Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1803: Lúc này không biết bầu trời xanh thẳm (2)

Người chung quy không có một đôi mắt thấm nhuần thời gian, cho dù ngươi có trí tuệ thâm thúy hơn, lại có nhiều thời gian suy tư, làm ra lựa chọn tốt nhất dưới thế cục trước mắt...
Đặt ở bên trong đoạn ngắn lịch sử, kéo ra thời gian mà đo lường, nó có lẽ ngược lại là sai lầm.
Đương nhiên sai lầm cùng chính xác cũng chỉ là khái niệm tương đối.
Sau lưng vẫn còn lằn vết roi của Ngọc Kinh Sơn, đến bây giờ vẫn còn có chút đau đớn.
Nhưng Đỗ Như Hối chỉ cho chính mình một tích tắc thở dài ngắn ngủi.
Sau một tiếng thở dài, lão cũng đã xóa đi loại cảm giác mỏi mệt này.
Lão một lần nữa là quốc tướng Đại Trang trí tuệ vững vàng, một lần nữa nắm chắc bốn ngàn dặm sơn hà này.
Lão đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đạp mạnh, chờ đến lúc rơi xuống đã xuất hiện ở trong một chỗ quân doanh.
Trên mặt lão đã hoàn toàn không thấy được biểu lộ liên quan đến mỏi mệt, suy yếu.
Lão hiên ngang đứng đấy, tóc đen như mực, chống cự lại thời gian khắc độ.
Ánh mắt của lão thâm thúy lại có uy nghiêm.
Nhưng cho dù đối mặt với một tên vệ binh canh giữ ở bên ngoài trướng, ngữ khí của lão cũng rất hòa hoãn: "Đi nói cho Đỗ Dã Hổ, lão phu đến thăm hắn. Hỏi một chút là có rãnh đi vào hay không?."
Dinh thự mà Thiên tử ban cho, Đỗ Dã Hổ gần như chưa từng ở.
Gã vẫn luôn lưu trú bên trong quân doanh Cửu Giang Huyền Giáp, vừa lúc hòa mình cũng sĩ tốt dưới tay.
Gã đóng giữ toàn bộ biên quân Trang quốc, không phải ở trên chiến trường, chính là đang trên đường lao tới chiến trường.
Cho dù là đang còn dưỡng thương, gã vẫn kiên trì không chịu ở Thái y viện thoải mái dễ chịu, bướng bỉnh muốn về ở trong quân doanh.
Đỗ Như Hối đương nhiên có thể một bước bước vào trong doanh trướng, nhưng người trẻ tuổi với loại tính cách như Đỗ Dã Hổ, vốn cũng rất cần được tôn trọng.
Mà lão cũng nguyện ý cho.
Vệ binh đi vào không bao lâu, Đỗ Dã Hổ liền lật đật mặc lên một kiện áo choàng đi ra. Cho dù đi gặp quốc tướng, cũng không hề sửa sang lại dung nhan.
"Bái kiến quốc tướng đại nhân." Gã chắp tay nói.
Ngữ khí cũng rất là qua loa.
"Ngươi tổn thương còn chưa lành, sao còn ra đón vậy? Không phải đã nói chờ ta đi vào sao?" Đỗ Như Hối rất tức giận cũng rất thân thiết quát lớn một câu, lại trừng mắt nhìn tên vệ binh kia: "Ngươi truyền như thế nào?"
Đỗ Dã Hổ vỗ vỗ bả vai vệ binh, ra hiệu cho đối phương rời đi, chính mình liền nói: "Quốc tướng đại nhân giá lâm, mạt tướng có thể nào không đón được?"
Tốt xấu lễ tiết vẫn phải có đấy.
Mặc dù so ra hoàn toàn thua xa mượt mà như Lâm Chính Nhân.
Nhưng đối với loại người hư tình giả ý như Đỗ Như Hối mà nói, ngược lại có thể cảm thấy mấy phần đáng yêu.
Nhìn một chút người trẻ tuổi đã râu quai nón đầy mặt này, trong giọng nói của quốc tướng Đại Trang có một tia ý cười: "Ngươi thật giống như còn có oán khí đối với lão phu?"
"Không dám." Đỗ Dã Hổ trầm ổn nói.
"Đi thôi, đi vào tâm sự." Đỗ Như Hối nói xong, cũng không đợi Đỗ Dã Hổ trả lời, vén rèm liền đi vào trong quân trướng.
Quân trướng lớn như vậy, trong phòng trống rỗng, gần như không nhìn thấy bất kỳ bài trí nào.
Một chút binh thư, một chút rượu, một bộ giáp trụ, trừ cái đó ra đã không còn vật gì khác.
Cực kỳ lạnh lẽo.
Đỗ Dã Hổ không rên một tiếng đi theo vào.
Đỗ Như Hối tùy ý đảo qua binh thư trên bàn, phát hiện không ít chỗ đều có văn tự bút ký chữ như gà bới. Nội dung không đề cập tới, cũng đọc mà không hiểu nhiều... nhưng chí ít thái độ là rất nghiêm túc.
"Ngươi cảm thấy Lâm Chính Nhân như thế nào?" Lão mở miệng hỏi.
Đỗ Dã Hổ không mò ra trong lòng Đỗ Như Hối đang nghĩ cái gì, không rõ vấn đề này cất giấu thâm ý ra sao.
Nhưng từ rất sớm trước kia Đoạn Ly đã nói với gã, ở trước mặt Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, vĩnh viễn đừng có tính toán đấu trí đấu dũng. Ngoại trừ thủ vững bí mật nằm sâu nhất trong đáy lòng ra, những thứ khác đều hoàn toàn dựa theo bản tâm mà nói, phải nói thật sự, căn cứ tình hình thực tế làm việc.
Không được giả vờ giả vịt.
Vì thế gã liền nói: "Thuộc hạ không thích hắn!"
Đỗ Như Hối chậm rãi lật binh thư, dường như không để tâm đến câu trả lời của Đỗ Dã Hổ, chỉ chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi ngươi cảm thấy người này thế nào, không hỏi ngươi có thích hắn hay không."
Đỗ Dã Hổ cau mày, trong giọng nói có một chút bất đắc dĩ khó chịu: "Có chút bổn sự."
"Không tệ, biết nhìn ra ưu điểm của người khác." Đỗ Như Hối gật đầu khen ngợi, lại lật vài trang, hỏi: "Nói một chút, tại sao ngươi không thích hắn?"
Đỗ Dã Hổ đáp: "Thuộc hạ không biết câu nào của hắn là thật, câu nào giả, muốn đoán ý tứ của hắn lại đoán không thể làm được. Cho nên ở cùng hắn rất mệt mỏi!"
Nếp nhăn trên khóe mắt Đỗ Như Hối sâu thêm một chút, có chút buồn cười.
Nhưng dù sao cũng phải có phong thái của quốc tướng.
Cho nên lão chỉ nghiêm túc nói: "Các ngươi đều là nhân tài mới nổi của Đại Trang ta, cùng phò tá điện hạ, sao có thể tùy tiện nói ra những lời như không thích người này, kẻ kia?"
Đỗ Dã Hổ có vẻ không phục: "Ngài hỏi thuộc hạ, thuộc hạ mới nói."
"Vẫn rất lắm lời." Đỗ Như Hối đưa mắt từ binh thư lên, nhìn Đỗ Dã Hổ: "Ta thấy tổn thương của ngươi đã khá hơn rồi!"
"Không khá hơn cũng không tệ hơn." Đỗ Dã Hổ cứng đầu nói: "Nếu ngài muốn đánh thuộc hạ quân côn thì cứ đánh đi."
Đỗ Như Hối chỉ tay vào gã: "Ngươi thật là một kẻ lỗ mãng! Không biết bao giờ mới trưởng thành được đây!"
Lời này đã thể hiện sự thân cận, có chút quan tâm của bậc trưởng bối.
Nếu đổi lại là Lâm Chính Nhân, có lẽ y sẽ lập tức quỳ xuống gọi một tiếng gia gia.
Nhưng Đỗ Dã Hổ chỉ đứng đó không nói gì.
Đây chính là điểm mà gã không bằng Lâm Chính Nhân, cũng là điểm đáng quý của gã so với người kia.
Quả thật Đỗ Như Hối sẽ không bao giờ hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng những kẻ lỗ mãng, thẳng thắn, hỉ nộ đều lộ trên mặt, thì lại khiến người khác không quá đề phòng.
Đỗ Như Hối nhìn gã một lúc, lại hỏi: "Lần này ngươi tự ý dẫn quân đi phục kích Khương Vọng, đúng sai ta tạm thời không bàn đến... Ngươi cảm thấy Lâm Chính Nhân như thế nào? Hắn có tận lực hay không? Nghĩ kỹ rồi nói!"
Thần sắc Đỗ Dã Hổ có chút không phục, nhưng dù sao vẫn tôn trọng quyền uy của quốc tướng.
Gã suy nghĩ kỹ càng, sau đó mới nói: "Thuộc hạ không biết hắn nghĩ gì, nói hận thì dường như cũng không quá hận. Nhưng nói tận lực... thuộc hạ cũng không phân biệt được. Tuy nhiên bố cục của hắn rất lợi hại, mục tiêu nhắm vào cũng vô cùng rõ ràng, dường như hắn hiểu rất rõ Khương... gia hỏa kia. Nếu không có hắn, thuộc hạ không thể nào có thể kích thương được gia hỏa kia từ xa."
Trong trận phục kích Khương Vọng, Lâm Chính Nhân không hề lộ mặt, rất khó nói y đã thực sự tận lực hay chưa. Trong suốt trận chiến, chỉ có Đỗ Dã Hổ liều mạng chiến đấu.
Đỗ Như Hối chỉ điểm một câu: "Khương Vọng bên ngoài có một đại địch xuất thân từ đại tông thiên hạ, trước đây đã từng tiếp xúc với Lâm Chính Nhân."
Đỗ Dã Hổ im lặng không nói gì.
Đoạn Ly đã từng dặn dò gã, khi không biết nói gì thì tốt nhất nên im lặng.
Đỗ Như Hối lại hỏi: "Tin tức Khương Vọng xuất hiện ở Bất Thục thành, là Lâm Chính Nhân nói cho ngươi biết?"
"Vâng."
"Vậy ngươi có nghĩ đến... vì sao hắn phải nói cho ngươi biết tin tức này không?"
"Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ cũng chưa từng nghĩ tới."
Ngữ khí của Đỗ Như Hối rất bình tĩnh: "Hiện tại nghĩ xem."
Đỗ Dã Hổ đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực, gã nhạy cảm phát giác được vấn đề này có thể rất quan trọng!
Nhưng gã không thể suy nghĩ quá lâu.
Gã không có lý do gì suy nghĩ quá lâu trước mặt Đỗ Như Hối, dù sao gã là người yêu đất nước này như vậy, tín trọng quốc tướng đến như thế, không đến mức phát cáu trước mặt lão mới đúng.
Gã dứt khoát lấy một thái độ như bình vỡ không sợ sứt mẻ nói: "Thuộc hạ nào biết hắn vì sao lại phải làm như vậy? Mọi người nói chuyện thật quá lòng vòng!"
Đỗ Như Hối nhìn gã, có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép: "Cái đầu trên cổ ngươi lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ dùng để ăn cơm uống rượu sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận