Tước lập tức hiện vẻ khách sáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận