Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 226: Hảo hán tha mạng

"Hảo hán tha mạng!" Bóng đen run rẩy.
"Ngài cẩn thận chút, đừng làm run tay."
Nếu không phải sợ nhúc nhích sẽ gây ra hiểu lầm, hắn đã quỳ luôn xuống đất xin tha.
Đúng là dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng mà ở chỗ yếu hại đang có một thanh kiếm!
Cái loại phong cách sát thủ này, Khương Vọng chưa gặp bao giờ, lạnh mặt: "Ngươi mới là người phải cẩn thận, đừng có cho ta lý do giết ngươi."
"Nhất định không cho, nhất định không cho. Ngài yên tâm!"
Khương Vọng im lặng một lát rồi hỏi: "Ngươi là ai ?"
"Tại hạ họ Tô, tên Tú Hành. Nhân sĩ Giao Hành quận Vệ quốc, không phải giả võ binh nổi tiếng thiên hạ kia đâu, mà là vệ trong hộ vệ, sinh năm đạo lịch một..."
Trước khi người kia lôi cả bát tự sinh thần của mình ra, Khương Vọng vội vàng chặn lại: "Ngươi là người của ổ chức kia? Ai phái ngươi tới?"
Trong phòng không có đèn, trong bóng tối, Tô Tú Hành chợt có một khí thế hiên ngang đại nghĩa.
"Thích khách Thiên Hạ Lầu chúng ta, tuyệt đối không bán đứng tổ chức!"
Thiên Hạ Lầu...
Khương Vọng rà một vòng, chưa từng nghe thấy cái tên này. "Người thuê là ai?"
"Làm nghề sát thủ cũng có nguyên tắc của mình. Lão Lý khu tây Gia Thành tìm tới mời tổ chức chúng ta làm việc, chính là sự tin tưởng vào tổ chức của chúng ta, chúng ta sẽ không tiết lộ thông tin về lão ta đâu!"
Nghe đến đây, Khương Vọng đã hiểu. Mặc dù thực lực họ Tô kia cũng không tệ lắm, nhưng sao lại thuê Thiên Hạ Lầu, hình như chỉ là một tổ chức nhỏ, chưa nghe thấy bao giờ.
Là một tổ chức sát thủ, những thủ đoạn như huyết thệ tâm ma nguyền rủa gì đó nhất định là có. Nhưng rõ ràng chỉ là cấp thấp. Cách thức trả lời câu hỏi quái dị của Tô Tú Hành, không phải muốn đùa bỡn gì đâu, mà là một loại tiết lộ chân tướng lách qua nguyền rủa.
Là một tổ chức trong bóng tối, ở một mức độ nào đó, thủ đoạn để giữ bí mật tiết lộ rất rõ thực lực của tổ chức đó.
Bị phá giải một cách đơn giản như vậy, cho thấy Thiên Hạ Lầu này, chỉ là đặt cái tên cho kêu thôi.
"Chỉ một sát thủ Thông Thiên cảnh như ngươi, mà cũng đòi đến hành thích ta?"
Khương Vọng hiện giờ, thật sự có tư cách để nói lời này.
Trước khi đối phương tấn công, đã chuẩn bị sẵn nhiều phương án để đối phó. Nhưng theo Khương Vọng thấy, nếu thật sự là có hiểu biết về hắn, thì không nên chỉ phái một Thông Thiên cảnh ra tay.
"Ngươi cũng là Thông Thiên cảnh, ta cũng là Thông Thiên cảnh. Ta tới hành thích ngươi không phải là rất bình thường à?" Tô Tú Hành hùng hồn, nhưng nói tới đây, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, sự tự tin liền hạ xuống: "Ta xin lỗi."
"Ngươi cảm thấy, vô duyên vô cớ, nửa đêm canh ba bỗng nhiên có một người xông tới định giết ngươi, sau đó nói một câu ta xin lỗi, ngươi có chấp nhận được không?"
"Ta thì được."
Khương Vọng liếc một cái.
Tô Tú Hành lập tức đổi câu trả lời: "Không không không, không được."
"Vậy ngươi cảm thấy, như thế nào ta mới có thể chấp nhận được lời xin lỗi của ngươi?" Khương Vọng kéo dài giọng.
Tô Tú Hành hiểu rồi.
"Trên người ta có năm viên đạo nguyên thạch..."
"Chỉ có thế?"
"Còn có một ít bùa chú."
"Gì nữa không?"
"Hảo hán, ta thật sự không có vật gì tốt hết." Tô Tú Hành nức nở: "Nếu ta có tài sản phong phú như vậy, còn phải đi làm sát thủ hay sao?"
"Suy nghĩ cho kỹ." Khương Vọng chậm rãi nói.
"Công pháp! Sở học cả đời ta, trừ huyết chú trói buộc của sư môn không được truyền ra ngoài, đều cho ngươi được hết."
Khương Vọng đưa tay rút chủy thủ của Tô Tú Hành, nhẹ nhàng bắn ra một đóa diễm hoa, lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng căn phòng.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn nắm giữ được biến hóa của diễm hoa, nhẹ nhàng thoải mái.
Cất kiếm về, không hề sợ người này bỏ chạy, hắn nhìn về phía bàn đọc sách, hất hất cằm: "Đi viết ra."
Tô Tú Hành không nói hai lời, dứt khoát móc đồ trong ngực áo, đưa cho Khương Vọng. Tiếp theo, đi tới bên bàn, ngồi xuống, trải giấy mài mực, bắt đầu viết, rất có phong độ của sát thủ.
Đến lúc này, Khương Vọng mới để ý tới mặt mũi của người ta, dáng người bình thường, ngũ quan bình thường, không hề có sự quyết liệt như tính tình.
Năm viên Đạo nguyên thạch.
Trấn khí phù, chính là lá bùa áp chế tạm thời Trường Tương Tư ban nãy. Một tấm.
Thanh tâm minh mục phù. Có hiệu quả phá huyễn. Hai tấm.
Liễm tức phù. Chắc do yêu cầu của nghề sát thủ, loại bùa này có số lượng là nhiều nhất. Có chừng năm tấm.
Pháp khí chủy thủ chế tác hoàn hảo, trên thân có khắc trận văn giúp cường hóa độ sắc bén.
Nhiều món cộng lại, giá trị xấp xỉ hai trăm viên đạo nguyên thạch, bằng thu nhập mười một năm của tu sĩ Du Mạch cảnh như Trương Hải, Hướng Tiền.
Trong đó món có giá nhất, là cây chủy thủ kia.
Khương Vọng không sợ hắn chạy, cứ thế rời khỏi phòng, đi đánh thức Tiểu Tiểu, bảo Tiểu Tiểu đi gọi Trương Hải.
Trương Hải này rất kỳ quái, nếu ngươi bảo hắn cố gắng, hắn lại chẳng cố gắng tu hành tí nào, ngươi bảo hắn không cố gắng, thì lúc luyện đan dược, lúc nào cũng để ý độ lửa, thường thường quên ăn quên ngủ.
Theo Khương Vọng thấy, một là một dạng nỗ lực trốn tránh để tự thuyết phục mình.
Tiểu Tiểu nhanh chóng thức dậy ra cửa. Trúc Bích Quỳnh ngủ chung phòng ban đầu hết hồn, nhưng thấy Khương Vọng không có ý xông vào phòng, mới yên lòng, sau đó không kiềm chế được tò mò, sao Khương Vọng lại đến lúc nửa đêm? Hắn muốn làm gì?
Giao thủ giữa Khương Vọng và Tô Tú Hành kết thúc quá nhanh, nàng ta không nghe thấy động tĩnh.
Thật ra Khương Vọng đâu có trói buộc nàng ta, nàng ta lại có thận châu trong người, hoàn toàn có thể lén lút rời đi. Nhưng nàng ta không chạy, cho thấy cũng là một tiểu cô nương có nguyên tắc.
Trong tiểu viện lúc này, vậy là chỉ còn lại Khương Vọng và hai tù binh.
Khương Vọng không có ý chuyện trò với Trúc Bích Quỳnh, trở lại phòng mình, giám sát Tô Tú Hành đang ngồi viết thoăn thoắt, lúc này đã viết đầy mười mấy trang giấy, xem ra sở học khá tạp, Khương Vọng rất hài lòng.
Rất nhanh, Trương Hải và Tiểu Tiểu vội vàng đi vào.
Mặc dù lúc này đã là người có quyền kiểm soát tuyệt đối hầm mỏ Hồ thị, nhưng Khương Vọng cho đòi, y vẫn không dám thờ ơ.
Đối phương ngay cả tộc nhân Trọng Huyền gia còn dám đánh, ngay cả Hồ Thiểu Mạnh ở trước mặt người này cũng bị mất mặt, một tu sĩ Du Mạch cảnh nho nhỏ như y, bây giờ vẫn chưa có tư cách ra oai.
"Ngươi đi ngay một chuyến đến Gia Thành, điều tra lão Lý chủ hiệu bánh Lý Ký khu tây Gia Thành." Khương Vọng không buồn dài dòng, nói luôn vào điểm chính: "Ngoài việc quản lý hầm mỏ, nếu ngươi làm tốt được việc này, sau này có thể đi theo ta làm việc, mỗi tháng ta cho ngươi ba viên đạo nguyên thạch, để ngươi mua được nhiều tài liệu luyện đan hơn."
Trương Hải không nói hai lời, lập tức lên đường, thậm chí còn chẳng ghé về viện.
Y không có tư cách từ chối, hơn nữa đối mặt với sự dụ dỗ trần trụi của Khương Vọng, y cũng không muốn từ chối.
Trúc Bích Quỳnh ở trong phòng không hiểu sao lại đột nhiên chạy qua, kêu: "Sao ngươi không nhờ ta làm giúp? Ta còn mạnh hơn y mà! Chỉ cần cho ta môn đạo thuật kia thôi."
Khương Vọng không nói gì. Hắn đồng ý lấy Phược Hổ đổi thận châu, nhưng mà chưa phải bây giờ. Để tính toán thêm đã.
Chắc là vì đi quá nhanh, mặt nhỏ của Tiểu Tiểu đỏ bừng, lúc này sợ hãi ngẩng lên nhìn hắn.
Khương Vọng khoát tay: "Không còn việc của ngươi, về nghỉ ngơi đi."
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Hắn sai Trương Hải đi Gia Thành điều tra, không hề tránh thích khách Tô Tú Hành.
Người này bút vẫn hạ như bay, vẻ hoàn toàn không bị gì ảnh hưởng.
Không lâu sau, y dừng bút, cầm nguyên một xấp giấy đưa cho Khương Vọng kiểm tra và nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận