Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1937: Gậy ông đập lưng ông (1)

Trước một khắc, Ngụy Quang Diệu còn khúm núm nịnh bợ, thân thân nhiệt nhiệt, một lời một tiếng huynh trưởng.
Trước một khắc, thành Ngọ Dương còn gió êm sóng lặng, chỗ yếu hại đều bị quân Tề nắm chắc.
Trước đó một khắc, đại trận hộ thành đã tạm ngừng, quân giữ thành toàn thành đều đã giải giới đầu hàng.
Nhưng mà lúc này, trời đất đã lật ngược, tất cả đã thay đổi!
Cửa thành mơ hồ như thép đúc khoảnh khắc đóng lại, phong kín đường lui.
Bóng dáng Ngụy Quang Diệu đã biến mất.
Trời đất chợt tối, hết thảy ánh nắng trong thành Ngọ Dương đều bị chặt đứt.
Dân cư cách đó không xa, cửa từng nhà từng nhà bị đẩy ra, từng đội binh giáp xông ra.
Tòa thành trì này căn bản không có nhiều bách tính, dân cư bên trong che đậy đại quân! Bảo Bá Chiêu mang Thiên Mục thần thông, có năng lực nhìn rõ mọi việc. Lẽ ra không có dị thường gì có thể giấu giếm được y. Y cũng quả thực không thả lỏng cảnh giác, cho dù đang cùng Ngụy Quang Diệu xưng huynh gọi đệ, cũng vẫn duy trì tố chất của một vị lương tướng, theo bản năng quan sát hoàn cảnh. Nhưng mà y quả thật không hề phát hiện ra vấn đề gì. Ngụy Quang Diệu biểu biện không có chút sơ hở nào, lời nói việc làm, đều tuân theo bổn phận của kẻ đầu hàng. Trong thành Ngọ Dương mọi thứ đều rất bình thường, giống như những thành trì đã đầu hàng khác. Nhưng dưới loại tình huống hoàn toàn “bình thường” này, lại đột ngột xảy ra biến hóa! Bảo Bá Chiêu mới bất chợt nhận ra, có lẽ loại “bình thường” này, bản thân nó chính là vẻ ngoài mà một trận pháp nào đó cố tình tạo ra. Có một vị tu sĩ trận đạo rất cường đại nào đó đang núp trong bóng tối, bố trí mọi thứ. Một vị cao thủ binh gia, thiết kế bẫy gậy ông đập lưng ông này! Cửa thành ầm ầm đóng lại, trực tiếp sửa lại toàn bộ bố cục thành Ngọ Dương, sinh hóa thành tử, môn hóa thành ngục. Những nhóm quân sĩ Hạ quốc nhanh chóng tuôn ra trong bóng tối kia, quả thật đi vào theo một quỹ tích trận văn nào đó. Binh trận và thành trận, lại đạt được sự hài hòa thống nhất! Đây tuyệt đối là trận đạo cách tân lịch sử, cũng vì vậy mà có thể che giấu được y! Bảo Bá Chiêu phản ứng cũng rất nhanh. Mặc dù trong lòng y kinh nghi không hề thua bất cứ kẻ nào, cũng đã phản ứng lại ngay khi cửa thành đóng lại, phát động Vô Quang thần thông, trời đất thành Ngọ Dương chợt biến đổi, mây đen che lấp mặt trời, phong tỏa tầm nhìn Tề quân, y dứt khoát liền cắt đứt dư quang. Khiến bóng tối lại càng triệt để. Khiến cho trong tòa thành này, chỉ mình y có đủ tầm nhìn. Ngược lại muốn xem, là y và bộ hạ của y, hay là Hạ quân có thể thích ứng với hoàn cảnh này hơn. Thân binh dưới trướng y, đã từng diễn luyện với Vô Quang thần thông, hoàn toàn có thể đảm đương tác dụng khung xương cho đại quân trong hoàn cảnh bóng tối.
Thứ gọi là Vô Quang thần thông, thứ nó mang đến là bóng tối, thứ nó ăn mòn chính là ánh sáng. Thần thông nếu như được khai phá sâu, không chỉ có thể dập tắt ánh nắng, ánh đèn, ánh lửa mà còn có thể dập tắt ánh mắt, thậm chí là ánh sáng thần thông! Đến cảnh giới hiện tại của Bảo Bá Chiêu, đã có thể dập tắt “ánh mắt”, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt của đối thủ. Còn có thể khiến ánh sáng thần thông ảm đạm, có thể ở một mức độ nào đó, áp chế thần thông của đối thủ phát huy. Dưới sự ảnh hưởng của Vô Quang thần thông, mặt trời không thể hiện ra, đèn cũng không thể tỏa sáng, lửa có thể bốc cháy nhưng không thể nhìn thấy. Cả đất trời đều mù mịt! “Chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
Bảo Bá Chiêu há miệng. “Ngay lập tức kết trận, liên kết binh sát, va chạm…” những lời phía sau này, đều tiêu tán trong không trung. Y trước tiên muốn chỉ huy Tề quân vào thành, nhưng mới phát hiện mình căn bản không thể phát ra âm thanh. Âm thanh ở trong khu vực này đã bị phong bế. Nhưng mà y vẫn nghe thấy âm thanh của ‘Bảo Bá Chiêu’!
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Đứng tại chỗ đợi lệnh, tự bảo vệ mình, chờ ta mở thành!” Có người giả tạo âm thanh của y, trong hoàn cảnh không ánh sáng do y chế tạo hạ lệnh cho sĩ tốt! Đây hoàn toàn là một trận thiết kế nhắm vào Bảo Bá Chiêu! Đối phương hiểu rõ thần thông của y, tinh chuẩn dự phán phản ứng của y! Ý thức được điểm này, trong lòng Bảo Bá Chiêu có vạn con sóng gợn. Nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh lớn nhất, lập tức gập ngón tay quét đường thẳng nơi mi tâm đại biểu cho Thiên Mục thần thông để nó mở ra! Lúc này vạn vật đều soi xét, mọi dấu vết đều hiện rõ trong lòng. Y không lập tức tản đi Vô Quang thần thông, bởi vì mặc dù y tản đi Vô Quang thần thông rồi thì thành Ngọ Dương vẫn chìm trong bóng tối do trận pháp của kẻ địch chế tạo. Đối phương đã chọn chiến đấu trong hoàn cảnh tối tăm, khẳng định đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Y tạm thời chỉ có thể dùng sự tối tăm hơn để bảo vệ binh lính mà y mang theo. Nhưng trong tai chỉ nghe thấy, tiếng kêu thảm thiết liên tục! Thân xuất danh môn, làm sao y không cân nhắc tình huống dưới hoàn cảnh không ánh sáng bị người mạo danh chỉ huy? Liên quân chư quốc như đay rối, chỉ có thể tại chỗ chờ lệnh.
Nhưng y có 500 gia binh Bảo thị giúp y ổn định đại quân có phương thức độc nhất liên lạc trong hoàn cảnh không ánh sáng. Y vừa nhìn tứ phương vừa bấm niệm pháp quyết kêu gia binh lân cận tụ tập kết thành quân trận, lấy binh sát tự vệ. Nhưng trong tai chỉ nghe, tiếng kêu rên liên hồi! Tầm nhìn vô cùng thấu suốt có thể giúp y nhìn thấy rõ nhiều đội Hạ quân giáp xanh, giống như hổ vào bầy dê, trong hoàn cảnh Vô Quang tùy ý chém giết xung quanh, giống như căn bản không bị bóng tối ảnh hưởng. Giết cho Tề quân không nhìn thấy gì trở thành một mảnh hỗn loạn. Những Hạ quân này không phải phủ quân bình thường, không giống như những quân vệ thành mà họ đã từng gặp. Mặc dù không tinh nhuệ bằng hai quân Trấn Quốc và Thần Vũ, nhưng quả thật rất tinh nhuệ. Chuyên môn huấn luyện ở môi trường chiến tranh như này.
Tình thế hoàn toàn nghiêng về một bên. Quân Tề căn bản không tổ chức nổi, lần lượt bị va nát. Thiên Mục thần thông khiến cho y biết, những Hạ quân này căn bản không dùng mắt để tìm kiếm kẻ địch, mà dựa vào huyết khí dao động, trục giết những kẻ có huyết khí dao động khác biệt! Đồng thời, nhiều đội Hạ quân giống như tên nhọn phá không, nhanh chóng bắn về phía y. Bảo Bá Chiêu lập tức thu liễm huyết khí của mình, quả nhiên thấy những Hạ quân kia lập tức mất đi mục tiêu. Nhưng chỉ một lúc sau, lại nhanh chóng lần nữa khóa lại phương hướng. Có người ở trong bóng tối chỉ huy! Tu sĩ cùng cấp độ không thể nào dưới thần thông Vô Quang có được tầm mắt. Giải thích duy nhất là kẻ chỉ huy kia chính là người bày trận. Đối phương không dùng mắt mà thông quan cảm giác pháp trận thu hoạch được tình báo. Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, Bảo Bá Chiêu đảo Thiên Mục qua - một luồng thần quang chói lọi màu vàng trong nháy mắt xuyên ra, nhưng ánh trăng mềm mại, xuyên qua thế giới Vô Quang này. Quét ngang đường phố, phá tan điểm mấu chốt của Cấm Thanh trận pháp được giấu ở tường cao. Dùng uy năng cường đại của ánh sáng Thiên Phạt, đánh bại một pháp trận Cấm Thanh, thật ra có chút phô trương. Nhưng mà trong lúc này, thứ y muốn chỉ là tốc độ… Y cần trước tiên nắm giữ quân đội của mình. Lúc này có ba vạn quân Tề theo y vào thành Ngọ Dương. Một vạn là bản trận binh mã, 1 vạn thu nạp từ chiến tranh phủ Phụng Đãi.
Quyền hành tổng đốc một đường chiến tuyến khiến y tiện lợi thu nạp sĩ tốt. Y đương nhiên sẽ lợi dụng đủ. Một vạn cuối cùng, chính là Hạ quân đầu hàng mà y thu nhận. Có thể nói, đội quân này, khắp chiến cuộc phủ Hội Minh, quả thật có thể đưa đến tác dụng mấu chốt. Đối với bản thân y, lại càng là cơ sở để tranh đoạt công huân, sống yên ổn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận