Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2820: Đại Cảnh hoàng tộc, Chân Mệnh Chi Đao (1)

"Ta..."
Tử vong chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Tại thời khắc nào đó trong cuộc đời, bỗng nhiên nhìn thấy điểm cuối của đời mình. Vốn tưởng cuộc sống còn rất dài, không ngờ lại đột ngột nảy ra kết cục.
Khiến người ta hiểu ra, đã không còn đường cứu vãn.
Sinh ra đã hiển hách, cả đời trơn tru hoàn hảo. Học đạo chưa được bao lâu, tam mạch đã đồng tham. Trăm tuổi thành Chân, thu thập học tập rất nhiều phương pháp. Sau khi Vạn Yêu Môn nhổ thành, bốn mươi chín phủ lan truyền tung tích của tiên. Vì Đại Cảnh trung ương, vì hoàng triều họ Cơ, mà dốc sức cả đời...
Chân Nhân đương thời, tôn quý như thế, cao ngạo như thế.
Tất cả mọi thứ trong quá khứ, đều chỉ là mây khói!
Là ai... giết ta?
Một tồn tại như ta...
"Cơ Viêm Nguyệt ta..."
Vào thời khắc cuối cùng, đạo thể rũ xuống, ngã ngửa ra sau, Cơ Viêm Nguyệt trợn tròn mắt, tức giận thét dài:
"Ta chính là Cơ Viêm Nguyệt của hoàng tộc Đại Cảnh! Há có thể chết bởi tay bọn tiểu tặc?!"
Nàng là hoàng tộc Đại Cảnh, nàng có dũng khí cùng chết với địch.
Tần Quảng Vương là chết chắc rồi. Diêm La của Địa Ngục Vô Môn, không một ai thoát được.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng không biết Biện Thành Vương quấy nhiễu chiến cuộc kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nàng không nhìn thấy rõ được người ta, không nắm chắc được, đồng nghĩa sau này Kính Thế Đài hay Trung Ương Thiên Lao đi truy tìm, có lẽ cũng sẽ là vô ích.
Thiên hạ há có thể tùy tiện đi làm chuyện ác, nuôi ra thứ hung cầm Yến Kiêu mà không bị Kính Thế Đài hay biết? Cho dù Kính Thế Đài không phát hiện ra, chẳng lẽ thánh địa Pháp gia Tam Hình Cung cũng chỉ là bài trí?
Khả năng duy nhất, chính là người này nuôi Yến Kiêu ở thiên ngoại, và mang mặt nạ ở hiện thế.
Người như vậy, rốt cuộc là ai, mà giấu giếm được sâu như thế?
Hơn nữa cả quá trình hắn quan sát chiến cuộc, rồi quấy nhiễu cũng vô cùng mờ mịt, gần như không tính là có ra tay, sau khi nàng chết cũng không thể truy tung dấu vết.
Hoàng tộc Đại Cảnh, sao có thể chết mà không biết mình chết vì ai?!
Người phải chôn cùng vào mộ, há có thể thiếu một ai!
Đạo thân của Cơ Viêm Nguyệt rơi xuống, nhưng sự không cam lòng của nàng lại bốc lên cao, đôi mắt của nàng lúc này chia thành ba màu xanh, đỏ, trắng, cùng nhìn ra phía xa, hòng muốn nhìn cho rõ người ở trên trăng đỏ đó.
Đạo đồ diễn thuật, Chân Mệnh Chi Đồng!
Thiên mệnh không thể trái, nhân sinh gặp một lần.
Đôi mắt ấy xuyên qua tầng tầng ngăn cách, xuyên thủng mặt nạ Diêm La, lấy tư thái không thể né tránh, trong nháy mắt nhìn thấy được gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ.
Một gương mặt mà cao tầng Cảnh Quốc rất khó quên, cường giả thiên hạ gần như không có khả năng không biết!
Khương Vọng!
Khôi thủ Hoàng Hà, đệ nhất sử sách, thành viên Thái Hư nội các...
Cái tên đang chói mắt nhất đương thời!
Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng rồi lại cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Kính Thế đài, Thông Ma, Trang Cao Tiện, Khổ Giác, Tề quốc, Yến Kiêu, Thái Hư các...
Rất nhiều ý niệm xuất hiện, trộn lẫn vào nhau, sau đó nổ tung thành một cảm xúc phức tạp khó tả nhưng vô biên vô hạn.
Vận mệnh thật sự có tiếng vọng.
"Khương Vọng, lại là ngươi!"
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Cơ Viêm Nguyệt mặt mày dữ tợn, dùng hết sức lực cuối cùng, thê lương kêu lên:
"Lúc ấy bọn họ nên giết ngươi và Khổ Giác!"
Ầm ầm ầm!
Rõ ràng không hề có tiếng sấm, nhưng trong lòng Biện Thành Vương lại có mưa to.
Thân hình hắn trong nháy mắt từ trên huyết nguyệt vọt xuống, bổ nhào đến trước người Cơ Viêm Nguyệt:
"Ngươi nói cái gì?!"
Đôi mắt xanh của Tần Quảng Vương trong nháy mắt thu lại sự điên cuồng, dang tay chặn đường, ngăn hắn lại:
"Ván này không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ là quần chúng! Đừng để lại dấu vết, nàng đang kích thích ngươi!"
Nhưng Cơ Viêm Nguyệt... đã chết.
Nàng đã hoàn toàn chết thật.
Từng tia từng sợi chú lực, như những tia khói từ thi thể nàng bốc ra. Chúng tuân theo ý chí của Tần Quảng Vương, bắt lấy tàn niệm của Cơ Viêm Nguyệt, bắt lấy tất cả những gì có liên quan đến kế hoạch Tĩnh Hải.
Nhưng Biện Thành Vương không quan tâm chuyện ấy.
Hắn im lặng đứng sau lưng Tần Quảng Vương, dưới chiếc mặt nạ Diêm La là một đôi mắt khó có thể hình dung, yên lặng nhìn thi thể của Cơ Viêm Nguyệt.
Ngươi... nói cái gì?
Ánh mắt của hắn như đang hỏi.
Nhưng ai có thể trả lời hắn đây?
Trong những năm tháng đã qua, có quá nhiều nghi vấn.
Khổ Giác rốt cuộc đã đi đâu? Sao không xuất hiện nữa?
Vì sao Tịnh Lễ lại đột ngột rời khỏi Long Cung? Rồi vì sao lại đột nhiên bế quan, mãi đến tận hôm nay? Thế giới trung ương Sa Bà đó, khó ra như thế sao? Lấy căn tính và thiên tư của Lưu Ly Phật Tử, có vấn đề gì có thể quấy nhiễu hắn lâu như vậy?
Vì sao mỗi lần đi Huyền Không Tự đều không thấy được người?
Trước kia đuổi cũng đuổi không đi, bây giờ muốn thấy cũng không thấy được...
Bốn năm nay, từng điểm từng điểm không thích hợp, vào lúc này tất cả đều có đáp án.
Đáp án này như một cây thương nhọn hoắt, vào nhiều năm sau, đâm thẳng vào tim.
"Nàng cố ý dùng những lời đó để kích thích ngươi."
Tần Quảng Vương lặp lại lần nữa:
"Sau ngày hôm nay, trên đời không còn Biện Thành Vương, ngươi đừng nên vọng động."
Hắn tin lời Cơ Viêm Nguyệt nói là thật, bởi vì vào thời khắc như vậy, lời nói dối là không có ý nghĩa. Cơ Viêm Nguyệt sẽ không lãng phí thời khắc cuối cùng để đi nói dối.
Với tính cách của Biện Thành Vương, nhất định sẽ điều tra chân tướng, nhất định sẽ báo thù cho Khổ Giác.
Đến lúc đó, "bọn họ" trong miệng Cơ Viêm Nguyệt, liền có thể báo thù cho nàng.
Chân Mệnh Chi Đao cuối cùng của Cơ Viêm Nguyệt đã chém ra rồi! Dùng ngôn ngữ lạnh như băng làm thân đao, lấy chân tướng tàn khốc làm lưỡi đao.
Biện Thành Vương phải đón đỡ thế nào?
Đây là Vô Đương Chi Đao, cục diện khó giải.
Với tâm trí và thủ đoạn của Tần Quảng Vương, mà nhất thời cũng không biết phải nói gì thêm.
Ngay chính bản thân hắn bây giờ cũng là tự thân khó bảo toàn, là xách đầu đi ở rìa vách núi, chỉ cần trượt một cái, sẽ ngã xuống vực sâu.
Biện Thành Vương đã bình tĩnh trở lại, giọng bình đạm:
"Ta không xúc động, ngươi chạy thoát thân đi."
Một bước bước ra khỏi Âm Tào, một bước Thái Hư vô địch, đã biến mất không còn tăm tích.
"Khoan đã!"
Tần Quảng Vương vội thò tay ra, nhưng tóm hụt.
Những luồng chú lực như Xà Tâm Thảo bò tới, quấn quanh bàn tay Tần Quảng Vương, tất cả những gì Cơ Viêm Nguyệt biết về kế hoạch Tĩnh Hải đều ở trong đó.
Nhưng hắn không có thời gian để đi tìm hiểu.
Từ lúc rời khỏi Hạ thành, mỗi một bước đều là đạp trên lưỡi đao, nhưng hắn chưa từng hối hận. Hắn chỉ có một mạng để liều.
Nhưng ngày hôm nay, hắn bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận vì đã để Biện Thành Vương đến áp trận.
Tuy nói Khổ Giác chết là sự thật đã định, Biện Thành Vương sớm muộn cũng sẽ lật lại sổ sách này, hôm nay có đến áp trận hay không thì cũng sẽ đều là như thế. Nhưng cái ngày này, có thể chậm được bao nhiêu thì nên tận lực để chậm bấy nhiêu. Thời gian là bạn bè của Biện Thành Vương.
Cảnh Quốc và Huyền Không Tự ăn ý giấu đi chân tướng này, tất nhiên có lý do của họ.
Bị đâm thủng trước thời gian, là họa không phải phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận