Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 486: Chích hỏa cốt liên

"Sao vậy?" Cảm nhận được sự chần chừ của Khánh Hỏa Kỳ Minh, Khương Vọng cất tiếng hỏi.
"Đóa Bạch Cốt Liên Hoa trên lưng của ngươi..."
"Tà dị?”
"Có một chút." Khánh Hỏa Kỳ Minh tìm từ rất cẩn thận.
Hắn ta thật sự không giống một người quyền cao chức trọng.
Nhìn từ kiến trúc của Hỏa Từ này, đáng lẽ địa vị của Vu chúc rất cao mới đúng.
"Dấu vết do một tà thần để lại, sớm đã không còn ảnh hưởng gì." Giọng điệu của Khương Vọng thật tùy tiện, thuận miệng hỏi: "Ngươi có thể xóa nó đi không?"
Hắn đã sớm tự cảnh cáo bản thân không dùng bí pháp của Bạch Cốt Đạo, nhưng vẫn không thể giấu đi được đồ án Bạch Cốt Liên Hoa trên lưng.
Có lẽ từng tiếp xúc với bí pháp mà Bạch Cốt Tôn Thần truyền lại thì không thể hủy diệt ấn ký này, có lẽ chỉ khi nào Bạch Cốt Tôn Thần hoàn toàn tiêu vong thì nó mới biến mất. Mà còn có một khả năng khác, là vì Khương Yểm tồn tại trong Thông Thiên Cung.
Đến hiện giờ, Khương Yểm vẫn là một trong những vấn đề không thể giải quyết được, ngày thường cũng không thấy Bạch Cốt Liên Hoa này làm ảnh hưởng gì đến hắn, Khương Vọng cũng không thể xẻo đi một lớp da, nên đành phải gác lại chuyện này.
Khánh Hỏa Kỳ Minh dừng lại một chút, sau đó đáp: "Ta cũng không hiểu biết lĩnh vực thần linh, không tiện thử nghiệm trên người của ngươi."
Cũng không biết hắn ta thật sự làm không được, hay là có kiêng kỵ gì.
Khương Vọng cũng không miễn cưỡng: "Vậy mặc kệ nó đi."
"Nhưng…" Khánh Hỏa Kỳ Minh nói: "Nếu ngươi không cần sức mạnh của tà thần, ta có thể giúp ngươi điểm Hỏa Đồ Đằng bên dưới đóa Bạch Cốt Liên Hoa này, nó có thể giúp ngươi áp chế một phần, trừ khử tai họa ngầm."
"Có dẫn tới hậu quả không tốt gì không?" Khương Vọng nghĩ đến hậu quả xấu trước.
"Nếu hai loại đồ án này không kết hợp tốt thì..." Khánh Hỏa Kỳ Minh suy nghĩ, đáp một cách không mấy chắc chắn: "Trông rất ảnh hưởng đến mỹ quan?"
Khương Vọng...
"Ý ta hỏi là phương diện tu hành." Khương Vọng nói.
Khánh Hỏa Kỳ Minh trả lời: "Đồ Đằng là phương thức tu hành của Phù Lục chúng ta, bao nhiêu năm nay đều là như thế. Phương thức tu hành của các ngươi có hại gì với các ngươi không?"
Vậy Khương Vọng không có ý kiến: "Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi."
Từ Sâm Hải Nguyên Giới đến thế giới biển cát Ấn Tinh rồi lại đến Phù Lục, Khương Yểm đã không có động tĩnh rất nhiều ngày. Cũng không biết là đang ngủ say hay là bế quan.
Có lẽ đóa Hỏa Diễm Đồ Đằng này có thể mang đến cho gã một "Bất ngờ".
Khánh Hỏa Kỳ Minh dùng một con dao nhỏ đang cháy khắc lên sống lưng của Khương Vọng, những nơi ngọn lửa liếm qua cũng không làm tổn thương da thịt, chỉ để lại dấu vết màu đỏ đậm.
Quá trình "Điểm Thanh" sẽ đi kèm theo cơn đau bỏng rát cực kỳ mãnh liệt.
Dựa theo cách nói của Khánh Hỏa Kỳ Minh, đây là quá trình giao lưu với sức mạnh Đồ Đằng, đau đớn là điều không thể tránh khỏi, Khương Vọng nhịn không được có thể kêu to, nhưng tốt nhất đừng nên lộn xộn. Vốn dĩ dựa theo quy tắc thì hắn ta phải trói cố định Khương Vọng lại để tránh hắn không chịu đau được mà lộn xộn trong quá trình này, đương nhiên Khương Vọng không có khả năng đồng ý. Dù là trong tình huống nào, biến bản thân thành thịt nằm trên thớt đều là hành vi ngu xuẩn.
Cuối cùng Khánh Hỏa Kỳ Minh chỉ có thể bắt đầu như vậy.
Làm hắn ta kinh ngạc chính là, trong toàn bộ quá trình, Khương Vọng không nhúc nhích cái nào y như một pho tượng điêu khắc.
Phải biết là, chuôi Tự Hỏa Chi Đao này của hắn ta chính là bảo vật truyền thừa của Vu chúc Khánh Hỏa Bộ. Thật ra lửa này không tổn thương da thịt, mà là khắc ấn lên thần hồn. Hỏa Đồ Đằng cũng không phải do Vu chúc trực tiếp khắc họa ra, mà là sau khi Vu chúc khắc họa thần hồn, thân thể tự động sinh ra Đồ Đằng tương ứng. Thoạt nhìn như khắc lên, nhưng thật ra có khác biệt về bản chất. Nhưng nhiều năm tháng trôi qua, cách nói "Điểm Thanh" cũng chậm rãi kéo dài.
Cho nên loại đau đớn này là chạm đến phương diện thần hồn, người bình thường căn bản không có khả năng chịu đựng nổi.
Trên cổ người này cộm lên gân xanh có thể chứng minh hắn cũng đau, nhưng ở vị trí mà Khánh Hỏa Kỳ Minh "Khắc hoạ" tất cả da thịt gần đó đều bị cứng rắn khống chế vào trạng thái tương đối thả lỏng. Làm vậy là vì không muốn ảnh hưởng quá trình "Khắc hoạ" Đồ Đằng, cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Loại ý chí và lực khống chế đáng sợ này khiến Khánh Hỏa Kỳ Minh nhớ tới người mà dưỡng phụ từng không ngừng nhắc tới - Vị cường giả không xuất thế của Khánh Hỏa Bộ kia. Nghe nói biểu hiện của hắn trong lúc Điểm Thanh cũng là như thế, cho nên mới khiến dưỡng phụ làm Vu chúc cả đời vẫn khắc sâu ấn tượng, đáng tiếc chính là, người nọ sớm đã rơi vào U Thiên...
Khi mọi chuyện kết thúc, Khánh Hỏa Kỳ Minh cất Tự Hỏa Chỉ Đao đi, lại lấy ra một miếng vải bố xám xịt từ trong hộp, chùi lên sống lưng Khương Vọng một cái.
Nói ra cũng kỳ lạ, vừa chùi một cái thì cảm giác rát bỏng kia đã lập tức biến mất.
Cả người Khương Vọng thả lỏng lại, lúc này mới phát giác trên trần mình đã chảy đây mồ hôi.
"Xong rồi?" Hắn kiệt sức hỏi.
"Đồ Đằng đã thành hình, còn cần rót sức mạnh Đồ Đằng vào." Khánh Hỏa Kỳ Minh vừa thu gom đồ đạc vừa nói: "Tộc trưởng đã đưa định mức cho ta rồi.”
Khương Vọng thuận miệng hỏi: "Mảnh vải bố màu xám này của ngươi có lai lịch gì vậy?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh cười mà không nói.
Vì thế Khương Vọng hiểu, đại khái đây là bí mật của Vu chúc Khánh Hỏa Bộ, không tiện trình bày.
Hắn cũng không thèm để ý, chỉ tiện tay bấm chú, tạo ra một tấm thủy kính, đặt ở phía sau lưng, quay đầu lại nhìn đồ án trong tấm kính đó.
Chỉ thấy một đóa hoa lửa đỏ rực như đang bốc cháy. Phía trên có một đóa Bạch Cốt Liên Hoa như đang nở rộ.
Đỏ và trắng tô điểm cho nhau, xen lẫn nhuộm màu lên nhau.
Cảm giác tà dị của Bạch Cốt Chỉ Liên đã bị trung hoà, mà cảm giác mãnh liệt rực cháy của ngọn lửa đỏ rực kia cũng ôn hòa đi một chút.
Cho dù xem nhẹ ý nghĩa mà chúng tượng trưng thì đây cũng là một bộ đồ án cực kỳ mỹ lệ.
Khương Vọng yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới một vài hình ảnh, vì thế hắn phất tay đánh tan đi thủy kính.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Khánh Hỏa Kỳ Minh đột nhiên hôi: "Ở thế giới bên ngoài Thanh Thiên của các ngươi, hiện trạng của thần linh là như thế nào?"
Khương Vọng khẽ lắc đầu: "Thời đại Thần Đạo thịnh hành đã là lịch sử. Mà cái ta tiếp xúc... Không cần đề cập tới làm gì. Nói tóm lại, chính thần vẫn được người ta kính ngưỡng, có được chút hương khói. Tà thần thì bị người người phỉ nhổ, cũng chỉ có thể lén lút truyền bá tín ngưỡng. Nhưng, cũng không phải tất cả thần linh đều cần tín ngưỡng. Thần đạo là hệ thống tu hành rất phức tạp, ta không quá hiểu."
Khánh Hỏa Kỳ Minh cố ý vô tình mà nói: "Ở Phù Lục của chúng ta, cái gọi là "Thần” sẽ không chiếm được bất cứ tín ngưỡng nào cả."
"Vì sao?"
"Thần có "Ta”, có "Ta” thì nhất định có “Tư”. Mà không thể vô tư thì sao xứng trở thành thần? Cho nên thần là một loại nghịch biện, người Phù Lục chúng ta cho rằng, thần chân chính cũng không tồn tại. Nếu có thì chỉ là kẻ trộm căn nguyên, trộm cắp tín ngưỡng mà thôi."
Thần có "Ta"; có "Ta" thì nhất định có “Tư”. Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nghe nói đến lý luận này, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý. Có thể nhận thức được điều này thì Phù Lục thật sự là một thế giới ghê gớm.
Khương Vọng lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ tin thần."
Hắn hiểu lời nhắc nhở của Khánh Hỏa Kỳ Minh. Đối phương hiểu lầm có lẽ hắn mang lòng sùng kính đối với thần linh mà Bạch Cốt Liên Hoa đại diện.
Thấy Khương Vọng tỏ thái độ như vậy, Khánh Hỏa Kỳ Minh cũng không nhiều lời, chỉ ôm hộp đi vào bên trong: "Cùng ta vào phòng trong."
Khương Vọng đứng dậy rời khỏi chỗ ngôi, đi theo Khánh Hỏa Kỳ Minh vào phòng trong Hỏa Từ, đi qua một con đường thật dài, đường đi xuống phía dưới hơi dốc, hai bên có đặt những chậu than trên cao.
Quẹo qua trái ở chỗ lối rẽ, cuối con đường là một gian phòng tối.
Nơi này hẳn đã là chỗ sâu dưới lồng đất.
Bố cục của nó cực kỳ đơn giản, bốn bên đều có ngọn lửa đang cháy ở trên cao.
Giữa phòng tối là một cái ao lấy gạch đá màu đỏ rực để lót thành.
Lúc này trong ao rỗng tuếch, có thể nhìn thấy dưới đáy và bốn bức tường đều vẽ đồ án ngọn lửa huyền bí, hình như là một cảnh tượng chỉnh thể, giống như đang miêu tả cái gì đó.
Nhưng phong cách của nó lại thuộc riêng về thế giới này, Khương Vọng cẩn thận quan sát một hồi mà vẫn nhìn không hiểu.
"À…" Khánh Hỏa Kỳ Minh có chút xấu hổ nói: "Vốn dĩ nên ngâm một hồi trong hồ Đô Đằng, nhưng hiện tại, ngươi cứ ngồi xổm bên cạnh ao, bỏ tay vào là được rồi."
Khương Vọng cũng đoán đại khái được nơi này dùng để làm gì, nghe thấy lời này, mí mắt hắn giật giật.
Bộ lạc Khánh Hỏa này thật sự keo kiệt đến không thể nói nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận